DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nhân Ái
Chương 48: Bức ảnh

Tần Mậu nhìn Khương Thiển: “Tôi không có hứng nghe. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”

Khương Thiển cười nói: “Đương nhiên có chuyện.”

Tần Mậu trực tiếp hỏi cậu ta: “Chuyện gì?”

Khương Thiển chậm rãi nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh cân nhắc đề nghị lần trước của tôi thế nào rồi?”

Tần Mậu ngạc nhiên nói: “Không phải cậu đã có được Đường thị?”

Khương Thiển cười lạnh một tiếng: “Cho dù là con vịt nấu chín, cũng không chắc một ngày nào đó sẽ bay đi.”

Tần Mậu khen cậu ta một câu: “Rất có ý nghĩa gian nan khổ cực.”

Khương Thiển trực tiếp coi thường lời nói của cậu, nói: “Nếu tôi có được Đường thị, anh cũng thấy được năng lực của tôi, có phải nên cân nhắc việc hợp tác với tôi?”

Tần Mậu nói: “Chắc hiện giờ cậu không cần tôi giúp đỡ gì.”

“Khương gia là một cây đại cổ thụ.” Khương Thiển mở nắp cốc trà, hơi nóng lập tức tỏa ra, cậu ta cũng không uống mà chỉ chăm chú nhìn Tần Mậu xuyên qua sương mù: “Tôi cũng rất giỏi nịnh bợ.”

Tần Mậu cười: “Cậu là con nuôi của nhà họ Khương, đường đường là Khương ngũ thiếu gia, còn có gì so với quan hệ chắc bền này?”

Khương Thiển vẫn chăm chú nhìn cậu: “Chỉ một câu thôi, anh có muốn hợp tác không?”

Tần Mậu thở dài: “Tôi chỉ sợ không giúp được cậu.”

Hai người nói chuyện coi như bình thản khách khí, Tần Mậu cũng không sợ Khương Thiển làm gì cậu, uyển chuyển từ chối.

Ý cậu chính là bất thành.

Khương Thiển nham hiểm nhìn Tần Mậu một lúc, cậu ta không nói gì nữa mà chỉ đứng dậy rời đi.

Chờ người đi rồi Tần Mậu không nhịn được thở dài.

Cậu nhắc đến con trai của Khương Thiển, chỉ mong Khương Thiển còn có một chút mềm mỏng.

Nhưng dáng vẻ Khương Thiển rõ ràng là đã rơi vào thù hận và đấu đá.

Tần Mậu lại nghĩ đến lời nói của Khương Thiển, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Cậu ngây người ngồi rất lâu mới rời khỏi quán trà.

Nhìn thời gian đã gần đến giờ tan tầm, cậu đã hẹn gặp Khương Ngôn Mặc, đành phải để hôm khác đến sơn trang.

Cuối cùng Tần Mậu quay lại tòa soạn, chờ Khương Ngôn Mặc đến đón.

Khương Ngôn Mặc nhìn thấy Tần Mậu xuất hiện ở cửa chính, hắn lái xe đến gần, ý cười trên mặt cũng không giấu được.

Chờ Tần Mậu lên xe, hắn lập tức lại gần rồi hôn lên trán Tần Mậu, xoa đầu cậu.

Vẻ mặt Tần Mậu phức tạp nhưng không tránh né, mặc hắn tiếp tục.

Ăn cơm xong, Khương Ngôn Mặc lên tầng hai xử lý công việc, Tần Mậu về phòng trước.

Gần đây Mặc quán nhận dự án mới, bận tối mày tối mặt.

Khương Ngôn Mặc khi làm việc luôn rất nghiêm túc, nhưng bây giờ hắn xem văn kiện ở thư phòng, lại luôn cảm thấy được không yên lòng.

Cuối cùng hắn khẽ thở dài, đặt tài liệu trong tay xuống rồi quay về phòng ngủ.

Hắn mở cửa nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Mậu đâu. Đến khi tìm ra ban công mới nhìn thấy Tần Mậu đang đứng im ở ngoài đó, bóng dáng đơn bạc, cô đơn lẻ loi khó thể tả.

Khương Ngôn Mặc thắt lòng, hắn hít sâu vài hơi mới đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy eo đối phương.

Tần Mậu không phản ứng gì, vẫn đứng im như cũ.

Khương Ngôn Mặc càng cảm thấy khó chịu.

Người ở trong lòng lại làm hắn kinh hồn bạt vía, giống như bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể biến mất vậy.

Khương Ngôn Mặc không nhịn được cọ cọ lên gáy cậu: “Bảo bối, làm sao vậy?”

Tần Mậu lắc đầu tránh khỏi tay hắn, cúi đầu đi vào trong phòng.

Khương Ngôn Mặc ở phía sau nhìn cậu một lúc lâu mới theo vào.

Tần Mậu ngồi khoanh chân ở trên giường, tuy là mất hình tượng nhưng vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, giống như đang suy tư chuyện hệ trọng gì đó.

