DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 99

Alan sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện sự khác thường của cơ thể mình.

Nhiệt độ cơ thể của Alan dần dần tăng cao, các tuyến trong cơ thể đang điên cuồng tỏa ra pheromone không thể khống chế, hormone cũng bắt đầu tăng cao theo phản xạ, hắn gần như không thể kiểm soát được mình, đầu ngón tay cũng hơi run lên vì hưng phấn, Alan đột nhiên siết chặt nắm tay, móng tay bấu vào thịt trong lòng bàn tay… nếu là bình thường, hắn sẽ không trì độn đến bây giờ mới phát hiện!

“Chúa ơi…” Quan lễ nghi lùi về sau một bước, không thể tin nhìn phía sau Alan, thất thanh nói, “Rắn… rắn của ngài!”

Alan cắn răng, quay đầu nhìn rắn Taipan đột nhiên xuất hiện trong phòng chiếm hết một nửa không gian của phòng ngủ, Alan thử khống chế nó như bình thường, nhưng không hề có tác dụng… Sức mạnh tinh thần của Alan sắp vào kỳ phát tình lúc cao lúc thấp, ngay cả bản thân còn không kiểm soát được, huống chi là nó!

“Bình tĩnh lại.” Bùi Nghiêu cố gắng chống cự mùi pheromone ngọt lịm đến từ Alan trong không khí, anh nhìn chằm chằm rắn Taipan, từ từ di chuyển đến phía sau bàn làm việc của mình mở tủ âm tường lấy ra một mũi thuốc an thần, “Bình tĩnh, để người khác nhìn thấy mày thì Điện hạ sẽ toi mất… bình tĩnh lại, biến mất ngay…”

Rắn Taipan không nghe theo lời của Bùi Nghiêu như mọi ngày, ánh mắt nó âm u lạnh lẽo kỳ quái, không hề nhúc nhích nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu nín thở, nhấc tay muốn tiêm thuốc an thần vào cánh tay mình, trong con ngươi màu vàng kim của rắn Taipan lóe qua vẻ hung ác, cái đuôi của nó quét qua, đánh rớt thuốc an thần trong tay Bùi Nghiêu trước khi anh phải ứng lại được, đuôi nhọn của rắn Taipan đánh xuống mặt đất “ba” một tiếng, đập thuốc an thần vỡ nát!

“Điện hạ!”

Bùi Nghiêu nhìn thoắt về phía Alan, Alan nhắm mắt, hắn cũng không muốn… Nhưng khi nhìn thấy Bùi Nghiêu muốn dùng thuốc an thần cho bản thân thì hắn không tự chủ được muốn ngăn cản anh, rắn Taipan tâm ý tương thông với hắn, không đợi hắn ra mệnh lệnh đã hành động trước một bước.

Con ngươi màu xanh nước biển của Alan dần dần đỏ lên, hắn bất giác nhìn Bùi Nghiêu, vẻ tham lam trong mắt không khác gì rắn Taipan.

Sắc mặt quan lễ nghi trắng bệch, thử tiến đến phía trước ngăn Alan lại, nhưng còn chưa đi được một bước đã bị rắn Taipan cản chân, rắn Taipan chậm rãi đứng thẳng thân trên, cao hơn quan lễ nghi rất nhiều, nó khè lưỡi, lộ ra răng độc trong miệng với cậu như uy hiếp, người khác không rõ nhưng quan lễ nghi biết con rắn này đáng sợ thế nào khi giết người, hai chân cậu nhũn ra, cũng không thể tiến đến phía trước dù chỉ một bước.

“Điện hạ… xin hãy bình tĩnh một chút, thừa lúc ngài vẫn chưa phát tình hoàn toàn…” Hô hấp của Bùi Nghiêu cũng bắt đầu trở nên dồn dập, tuy rằng không muốn, nhưng anh đã bắt đầu không kìm chế được mà phản ứng với pheromone của Alan, giọng của Bùi nghiêu khản đi, “Hiện giờ bên ngoài đã rối loạn, cần ngài xử lý, ngài…” Bùi Nghiêu nỗ lực trấn an Alan, thừa lúc sức chú ý của rắn Taipan vẫn ở trên người quan lễ nghi, anh bứt ra phía sau, nhanh chóng tiêm một mũi thuốc an thần giấu trong tay áo lúc nãy vào cánh tay mình.

“Xì….”

Rắn Taipan tức giận kêu lên với Bùi Nghiêu, Alan khổ sở kiềm nén cơn nóng nảy trong thân thể, đột nhiên xoay người trở tay hung hăng tát cho rắn Taipan một bạt tai, trong lòng rắn Taipan sợ hãi Alan, không cam tâm lùi về sau mấy mét.

