Nửa đêm, trong hành cung Efoda đèn đuốc sáng trưng.
Alan lấy ra một tấm chăn mỏng của Bùi Nghiêu choàng lên vai phu nhân Jenny, phu nhân Jenny ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn con, bé yêu.”
“Em đi nghỉ ngơi trước đi.” Thân vương Adair nhìn vợ mỏi mệt vô cùng thì đau lòng nói, “Bệ hạ vẫn còn đang bàn bạc đối sách với các ông bên Nghị viện… Sau khi Bệ hạ ra quyết định xong anh sẽ báo ngay với em.”
Phu nhân Jenny khép tấm chăn lại, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không được, xảy ra loại chuyện này, ngủ cũng ngủ không được.”
Thân vương Adair không khuyên được phu nhân Jenny bướng bỉnh, đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy dựa vào anh nghỉ một lát.”
Phu nhân Jenny ngẩng đầu nhìn chồng, lát sau thở dài dựa vào ngực anh, rũ mắt nhỏ giọng oán trách: “Thật là một mớ hỗn độn…”
Thân vương Adair vỗ nhẹ lên lưng phu nhân Jenny nhỏ giọng an ủi, ở sofa nhỏ cách đó không xa, Alan im lặng nhìn họ xuất thần.
“Nhìn thấy không…” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu vẫn luôn đứng sau lưng mình, hạ giọng nói, “Đây mới là vợ chồng.”
Bùi Nghiêu nhìn phu nhân Jenny và Thân vương Adair nhưng không hiểu ý của Alan, Alan cười, kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống bên cạnh mình, nắn nhẹ tay anh nhỏ giọng nói: “Khi gặp chuyện không như ý, phải tựa vào nhau, cùng nhau đối mặt.”
Alan nghiêng đầu, ghé vào nói bên tai Bùi Nghiêu giống như đang khẽ thì thầm: “Em không ép anh giống như cô tựa vào lòng em làm nũng với em, nhưng ít nhất anh cũng đừng giống như thuộc hạ của em, ôm súng đứng sau lưng em bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho ai đó một súng.”
Tâm tình vốn đang căng thẳng của Bùi Nghiêu bị một câu này của Alan đánh tan, anh ho nhẹ nén xuống ý cười nơi khóe miệng, Alan thuận thế hôn bên tai anh, nhỏ giọng an ủi: “Yên tâm, đây chỉ là Bettina và Anthony tự mình đâm đầu đi chết, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“Nhưng tôi nghe nói…” Bùi Nghiêu cũng nghiêng đầu qua theo bản năng, nói nhỏ bên tai Alan, “Tôi nghe Điện hạ Jenny nói, Hoàng Thái tử Điện hạ dẫn theo thân tín của anh ta cùng trốn đi, riêng tinh hạm cỡ lớn đã có hai chiếc, còn có vô số cơ giáp, tàu tác chiến.”
“Thế thì đã sao? Có mấy tinh hạm đã có thể tấn công chiếm cứ Chủ tinh? Đừng đùa.” Alan đột nhiên thích cách nói chuyện thì thầm riêng tư này, tiếp tục rủ rỉ bên tai Bùi Nghiêu, “Nếu Anthony có lòng quyết đoán này, mạng của em đã sớm giao cho anh ta, còn chờ chi đến bây giờ.”
Bùi Nghiêu bất mãn liếc Alan một cái, Alan vội cười làm lành: “Được được, em nói sai rồi.”
“Tôi chính là lo lắng điều này, Hoàng Thái tử Điện hạ có lẽ không dám làm gì Chủ tinh, nhưng lỡ như anh ta muốn gây bất lợi cho ngài thì phải làm sao?” Bùi Nghiêu thấp giọng lo lắng nói, “Tôi không dám để ngài về Alice, lỡ như trên đường có chuyện gì…”
Alan nhướng mày: “Đúng lúc, thời tiết hiện giờ của Alice thật sự quá xấu, chúng ta nghỉ phép ở đây? Hưởng tuần trăng mật trước thời hạn?”
Bùi Nghiêu sốt ruột nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ngài!”
Phu nhân Jenny ngẩng đầu nhìn sang bên này, Bùi Nghiêu vội vàng hạ tiếng xuống, nhỏ giọng tức giận nói: “Ngài không thể thờ ơ như vậy.”
“Yên tâm, em tiếc mạng hơn anh.” Alan bình thản nói, “Em đảm bảo với anh, trước khi chúng ta về Alice, chuyện này sẽ có kết quả.”
Alan luôn luôn giữ lời với Bùi Nghiêu, có được sự khẳng định của Alan Bùi Nghiêu hơi yên tâm lại, anh theo ánh mắt của Alan nhìn phu nhân Jenny, nghĩ nghĩ rồi viết lên tay Alan: Không ngờ phu nhân Jenny sẽ để tâm đến chuyện của Bệ hạ như vậy.