Khương Ngôn Mặc vừa nhìn liền bật cười, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, giơ tay kéo người vào trong ngực, hôn mấy cái lên mặt cậu.

Tần Mậu giơ tay lên lung tung lau mặt, đẩy hắn ra một chút mới nói: “Khương… Ngôn Mặc, em có lời muốn nói với anh.”

Hai người đều ngồi nhưng Khương Ngôn Mặc cao hơn Tần Mậu một ít, cậu chỉ có thể ngẩng mặt nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc bị bộ dáng đáng yêu này của cậu chọc cười nhưng lại không dám cười, nhu cổ họng dụ dỗ: “Được, em nói đi.”

Tần Mậu trừng hắn một cái, lại do dự một chút mới mở miệng: “Hôm nay Khương Thiển đến tìm em.”

Khương Ngôn Mặc ra vẻ kinh ngạc, dùng ánh mắt động viên cậu tiếp tục.

Tần Mậu có chút buồn bực, ấp úng nói: “Không phải anh đã biết rồi?”

Từ mấy tháng trước, Khương Ngôn Mặc đã cho người đi theo cậu, mặc dù cậu không nhạy bén nhưng không phải không hề hay biết.

Khương Ngôn Mặc cũng không phủ nhận, hắn mỉm cười tiếp tục dỗ cậu: “Khương Thiển tìm em có chuyện gì?”

Đương nhiên hắn biết buổi chiều xảy ra chuyện, vì thế trên đường về thấy tâm tình của Tần Mậu không đúng, hắn mới không yên lòng, thậm chí mất cả hứng làm việc.

Nhưng hắn không thể hỏi thẳng, nếu không đối phương sẽ như rùa rụt cổ, hắn chỉ có thể chờ đối phương tự nói ra.

Mà Tần Mậu cũng không như trước, cảm thấy buồn bực cái gì sẽ bằng lòng nói thẳng với hắn

Điều này chứng tỏ Tần Mậu đang dần tin tưởng hắn.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Ngôn Mặc lại có chút sung sướng rạo rực.

Tần Mậu lại không biết những suy nghĩ không yên này của hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Cậu ấy hẹn gặp em ở quán trà ngoài Giang đại.”

“Hửm?” Khương Ngôn Mặc trả lời không chút để ý, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt đen như mực của đối phương.

Tần Mậu ngồi thẳng người: “Cậu ta nói anh thích trà Long Tỉnh nhất, thích dẫn cậu ta đến quán trà đó nhất, lại còn đặt tên cho con cậu ta.”

Khương Ngôn Mặc dần nhận ra, đây là… Muốn cãi nhau?

Mặt mũi hắn bất giác cong lên.

Trước đây Tần Mậu rất thích cất giữ mọi chuyện trong lòng, không mang ra chia sẻ, đừng nói đến là tranh chấp với hắn hay thổ lộ với hắn.

Nhưng bây giờ Tần Mậu lại lấy dáng vẻ ghen tị rồi nói với hắn về những lời cố ý chọc người của Khương Thiển.

Không giống với cách Tần Mậu thể hiện tâm tư sâu kín của mình.

Khương Ngôn Mặc có thể nào mất hứng?

Chỉ nghe thấy hắn khẽ cười: “Thích trà Long Tỉnh là thật, đặt tên cho con trai em ấy cũng là thật, nhưng thích dẫn em ấy đến quán trà… Trước đây tôi chưa từng dẫn em ấy đến đó.”

Giọng nói hết sức thành thật, ánh mắt cũng rất thản nhiên.

Tần Mậu nheo mắt lại: “Em nghe nói ở Giang thị có tin đồn, Khương nhị thiếu thích một người đàn ông đã có gia đình, hai người dây dưa rất nhiều năm…”

Đây là sau khi cậu sống lại, nghe Hồ Niệm Cảnh kể.

Lúc đó cậu đã lảng tránh nhưng những lời đó cậu vẫn ghi nhớ trong lòng.

Có lẽ là quá mức kích động nên lúc nói chuyện má lúm đồng tiền trên mặt Tần Mậu như ẩn như hiện.

Khương Ngôn Mặc thật muốn nhào qua, đặt cậu dưới thân rồi nhào người thành một cục.

Nhưng giờ hắn đâu dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cười giải thích: “Cũng chỉ là tin đồn, người tôi thích ở ngay trước mắt.”

Trên thực tế, hắn cũng từng nghe qua tin đồn này nhưng chưa từng để tâm.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có người cố tình tung tin.

Trước giờ hắn không thèm để ý là vì khi đó vẫn chưa gặp Tần Mậu, bây giờ đã có cậu bên cạnh, sao hắn có thể để mặc cho tin đồn lan truyền.

Tần Mậu nhìn hắn một chút: “Vậy chúng ta nói chuyện anh chuyển Mặc quán sang Vancouver đi.”

Chuyện này Khương Ngôn Mặc vẫn chưa nói với Tần Mậu, đột nhiên nghe cậu nhắc đến, Khương Ngôn Mặc sợ run lên, cười gật đầu: “Được.”

