Khương Thiển không tin người nhà họ Khương có thể tìm đến đây.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Tần Mậu, lại thấy vẻ mặt Tần Mậu mù mờ.
Khương Thiển suy nghĩ một chút, xoay người đi đến trước mặt Tần Mậu, bịt mắt cậu lại.
Tần Mậu vốn muốn nói chút gì đó, nhưng cậu dừng lại, nuốt lời nói trở về.
Khương Thiển nói với thủ hạ: “Ra ngoài đi.”
Cậu ta vừa dứt lời, lại có người đi vào.
Tần Mậu không nhìn thấy là ai, trong lòng ít nhiều có chút hồi hộp.
Giọng cha Đường vang lên trong kho hàng trống trải: “A Thiển, mau đưa Tần Mậu vào trong đi.”
Khương Thiển chần chừ nói: “Cha, bây giờ chúng ta nên rời đi…”
“Đi thôi.” Cha Đường xua tay, ngắt lời cậu ta.
“Vâng.” Khương Thiển không nói thêm nữa, đáp một tiếng.
Sau khi Tần Mậu nghe thấy là cha Đường, có chút thất vọng, nhưng cậu lại nghĩ đến, ngay cả cha Đường cũng ở đây, có lẽ Khương Ngôn Mặc đã ở bên ngoài rồi.
Vừa nghĩ như vậy, cả người cậu đều an tĩnh lại.
Biết Khương Ngôn Mặc đang ở gần mình, nhận thức này làm cậu cảm thấy an lòng.
Khương Thiển cho thủ hạ mang Tần Mậu đi vào trong, cậu ta cũng đi theo.
Mắt Tần Mậu bị bịt kín, lại thay đổi hoàn cảnh xa lạ, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự vật xung quanh.
Khương Thiển dặn mấy tên thủ hạ đi canh cửa, bật cười, nói: “Mới hai ngày, anh hai đã tìm được đến đây.”
Tần Mậu khẽ mím môi.
Khương Thiển lướt mắt nhìn cậu một cái, nói: “Bây giờ chắc anh rất vui.”
Tần Mậu cũng không thu hồi ý cười, gật đầu nói: “Chính xác.”
Khương Thiển rất lâu cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, hình như Tần Mậu nghe thấy cậu ta ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tần Mậu do dự vài giây, cũng ngồi xuống dưới đất.
Khương Thiển nở nụ cười: “Anh không biết, khi còn bé có một khoảng thời gian tôi thường xuyên bị lừa đến nhà kho, có lúc bị đe dọa, có lúc bị đánh đòn… Cho đến khi được anh hai phát hiện…”
Cậu ta nói chuyện đứt quãng, hình như đang nhớ lại.
Tần Mậu không lên tiếng, chỉ im lặng nghe cậu ta kể lại.
Khương Thiển lại không nói tiếp, Tần Mậu không nhìn được vẻ mặt của cậu ta, cho nên cũng không thể đoán cậu ta đang nghĩ gì.
Hai người rơi vào trong trầm mặc.
Bên trong rất yên tĩnh, bên ngoài cũng không có động tĩnh nào, toàn bộ kho hành như biến thành một bức tranh tĩnh lặng.
Cuối cùng, Khương Thiển đứng lên: “Tôi đi ra bên ngoài nhìn một chút.”
Giọng cậu ta trầm ổn, cũng không bi thương hay mê man như vừa nãy, giống như đã hạ quyết tâm.
Tần Mậu lúc này không chút sợ hãi.
Cho dù kiếp trước Khương Thiển hại cậu, nhưng giờ phút này, cậu lại không có chút sợ hãi nào đối với Khương Thiển.
Trong khi Khương Thiển đang bước đi, Tần Mậu gọi cậu ta lại: “Cậu có biết vì sao tôi bằng lòng bị chị hai…” Cậu dừng lại, mới nói: “Bị chị hai lợi dụng không?”
Cậu không nghe thấy Khương Thiển nói tiếp, nhưng cậu biết Khương Thiển đang nghe.
Mỉm cười xong, cậu chậm rãi nói: “Bởi vì chị hai nuôi lớn tôi, khi còn bé tôi ở cô nhi viện, thường xuyên đói bụng, còn bị mấy đứa trẻ lớn hơn bắt nạn… Sau đó chị hai mang tôi ra khỏi nơi đó, cho tôi chỗ ở, cho tôi ăn mặc… Cho dù sau này xa cách rất nhiều năm, nhưng ở trong lòng tôi, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn tất cả, đó là lý do vì sao tôi không chút trách móc chị ấy.”
