“Như mọi người đã biết, thân thể của Điện hạ Alan đã hoàn toàn khỏe mạnh, phía bác sĩ cũng đã chỉ rõ, những khúc chiết nhỏ xảy ra khi Điện hạ Alan còn bé sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với Điện hạ…”
“Khi tiếp nhận phỏng vấn mấy ngày trước Thượng tướng Bark Farmiga cuối cùng đã có phản hồi về chuyện dẫn đường ồn nào huyên náo gần đây, tuy rằng Thượng tướng vẫn không thể hiện rõ lập trường như cũ, nhưng khi được hỏi đến dẫn đường của gia tộc Farmiga có phải cũng đã sớm tiếp nhận cái gọi là “Chính sách phân phối” hay không, Thượng tướng bày tỏ rõ ràng những suy đoán này nọ đều là tin giả vô căn cứ, sự kết hợp của mỗi vị dẫn đường gia tộc Farmiga đều dựa trên việc nhất kiến chung tình tại Mùa xem mắt, từ trước đến nay chưa từng thông qua bất cứ chỉ định nào, Thượng tướng Bark im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng, không khỏi làm người ta nghĩ đến Điện hạ Alan sắp quay về Chủ tinh, tất cả mọi người đều biết Thượng tướng Bark luôn vô cùng cưng chiều cháu ngoại là Điện hạ Alan, Điện hạ Alan lần này trở về thành, có ảnh hưởng đến việc hàn gắn mối quan hệ ngày càng xa cách giữa gia tộc Farmiga và Hoàng thất hay không…”
“Khi còn giữ vị trí Hoàng Thái tử Điện hạ Alan đã nhiều lần thể hiện rõ lập trường của phái đứng về phía dẫn đường, vào lúc này Hoàng thất triệu hồi Điện hạ Alan, là để xử lý khủng khoảng, hay thật sự đang thử tìm kiếm con đường ôn hòa hơn để giải quyết vấn đề về dẫn đường? Cho dù là thế nào, sự trở về của Điện hạ Alan chắc chắn mang đến một tia hy vọng mới cho các dẫn đường đang tuyệt vọng…”
Alan tựa vào ghế nổi, nhẹ nhàng điều khiển remote trong tay chuyển kênh, câu được câu không xem tin tức liên quan đến mình gần đây.
“Điện hạ.” Quan lễ nghi của Alan nhẹ giọng nhắc nhở, “Còn tầm 20 phút nữa là đến Chủ tinh, cần tôi giúp ngài thay quần áo không?”
Alan gật đầu, tắt hình ảnh 3D* đứng dậy, quan lễ nghi nhẹ nhàng sửa sang nơ cổ áo của Alan, khẽ nói: “Mới vừa nhận được tin… Điện hạ Jenny vốn dĩ muốn đến nghênh đón Điện hạ vì chút chuyện nên trễ giờ, bây giờ vẫn còn dây dưa ở sao Panlos, Bệ hạ… phái Hoàng Thái tử Điện hạ đến.”
*全息影像 – Holography, Kĩ thuật chụp toàn ảnh hay ảnh toàn ký – Theo wiki. . Dùng 3D chắc ok ha…
“Ha ha…” Alan tự mình sửa lại nơ cổ áo, cười lạnh một tiếng, “Đang yên đang lành cô Jenny đi đến cái chỗ vớ vẩn Panlos làm gì? Chẳng phải Hoàng đế đã sớm không cho phép Anthony lộ mặt à? Hôm nay lại phá lệ cho tôi mặt mũi.”
Quan lễ nghi cười gượng một tiếng: “Nghe nói Thân vương Adair gặp phải chút phiền toái ở sao Panlos… Nhưng xin Điện hạ yên tâm, tôi đã xác nhận, cũng không có gì nghiêm trọng.”
Alan cười mỉa mai không nói chuyện, không lâu sau tinh hạm an toàn đáp xuống cảng, Alan chỉnh chỉnh mấy sợi tóc mai, quan lễ nghi nhìn Alan thì vừa lòng gật gật đầu, lại không nhịn được nhắc nhở: “Tuy rằng Hoàng Thái tử Điện hạ cũng không biết về tình… tình hình của ngài, nhưng vẫn xin ngài nhất định phải cẩn thận, người đến nghênh đón ngài rất nhiều, trong đó không thiếu những dẫn đường có cảm giác nhạy bén.”
Tinh hạm chầm chậm mở ra cửa khoang, Alan thờ ơ gật đầu, rắn Taipan vẫn nằm ở bên cạnh Alan từ từ ẩn đi thân mình, biến mất trong sức mạnh tinh thần của Alan.