Alan cố gắng khống chế bản thân không nhìn Bùi Nghiêu, quay người nói đứt quãng với quan lễ nghi: “Đi… không cần biết dùng cách gì, bảo các giáo viên dẫn các học sinh… mặc kệ có phát tình hay không, nói bọn họ rút đi hết, đi… đi đến sân diễn tập, một người cũng không được bỏ sót…”

“Nếu có lính gác phát tình cản trở, nổ súng… cảnh cáo, nếu có kẻ cản trở các học sinh rút lui nghiêm trọng, giải quyết… ngay tại chỗ.” Giọng của Alan càng lúc càng nặng nề, “Còn nữa, thông báo cho Trung tá Laughlin, bảo anh ta lập tức, lập tức dẫn hết binh lính không phải là người dị năng của anh ta đến duy trì trật tự, phía sân diễn tập… sau khi xác nhận tất cả các học sinh đã vào thì đóng hết cửa lại, đợi cứu viện của Trung tá Laughlin…”

Quan lễ nghi gật đầu không ngừng, lúc này đợi cứu viện không thôi tuyệt đối là không kịp, dẫn nhiều dẫn đường đã rơi vào nhiệt kết hợp như vậy trốn đi càng không thể… Cho dù trốn thoát được, cũng chỉ là từ một miệng hùm này đi vào một hang sói khác mà thôi, lúc trước xây dựng sân diễn tập tiêu tốn rất nhiều tiền, quan lễ nghi là quan thanh tra giám sát, sân đó kiên cố thế nào cậu hiểu rõ nhất, hơn nữa kết cấu trong sân phức tạp, dễ thủ khó công, cho dù bị mấy lính gác nổi điên đó đánh vào cũng có thể kéo dài một khoảng thời gian, phân tích thiệt hơn, đây là cách tốt nhất.

Quan lễ nghi mang tâm tình phức tạp nhìn Alan, nếu không phải trường hợp không phù hợp, cậu nhịn không được muốn khen Alan vài câu, trong trạng thái thần trí không rõ ràng mà vẫn có thể suy xét đến những việc này.

“Tôi lập tức đi sắp xếp.”

Quan lễ nghi cúi đầu, khi quay người muốn đi Bùi Nghiêu lên tiếng ngăn cậu lại.

“Cậu ở lại, tôi đi.” Thuốc an thần bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể của Bùi Nghiêu, thần trí của anh hơi tỉnh táo lại, Bùi Nghiêu kéo ngăn tủ lấy ra một khẩu súng quang tử, nói: “Tôi đi thông báo, tôi đi sắp xếp, cậu dẫn Điện hạ đến sân diễn tập ngay lập tức, sau khi tôi giải quyết xong những chuyện này sẽ qua đó.”

“Không.” Alan không chút suy nghĩ đã phủ định đề nghị của Bùi Nghiêu, “Anh đi cùng với em…”

“Không nghe thấy lời tôi nói à?!” Bùi Nghiêu đột nhiên cất cao giọng, nghiêm giọng trách mắng quan lễ nghi nói: “Lập tức dẫn Điện hạ đi ngay!”

Quan lễ nghi kinh hoảng trong lòng, Alan khó có thể tin nhìn Bùi Nghiêu, cắn răng lặp lại: “Đừng để em nói lần thứ hai, lập tức đi cùng với em…”

“Ngài cho rằng giáo viên và bảo an của chúng ta có thể đánh lui những lính gác này sao?” Giọng của Bùi Nghiêu run rẩy, nói ra những lời Alan thầm biết nhưng không dám nói, ánh mắt anh kiên định, “Điện hạ… chuyện đến hiện giờ, ngài đã không thể chịu được bất cứ tin tức tiêu cực gì thêm nữa… dẫn đường chưa tốt nghiệp bị ép bức dấu hiệu, tội này ngài không gánh được.”

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi: “Thân là Hiệu trưởng của Alice, tôi cũng không cho phép học sinh của mình bị người khác làm nhục.”

“Em mặc kệ mấy chuyện này!” Đầu của Alan choáng váng từng trận, hắn giận dữ nói, “Anh lập tức…”

Bùi Nghiêu bứt ra vọt đến phía sau Alan, dùng chưởng đao đánh Alan ngất xỉu, Alan sững lại, im lặng ngã về phía sau.