Khương Thiển rất lâu cũng không lên tiếng.
Tần Mậu cũng im lặng không nói nữa.
Cuối cùng Tần Mậu nghe thấy Khương Thiển đi ra ngoài, cũng dẫn theo mấy tên thủ hạ.
Tần Mậu âm thầm thở dài, bây giờ cậu cũng chỉ có thể đánh cược một phen.
Đánh cược lương tri của Khương Thiển, xem Khương Thiển đã đánh mất phần thiện lương bản tính chưa.
Cho dù cuối cùng Khương Thiển vẫn muốn giết cậu.
Dù sao cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi Khương Ngôn Mặc dẫn người xông vào là được.
Hai ngày này Khương Thiển lại thỉnh thoảng nói chuyện trước đây cho Tần Mậu nghe, thậm chí ngay cả tâm tình từng trải cũng nói với cậu.
Mới đầu Tần Mậu cảm thấy khó hiểu, sau đó dần nhận ra, có lẽ Khương Thiển nghĩ cậu trước sau gì cũng chết, mà kể với một người chết chắc chắn là an toàn nhất.
Vì thế Khương Thiển mới có thể không chút kiêng kị mà nói chuyện với cậu.
Sau khi Tần Mậu hiểu ra, lại luôn nghĩ nên dùng cách gì mới có thể làm Khương Thiển mềm lòng một chút, ít nhất chống đỡ đến khi Khương Ngôn Mặc dẫn người đến cứu cậu.
Mong lời nói vừa rồi có thể kích thích Khương Thiển.
Tần Mậu đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập hướng về phía cậu.
Đến khi tiếng động lại gần, cậu mới biết không phải là người của Khương Ngôn Mặc.
Bởi vì cậu nghe ra những tiếng bước chân này rất hỗn loạn, đương nhiên là dấu hiệu của việc tháo chạy.
Có lẽ Khương Ngôn Mặc đang từng bước tiếp cận, cha Đường lệnh tất cả mọi người lùi vào trong.
Tần Mậu bắt buộc bản thân bình tĩnh.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt, cậu nhất định phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể chạm vào họng súng của cha Đường.
Nhưng cho dù cậu có cẩn thận đi chăng nữa thì vẫn là con tin, cha Đường vẫn sẽ tìm đến cậu.
Cha Đường cho Khương Thiển dẫn Tần Mậu theo, quát: “Lùi lại phía sau, rồi chạy về hướng bờ sông.”
Giang thị có một con sông rất lớn, nối thẳng ra biển, đây là đường cha Đường tính toán chạy trốn.
Mà trốn chạy có lẽ là kế hoạch xấu nhất của cha Đường, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không chạy trốn.
Xem ra Khương Ngôn Mặc đã ép cha Khương đến đường cùng.
Lúc này suy nghĩ của Tần Mậu rất rõ ràng, cậu im lặng, một chút cũng không giãy giụa, bị người mang lên xe.
Dọc đường đi dường như cha Đường không bị cản trở, rất nhanh đã chạy đến bờ sông.
Trên thực tế, là Khương Ngôn Mặc sợ cha Đường làm hại Khương Thiển ở trên đường, nên cố ý thả bọn họ đi.
Sau khi cha Đường xuống xe, lại lập tức hiểu ra bọn họ đã bị bao vây.
Khương Ngôn Mặc đã cho người chờ ở đây từ trước.
Trong lúc nhất thời toàn bộ thế giới như tĩnh lặng lại.
Tần Mậu vểnh tai cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.
Nhưng mặt sông vào mùa đông luôn êm đềm, sao lại có tiếng sóng đập mạnh như vậy?
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng thuyền.
Chẳng trách mặt sông ầm ầm dữ dội, chỉ có điều không biết con thuyền từ bên nào đến.
Tần Mậu đang suy nghĩ, đột nhiên khăn bịt mắt bị lấy xuống.
Cậu sửng sốt một chút, sau khi thích ứng mới vội vàng mở mắt ra, lại thấy Khương Thiển ném chiếc khăn xuống sông.
Khương Thiển và cậu đứng rất gần nhau, chắc là bị cha Đường ra lệnh trông cậu.
Tần Mậu do dự, thấp giọng nói: “… Cảm ơn.”
Khương Thiển cũng không nhìn cậu: “Đừng lên tiếng.”