Alan nhướng mày, vẽ dấu chấm hỏi lên tay Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu tiếp tục viết nói: Bình thường cảm thấy phu nhân Jenny không mấy hòa thuận với Bệ hạ.
Alan hiểu ra cười, thuận tay viết lên đùi Bùi Nghiêu: Đó chỉ là ngoài mặt, phu nhân Jenny trước hết là một thành viên Hoàng thất dòng chính, tiếp đến mới là em gái của Alston, thân là Hoàng thất, cô đương nhiên không muốn xảy ra loại chuyện bê bối này, thân là em gái của Alston… thật ra cô quan tâm đến Alston hơn ngoài mặt nhiều.
Bùi Nghiêu không hiểu, hỏi: Ngài từng nói với tôi chuyện trước kia Bệ hạ đuổi Điện hạ Jenny đi.
Alan bất đắc dĩ cười, viết chữ lên lòng bàn tay của Bùi Nghiêu: Nếu như hôm nay em làm tổn thương anh, phản bội anh, anh còn yêu em không? Khi em gặp phải nguy hiểm, anh còn bảo vệ em không?
Bùi Nghiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Tất nhiên tôi vẫn sẽ làm như thế.”
“Bởi vậy đó.” Alan nghiêng đầu hôn lên trán Bùi Nghiêu đầy cưng chiều, thấp giọng nỉ non, “Không quan trọng là lập trường có kiên định hay không, không quan trọng là nguyên tắc có thể bị phá vỡ hay không, chỉ xem người làm trái là ai.”
Nói là nói như vậy, Alan vẫn bị câu “tất nhiên tôi vẫn sẽ làm như thế” theo bản năng của Bùi Nghiêu ủ ấm trái tim, hắn nắm lấy tay Bùi Nghiêu đan mười ngón tay vào nhau, tảng đá lớn trong lòng dần dần rơi xuống đất… Trong tương lai khi biết Bùi Toàn chưa chết, biết quân chủ mình từng trung thành là kẻ thù giết cha, Bùi Nghiêu hẳn sẽ không giận cá chém thớt với mình.
Cùng lúc đó, trong phòng của Bettina, Camplin cha bị Alston áp giải đến vội vội vàng vàng, lão đau lòng nhức óc, nghiêm giọng nói: “Con nói mau! Rốt cuộc Hoàng Thái tử Điện hạ đi đâu!”
Bettina trở nên kiên cường hiếm thấy, cắn răng nói: “Không biết, con chỉ nhớ nó quá, cho nên liên lạc với nó một lần, hỏi nó dạo này thân thể thế nào, về chuyện khác… con không rõ.”
Camplin cha nghe vậy suýt nữa bị chọc tức đến nổ phổi, giận dữ nói: “Con còn mạnh miệng! Cứ muốn Bệ hạ tự mình ra tay phải không?!”
“Vốn dĩ mọi thứ đều đang tốt đẹp! Chỉ cần đợi thêm vài tháng nữa là kỳ hạn lưu đày của Hoàng Thái tử sẽ chấm dứt, phía ngục Bradman chúng ta cũng đã sắp xếp xong người, chỉ cần đợi thêm vài tháng nữa, mọi chuyện đều còn cơ hội xoay chuyển!” Camplin cha hận rèn sắt không thành thép, đấm bàn trách mắng, “Rốt cuộc con đang nghĩ cái gì? Chẳng qua Bệ hạ lạnh nhạt với con mấy ngày, chịu chút tức giận, con cứ phải lật trời?!”
Bettina ngẩn ra, hoang mang nói: “Ngục Bradman… Phụ thân, phụ thân đang nói gì vậy?”
“Không có gì.” Camplin cha hối hận lỡ lời, lão đã hiểu rõ năng lực giày vò của con gái mình, không muốn nhiều lời với ả thêm nữa, lắc đầu chán ghét nói, “Con suy nghĩ xem ải này mình sẽ qua như thế nào trước đi!”
Bettina cứng cổ, lạnh giọng nói: “Bệ hạ nhẫn tâm được thì cứ giết con đi, ít nhất con trai của con sẽ không sao.”
“Con của con sẽ không sao?” Camplin cha giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, sau khi cười khan vài tiếng thì giận điên người nói: “Đừng tự cho là thông minh! Lần này con lại hại Hoàng Thái tử rồi!”
Camplin cha trước nay đều không thể hiện buồn vui ra mặt, nhưng lần nãy lão thật sự bị sự ngu muội ngoan cố của Bettina chọc giận, chửi như tát nước: “Sao con không động não nghĩ xem! Tại sao Bệ hạ không tuyên bố với bên ngoài, hơn nữa chỉ giam lỏng con?”