Bến cảng, Anthony vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm lặng lẽ chờ đợi, Đoàn trưởng Quân đoàn Thánh Kỵ sĩ mới nhậm chức – Thượng tướng Matthew nhìn ra sự mỏi mệt trong nụ cười của Anthony, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Xin Điện hạ yên tâm, những phóng viên được cho vào này đều đã qua sàng lọc, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như lần trước, Điện hạ Alan quay về Chủ tinh là chuyện tốt, để ngài đến nghênh đón Điện hạ Alan là thích hợp nhất.”
Anthony cười gật gật đầu: “Phải… Alan có thể quay về Chủ tinh vẫn luôn là chuyện tôi muốn thấy…”
Matthew thấy Anthony đã điều chỉnh tốt tâm trạng thì yên tâm, cười nói: “Thỏa thích hưởng thụ những lợi ích do sự xuất hiện của Điện hạ Alan mang đến là được rồi, về những chuyện khác ngài nhất định phải yên tâm, tính cách của Điện hạ Alan… ha ha, xin lỗi, lúc nào tôi cũng nhịn không được mà nhớ đến quang cảnh năm đó ngài tiễn Điện hạ Alan đi sao Apollo, nếu như lát nữa Điện hạ Alan giận tím mặt vì chuyện người đến nghênh đón cậu ta không phải là Điện hạ Jenny mà là ngài, xin ngài nhất định đừng thất thố giống cậu ta, tôi tin rằng, so về hàm dưỡng, ngài giỏi hơn tiền Hoàng Thái tử Alan rất nhiều.”
Nghe câu này trong lòng Anthony tốt lên không ít, quả thật, lát nữa nếu Alan lại bị mình kích cho thất thố thì tốt rồi, để dân chúng nhìn xem, giữa Điện hạ Alan bọn họ chờ mong đã lâu và mình, rốt cuộc ai giống Hoàng Thái tử hơn.
Không lâu sau bóng dáng của Alan xuất hiện ở cửa bến cảng, bến cảng lập tức tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay, Anthony nhìn Alan nở nụ cười, trong mắt bảy phần vui mừng hai phần thương yêu một phần kinh ngạc, diễn ra hình tượng anh trai đã lâu không nhìn thấy em trai vô cùng nhuần nhuyễn, Anthony ngẫm lại những lời đã nghĩ sẵn trong đầu, mỉm cười tiến lên phía trước, ai ngờ không đợi hắn mở miệng…
“Anh Anthony thân mến!”
Vì một tiếng “anh Anthony” thấm đẫm yêu thương này của Alan, lời mở đầu Anthony chuẩn bị nhiều ngày bị quên đi sạch sẽ.
“Em rất nhớ ngài.” Alan ôm chặt Anthony, nhẹ giọng thở dài, “Đã mười năm, sao ngài vẫn không đến sao Apollo thăm em chứ?”
Anthony trợn mắt há mồm nhìn Alan, trong đầu trống rỗng.
Trong mắt Alan tràn đầy nhớ nhung và kính yêu đối với anh trai: “Em biết, ngài bận quá mà, không sao, ngài có thể đến đón tiếp em em đã rất vui, anh Anthony.”
Thần trí bị nổ ra khỏi vũ trụ của Anthony cuối cùng cũng về lại, hắn vội vàng nhiệt tình hỏi han mấy câu, hai anh em chụp ảnh lưu niệm trong sự vây quanh của các vị tướng quân, ánh mắt Alan đảo qua… Không có Bùi Nghiêu.
Alan hơi nhíu mày đè xuống nghi ngờ trong lòng, tiếp tục duy trì nụ cười mỉm, để thợ chụp ảnh lưu lại kỷ niệm tình anh em đã qua 10 năm này.
Sau khi hoàn thành các nghi thức cố định mọi người lên đĩa bay Hoàng đế Bệ hạ phái đến, Anthony nhìn cậu em trai khác mẹ đã cao bằng mình, vẫn có chút chưa hoàn hồn lại được, bật cười nói: “Em thật sự cao lên không ít, anh nghe nói thân thể của em đã tốt lên nhiều rồi? Thật sự không tồi.”
“Còn chưa giả vờ đủ à?” Alan tùy tiện kéo nơ cổ áo xuống ném lên bàn, đứng dậy mở kệ rượu nhỏ trong phòng nghỉ, lạnh giọng châm chọc, “Đĩa bay của Bệ hạ không có giám sát, anh có thể yên tâm.”