Tần Mậu hiểu ý cậu ta, không nói thêm gì nữa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật đứng cách đó không xa, bên cạnh bọn họ còn có Khương tam thiếu và đương gia Lý thị.
Tần Mậu hơi kinh ngạc, sao Khương tam thiếu cũng đến?
Nhưng sự chú ý của cậu rất nhanh bị Khương Ngôn Mặc thu hút.
Cậu cảm thấy đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy người đàn ông này.
Giống như khi cậu vừa sống lại, lần cuối gặp hắn đã là ở kiếp trước.
Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc nghiêm túc, ánh mắt vẫn dừng ở trên người cha Đường, cũng không nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu lại vẫn cảm thấy vui mừng, cậu biết nam nhân nhất định có tính toán của mình.
Hai bên giằng co chốc lát, cha Đường cầm súng giơ về phía đầu Tần Mậu, nói: “Nếu điều kiện bất thành, tôi cũng không còn gì để nói, cậu để chúng tôi đi, nếu không tôi cho Tần Mậu một phát súng vào đầu.” Ông ta nhìn về phía Khương Ngôn Mặc, khẽ cười một tiếng: “Tần Mậu là người Khương nhị thiếu cậu yêu nhất, có nó chôn cùng, tôi cũng cảm thấy đáng.”
Lúc trước, cha Đường vẫn đứng đằng sau Khương Thiển và Tần Mậu.
Khương Ngôn Mặc vẫn không bày tỏ thái độ, cuối cùng cha Đường nóng nảy, dứt khoát đẩy Tần Mậu ra ngoài.
Cha Đường là loại người gì, những người có mặt ở đây đều biết rõ.
Trên đời này, chỉ sợ không còn người nào lòng dạ ác độc hơn cha Khương nữa.
Có thể tự tay giao đứa con chưa đến một tuổi vào tay kẻ thù, lại lợi dụng đứa trẻ sau khi lớn lên để giữ chân đối thủ, cuối cùng còn có thể dùng con nuôi để đền mạng thay mình.
Tổn hại tình thân như vậy, nhìn khắp Giang thị, có lẽ cũng chỉ có cha Đường làm được.
Khương Ngôn Mặc suy tư xong, chậm rãi lắc đầu: “Tôi nghĩ ông nên suy nghĩ thêm một chút, chúng tôi đã bao vây nơi này rồi, ông biết mình trốn không thoát.”
Vương Tập Ngật nghe hắn nói xong, không nhịn được thấp giọng quát: “Ngôn Mặc!”
Khương Ngôn Mặc chắc chắn là đang kích thích cha Đường.
Cha Đường âm tình bất định, lòng dạ lại hiểm độc, ai cũng không thể hứa được cha Đường sẽ làm gì tiếp.
Mà lời Khương Ngôn Mặc quả thật là đang thúc ép cha Đường.
Khương Ngôn Mặc cũng ý thức được điều này, không khỏi nhìn về phía Tần Mậu.
Đây là lần đầu hắn đối diện với Tần Mậu.
Trong mắt Tần Mậu không có trách cứ, chỉ có tin tưởng sâu đậm, còn có yêu thương.
Đáy lòng Khương Ngôn Mặc ấm áp, lại cảm thấy đau dữ dội.
Hắn đâu thể cam lòng để Tần Mậu mạo hiểm?
Biến thành cục diện như bây giờ, hắn không biết mình đã tự trách hay thất vọng về bản thân bao nhiêu lần.
Hai ngày qua, hắn không thể chợp mắt, hận không thể phá hủy toàn bộ Đường thị.
Nếu như có thể thế chỗ Tần Mậu, hắn nhất định sẽ không chút do dự đến thay Tần Mậu chịu phần gian nguy này.
Cha Đường vốn không để ý lời nói của Khương Ngôn Mặc, cười một tiếng, có chút khinh thường: “Chỉ chút đám người này?” Ông ta giơ súng ngang đầu Tần Mậu, từng bước đến gần Tần Mậu, nói: “Đừng nói nhảm, trả hay không thả, cậu trả lời một câu.”
Khương Ngôn Mặc dường như còn đang suy nghĩ, chốc lát sau mới nói: “Tôi không tin ông.”
Cha Đường nói: “Không tin cũng phải tin.”
Khương Ngôn Mặc cũng không nhượng bộ, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó.
Cho dù thả cha Đường đi, cũng không chắc ông ta sẽ thả Tần Mậu.
Khương Ngôn Mặc xem qua tài liệu Vương Tập Ngật thu thập, trong đó có ghi chép các vụ án mấy năm nay của cha Đường.