Bùi Nghiêu đỡ được Alan, quay người cẩn thận bảo quan lễ nghi nâng Alan lên, dặn dò: “Chuyện tiếp theo tôi sẽ sắp xếp, yên tâm… chỉ cần tôi còn sống, sẽ không có bất cứ lính gác nào có thể đi vào sân diễn tập.” Bùi Nghiêu lưu luyến nhìn Alan, hạ quyết tâm: “Đi đi.”

“Ngài…” Quan lễ nghi muốn nói lại thôi, “Ngài… thật sự sẽ đến sân diễn tập, phải không?” Các lính gác ở bên ngoài đều là tinh anh của Đế quốc đã qua nhiều tầng sàng lọc, muốn ngăn chặn người đã sa vào nhiệt phát tình như bọn họ… quan lễ nghi không dám nghĩ tiếp.

Bùi Nghiêu hít sâu, nhìn Alan nói: “Hai giờ sau chắc Điện hạ sẽ tỉnh lại, lúc đó có lẽ ngài ấy sẽ phát tình hoàn toàn, cậu… bảo vệ ngài ấy cho tốt, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào đến gần.”

Quan lễ nghi chần chừ rồi nhịn không được nói: “Chi bằng, chi bằng ngài dấu hiệu Điện hạ đi! Ngài biết Điện hạ sủng ái ngài thế nào, ngài ấy sẽ không trách ngài, hơn nữa ngài ấy đợi ngày này… đã đợi rất lâu rồi.”

Bùi Nghiêu nâng mắt nhìn quan lễ nghi, đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói: “Trước hết không nói đến việc chúng ta không có thời gian, ngài… ngài nhìn thấy con đường tôi và Điện hạ đi đến bây giờ, từ khi công khai quan hệ của chúng tôi đến sau khi đính hôn, tôi và Điện hạ không có lần nào không phải suy nghĩ đến kế thích ứng, không có lần nào không phải ứng đối với âm mưu của bọn họ, duy nhất lần này.” Ánh mắt của Bùi Nghiêu kiên định sáng trong, “Tôi không muốn bất cứ kẻ nào khống chế Điện hạ nữa.”

“Ngài ấy đã nói, đợi đến khi mọi chuyện trần ai lạc định, ngài ấy sẽ dấu hiệu tôi, tôi đợi ngài ấy.”

Quan lễ nghi nhìn người trước mắt không khỏi xuất thần… Cho đến nay trong mắt cậu Bùi Nghiêu giống như một chú chim hoàng yến được Alan nuôi dưỡng tỉ mỉ, quan lễ nghi đã quen với sự bảo vệ từng li từng tí mỗi lần xảy ra chuyện và sự khổ tâm che giấu lừa gạt sau khi chuyện kết thúc của Alan với Bùi Nghiêu, mãi đến hôm nay quan lễ nghi đột nhiên nhớ ra, người trước mắt không phải là Thái tử phi Điện hạ được Alan nâng niu trong lòng bàn tay, mà là Thiếu tướng Bùi Nghiêu năm xưa trên tàu Ngọc Trai lấy một địch trăm, cả người đẫm máu bảo vệ Điện hạ Alan mới 14 tuổi chu toàn!

Ngẫm lại mọi chuyện Bùi Nghiêu vừa mới trải qua, quan lễ nghi thầm kính sợ Bùi Nghiêu vô vàn, một người có nội tâm mạnh mẽ thế nào, mới có thể ra quyết định như vậy trong tình huống này.

“Cố gắng chăm sóc cho ngài ấy, tôi sẽ nỗ lực đuổi đến bên cạnh Điện hạ trước khi ngài ấy phát tình hoàn toàn.” Bùi Nghiêu lấy súng quang tử bên hông xuống đưa cho quan lễ nghi, “Nếu như đến lúc đó mà tôi không thể quay lại, xin hãy thay tôi đánh chết tất cả những người mang ác ý đến gần Điện hạ.”

Quan lễ nghi chần chừ gật đầu, hai tiếng, cứu viện của Trung tá Laughlin nhất định có thể đến kịp, việc này căn bản không cần lo lắng, chuyện phải lo là… Bùi Nghiêu có thể giữ vững bên ngoài sân diễn tập hai tiếng đồng hồ hay không.

Bùi Nghiêu quay đầu đi không nhìn Alan nữa: “Không còn thời gian nữa, cậu đi ngay đi.”

Quan lễ nghi cắn răng, cõng Alan đi.

Bùi Nghiêu thông báo kế hoạch của Alan đến từng nhân viên có liên quan, sau khi xác nhận nhiều lần Bùi Nghiêu lấy ra khẩu súng bắn tỉa đã lâu không dùng, anh cúi đầu tiêm cho mình thêm một mũi thuốc an thần, xoay người đi xuống lầu.

Đọc truyện chữ Full