Anthony bật cười: “Em…”
“Tôi làm sao?” Alan rót cho mình một ly rượu, nghe vậy cười nói: “Anh Anthony?”
[=)))))]
Anthony cười liền mấy tiếng, lắc đầu than thở: “Cậu quả thật đã trưởng thành, Alan, không chỉ về cơ thể.”
“Nhờ anh ban tặng.” Alan tao nhã nâng ly với Anthony, mỉm cười nói: “Ở sao Apollo mỗi một ngày mỗi một phút mỗi một giây tôi đều cố gắng.”
“Nếu cậu không muốn che giấu lấp liếm, vậy vừa đúng lúc…” Anthony thu lại bộ dạng lễ phép hoàn mỹ trước mặt người khác của hắn, nói thẳng vào vấn đề, “Chuyện lần này, rốt cuộc cậu nhúng tay vào bao nhiêu?”
Alan cười khẽ: “Tôi nhúng tay? Anh Anthony, hy vọng anh không quên, người đề xuất “Chính sách phân phối” là anh, không phải tôi.”
“Vậy đề nghị này làm sao truyền ra ngoài?!” Nghĩ đến ngọn nguồn mấy ngày nay quấy nhiễu làm tâm thần mình không yên Anthony hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Trong Nghị viện có người của cậu hay không? Rốt cuộc là ai? Là ai vẫn luôn thêm dầu vào lửa?!”
Alan uống cạn rượu trong tay, nhàn nhạt cười: “Không thể trả lời.”
“Cậu!” Anthony buồn bực, lập tức hít sâu nói, “Alan… Tôi biết cậu hận tôi, nhưng năm nay cậu đã 24 tuổi! Cậu căn bản không có khả năng thức tỉnh trở thành lính gác! Sau khi tôi có con cái Bệ hạ sẽ lập tức tước bỏ quyền thừa kế thứ hai của cậu! Rốt cuộc cậu đang giày vò cái gì? Có ý nghĩa không?!”
Alan mỉa mai lại: “Anthony, 10 năm qua đi, anh đã quên mình lấy được vị trí Hoàng Thái tử như thế nào à?”
Anthony nghẹn lời, Alan buông ly rượu xuống, rút khăn tay ra chấm lên khóe miệng: “Xuất thân là con riêng như anh còn có thể làm Hoàng Thái tử, còn có chuyện gì không thể chứ?”
Anthony cố gắng làm mình bình tĩnh, một lúc sau nói: “Alan… Đừng phí thời gian vào chuyện không có khả năng, tôi hứa, tôi sẽ vĩnh viễn đảm bảo sự an toàn và tự do của cậu, cậu không cần vì sợ bị hãm hại trong tương lai mà tấn công tôi, tôi thất thế chẳng có bất cứ lợi ích nào đối với cậu cả, cho dù cậu tin hay không, tất cả những gì tôi làm đều là vì Đế quốc! Các tổ chức phản Đế quốc như hổ rình mồi, anh em chúng ta phản bội nhau là thứ bọn chúng muốn thấy nhất! Bình tĩnh chút, được không?!”
Alan nhướng mày: “Vĩnh viễn đảm bảo sự an toàn và tự do của tôi? Ha ha… Anthony, nói loại câu này với một người đáng thương vì anh mà bị giam lỏng 10 năm, mặt anh không đau à?”
Không đợi Anhthony nói tiếp Alan đã nói trước: “Dùng lời của anh, cho dù anh tin hay không, những gì tôi làm đều là vì bản thân tôi, mặc kệ anh có phải là ngụy quân tử hay không, tôi hoàn toàn là một tiểu nhân chân chính, cho nên đừng dùng mấy thứ quang minh chính đại này để thuyết phục tôi, nói lại lần cuối, tôi chỉ vì bản thân mình.”
Lần trò chuyện đầu tiên của hai anh em lâu ngày gặp lại tan rã kết thúc trong không vui, không lâu sau đĩa bay đáp xuống hành cung Efoda, Anthony vẫn chưa có vinh hạnh nhận được sự triệu kiến của Alston, đành phải rời đi, mà Alan lại giống như thay đổi thành một người khác, khi xuống đĩa bay dồn dập mỉm cười hỏi thăm Anthony, mãi đến khi nhìn thấy Anthony đi rồi Alan mới thu lại nét cười hoàn mỹ của mình, xoay người đi vào hành cung Efoda, nơi mà hắn lớn lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Tập [Tinh Tế]
Chương 6
Chương 6