Sau khi kết thúc mỗi vụ việc, những người liên quan đều bị cha Đường giết chết để bịt miệng.
Lúc này chắc chắn cũng không ngoại lệ, nếu cha Đường chạy trốn bằng đường biển, Tần Mậu là một phiền phức, không thể đảm bảo chính xác ông ta sẽ giết Tần Mậu ở dọc đường.
Trong lòng bàn tay Khương Ngôn Mặc đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ở đang đánh cược.
Cha Đường thấy sắc mặt hắn kiên định, suy tư một lúc, nói: “Cậu muốn như nào mới có thể tin tưởng?”
Khương Ngôn Mặc âm thầm thở phào, lập tức nói tiếp: “Đổi A Mậu thành tôi làm con tin.”
Cha Đường không chút suy nghĩ mà trả lời: “Không thể.”
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc bỗng sầm lại.
Hắn đã quên, cha Đường cũng không phải là một phạm nhân bình thường.
Nhiều năm như vậy, chuyện xấu cha Đường đã làm cũng không ít, ông ta đã sớm biết cách ứng đối với người ngoài.
Muốn làm ông ta phân tâm thật sự không dễ.
Khương Ngôn Mặc vốn muốn thế chỗ Tần Mậu, hắn đâu ngờ, cha Đường căn bản không mắc mưu!
Vương Tập Ngật cắn răng: “Đường tổng, chúng tôi thả ông đi, nhưng ông phải cam đoan rằng A Mậu sẽ an toàn.”
“Điều đương nhiên.” Cha Đường nhanh chóng lên tiếng.
Trả lời nhẹ nhàng như vậy, lại làm người ta nghi ngờ.
Vương Tập Ngật và Khương Ngôn Mặc liếc nhau, cũng âm thầm cảnh giác.
Cha Đường nói khẽ với Khương Thiển: “Nhắm súng vào Tần Mậu.”
Khương Thiển nghe theo, để ở đầu Tần Mậu.
Cha Đường lại nói: “Chúng ta lùi về phía thuyền.” Nói xong lập tức lùi lại.
Khương Thiển ôm Tần Mậu, cũng chậm chậm lùi lại phía sau.
Sau cha Đường chính là thủ hạ, cũng đang chậm rãi lùi lại.
Rất nhanh một đám người lùi đến bờ sông, cách ván cầu chỉ có một bước.
Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật đương nhiên không dám thả lỏng, đi theo.
Tất cả mọi người tập trung ở bờ sông, chỉ cần hơi nghiêng đầu, lập tức sẽ có thể nhìn thấy dòng nước ngầm dưới đáy sông.
Cha Đường nhìn nhóm người Khương Ngôn Mặc một cái, nói với Khương Thiển: “Cha lên thuyền trước, con chờ một chút rồi mang Tần Mậu qua đây.”
Vẻ mặt Khương Thiển từ đầu đến cuối cũng rất bình tĩnh, cậu ta cũng không ngẩng đầu, đáp: “Vâng.”
Cha Đường hài lòng gật đầu, đi lên ván cầu.
Ngay lúc này, Khương Thiển đột nhiên đẩy Tần Mậu sang bên cạnh.
Tần Mậu rơi xuống sông, còn Khương Thiển giơ súng về phía cha Đường.
Cha Đường dường như cũng đoán được Khương Thiển sẽ làm vậy, cũng lập tức giơ tay lên.
Tiếng súng vang lên, máu tươi nhanh chóng văng lên bờ sông và ván cầu.
Khương Thiển đứng ở bờ sông, cha Đường bắn trúng ngực cậu ta, cũng chỉ trong chớp mắt, cậu ta rơi xuống sông.
Máu lập tức loang ra, mặt nước xung quanh đều là màu đỏ.
Cả người cậu ta chìm xuống đáy sông, đến khi Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật phản ứng kịp, chỗ cậu ta rơi xuống đã dần dần lặng sóng.
Cha Đường ngã trên ván cầu, Vương Tập Ngật lập tức gọi người đến bắt ông.
Mà Tần Mậu cũng được người cứu.
Có lẽ rơi xuống nước quá nhanh, Tần Mậu bị ngất.
Phút cuối cùng khi rơi xuống nước, cậu nghĩ kiếp trước Khương Thiển hại cậu, kiếp này lại cứu cậu một mạng…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nhân Ái
Chương 58: Tiếng súng
Chương 58: Tiếng súng