“Bệ hạ chỉ muốn bí mật đón Hoàng Thái tử về, nếu không cần phải cẩn thận vậy sao? Nếu Bệ hạ thật sự muốn lấy mạng nó, trực tiếp phái người của Cục Tình báo mật đi sắp xếp một màn ngoài ý muốn không tốt à? Ở tinh hệ phía xa xảy ra chút chuyện, không cần phải giải thích nhiều như ở Chủ tinh? Cần gì phải nghĩ cách gọi nó ở xa xôi vạn dặm về mới giết?!”
Bettina giật mình, Camplin cha gằng giọng nói: “Sao con không động não, Điện hạ Alan vẫn luôn là một cây gai trong lòng Bệ hạ, bây giờ cậu ta vừa được lòng dân vừa nắm quân quyền, Bệ hạ kiêng kị cậu ta biết bao nhiêu, cho dù vì để khống chế cậu ta, Bệ hạ cũng không thể lấy mạng Hoàng Thái tử, trái lại còn phải cố gắng giữ lấy vị trí kế vị của nó!”
Bettina há miệng, ấp úng nói: “Nhưng anh ấy… anh ấy lạnh nhạt với con như vậy… anh ấy còn gọi Alan về, còn có… những thị nữ kia còn láo xược với con như thế, chẳng phải đang thể hiện…”
“Thể hiện cái gì?” Camplin cha tiến đến trước một bước nhìn chằm chằm Bettina, cười lạnh mấy tiếng, “Chính con nói cho cha nghe điều này thể hiện được cái gì? Ha ha… Bệ hạ lạnh nhạt với con, con còn muốn ngôi vị Hoàng đế của ngài ấy! Đã đến mức này con còn muốn ngài ấy trưng ra vẻ mặt hòa nhã với con?”
Camplin cha bị con gái của mình chọc giận thở không lên hơi, Bettina vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, trong lòng lo nghĩ bất an, trong đầu một mớ hỗn loạn, hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch, bị Camplin cha hỏi một câu cũng không nói ra được.
“Bây giờ chuyện Hoàng Thái tử chạy mất đã bị không ít người biết! Cho dù có thể bịt miệng, chặn lại tin tức các con mưu đồ giết vua trước đó truyền ra ngoài, nhưng chỉ riêng một tội danh tự ý rời khỏi nơi đóng quân đã đủ lấy mạng nó!” Camplin cha tức giận đến mức run tay, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng hai vòng sau đó đứng lại trước mặt Bettina, cố gắng kiềm nén lửa giận ngút trời trong lòng nói, “Nghe cho rõ đây Bettina, đây là lần cuối cùng ba cứu con, cũng là cơ hội xoay chuyển cuối cùng của con, ba, Hoàng Thái tử còn có cả gia tộc của chúng ta để có thể giữ lấy mạng được hay không, trả lời ba.”
Camplin cha hít sâu một hơi: “Con có thể liên lạc với Hoàng Thái tử không?”
Bettina rưng rưng nước mắt, do dự một lúc lâu rồi e dè nói: “Chắc… có thể… Nó để lại cách liên hệ với một người thân tín cho con…”
“Lập tức liên lạc với nó! Bảo nó quay về nơi đóng quân ngay, đợi Bệ hạ xử trí!” Camplin cha khẽ thở phào một hơi, may mà còn cơ hội xoay chuyển, lão liên tục thúc giục nói, “Bệ hạ chỉ cho ba một tiếng, ba lập tức phải đi rồi, bây giờ con liên lạc với nó trước mặt ba, ngay!”
Bettina bị Camplin cha gào thét đến mức khóc lên, liên tục lắc đầu đau khổ nói: “Đợi đã, để con nghĩ lại…”
“Còn nghĩ cái gì? Con thật sự cho rằng Bệ hạ sẽ không giết chúng ta?” Camplin cha tức giận khản giọng nói, “Hay là muốn đợi đến ngày mai bê bối truyền ra ngoài, mọi người chết chung với con?!”
Bettina bừng tỉnh nhìn Camplin cha, chảy nước mắt kéo tay lão hỏi: “Vậy… vậy phụ thân nói… sau khi Anthony tự thú, Bệ hạ có còn như lúc trước, lấy lý do bệnh phổi giam lỏng nó không? Còn giữ lại cái danh Thái tử của nó không?”
“Bệnh phổi? Tuyên bố một người mới chạy khỏi nơi đóng quân mắc bệnh phổi, con cảm thấy tất cả mọi người đều là kẻ ngu, hay là cảm thấy Bệ hạ thích tự tát miệng mình? Thái tử… ha, ha ha…” Camplin cha đẩy Bettina ngã ra đất, gằn giọng nói, “Đợi tham dự lễ sắc phong của Alan đi!”
—
Mình sửa “lão Camplin” thành “Camplin cha”, vì sau này anh trai của Bettina xuất hiện nữa, để “Lão Camplin” với “tiểu Camplin” thì hơi kỳ, gọi là “Camplin cha” và “Camplin con” nghe ổn hơn:))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 78
Chương 78