Tần Mậu ngồi dịch ra một chút, theo dõi ánh mắt hắn: “Anh rất thích Vancouver?”

Khương Ngôn Mặc nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Cũng tàm tạm.”

Tần Mậu rũ mắt: “Vậy vì sao anh không chuyển Mặc quán sang nơi khác, nơi khác không được sao?”

Khương Ngôn Mặc im lặng nhìn cậu, có lẽ là đã đoán được chắc chắn Khương Thiển đã nói gì với cậu.

Nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không có mặt khi bọn họ nói chuyện, chỉ có thể thầm đoán Khương Thiển có thể khơi mào đề tài gì.

Một lúc sau, Khương Ngôn Mặc dịu giọng nói: “Chuyện của Mặc quán tôi định hết năm sau sẽ nói với em. Bây giờ ở bên đó đang lạnh, chờ ấm lên một chút thì chúng ta sẽ qua đó.”

Tần Mậu nghi ngờ ngẩng phất đầu lên: “… Chúng ta?”

Khương Ngôn Mặc thở dài, hắn vươn tay muốn ôm người vào trong lòng, như vậy tim hắn sẽ không thấy trống rỗng.

Nhưng Tần Mậu lại né tránh hắn, sau đó không nói một lời mà chỉ nhìn hắn.

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc tối sầm lại, cũng không lại gần nữa, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối không muốn ở bên tôi?”

Tần Mậu lắc đầu: “Trọng điểm không phải là điều này…”

Khương Ngôn Mặc dường như hiểu ý cậu: “Bảo bối không thích Vancouver?”

Tần Mậu im lặng nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc cười khổ: “Chuyển đến Vancouver là vì anh tôi có căn cơ ở bên đó không tệ, nhiều ít có thể giúp đỡ một chút.”

Tần Mậu cắn cắn môi dưới: “Không phải là nơi khác không được?”

Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bảo bối, tôi nghĩ em sẽ thích… Đương nhiên chúng ta cũng có thể đi đến nơi khác…”

Tần Mậu xuống giường, cầm lấy cái túi ở tủ đầu giường, giọng nói lạnh lùng: “Tôi thấy là có người thích Vancouver nên anh mới cân nhắc chuyển đến đó?”

Trong mắt Khương Ngôn Mặc xuất hiện một chút kinh ngạc, nhẹ nhàng đến gần cậu: “Bảo bối, sao lại nói như vậy?”

Tần Mậu lùi lại mấy bước, duy trì khoảng cách không gần không xa với hắn: “Chẳng lẽ không phải là vì Khương Thiển thích Vancouver, muốn định cư ở đó mà anh đã đáp ứng cậu ta, vì cậu ta nên mới chuyển đến đó?”

Lần này Khương Ngôn Mặc hoàn toàn đứng hình.

Cũng không biết Khương Thiển nói gì với Tần Mậu, làm cậu không khống chế được như vậy.

Mặc dù Khương Ngôn Mặc hi vọng đối phương có thể mở lòng với hắn, nhưng suy đoán này của đối phương lại làm hắn cảm thấy vừa bất lực vừa kinh ngạc.

Mà sự im lặng của hắn ở trong mắt Tần Mậu lại càng giống như bị vạch trần sau khi không còn lời nào để nói.

Tần Mậu hơi rũ mắt, mở cái túi trong tay lấy đồ ở bên trong ra, giơ lên: “Nhìn đống ảnh này, suy cho cùng vẫn không phải là tin đồn thì phải.”

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi chuyển sang tay cậu.

Tần Mậu vứt đống ảnh lên tủ đầu giường: “Anh nói không thích cậu ta, là tôi ngu, nghe không ra thật giả, nhưng đống ảnh này lại có thể nói rõ anh yêu thương cậu ta bao nhiêu, giữa hai người thân mật bao nhiêu.”

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc phức tạp, cầm lấy đống ảnh xem từng cái một.

Là ảnh chụp hắn ở cùng với Khương Thiển trong quán trà, còn có ảnh hắn ôm Khương Thiển.

Trên những tấm hình này, phần lớn là hắn chuyên chú nhìn Khương Thiển, người ngoài nhìn vào, quả nhiên là dịu dàng lưu luyến không nói nên lời.

Nhưng… Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ những tấm ảnh này chụp vào khi nào.

Hơn nữa ánh mắt kia… Ánh mắt sắc bén khi nhìn người cũng là ánh mắt ấy, Tần Mậu ở bên cạnh hắn lâu như vậy, chẳng lẽ lại không nhận ra?

Nhưng thật ra tấm ảnh hắn ôm Khương Thiển có hơi khả nghi.

Khương Ngôn Mặc bất giác nheo mắt lại.

Hắn nhớ lại, hôm đó là sinh nhật Khương Thiển, hắn lừa Tần Mậu đến Khương trạch. Đến giữa chừng Tần Mậu mất tích, hắn một lòng gấp đến độ nhảy dựng lên, đi tìm từng chỗ một, cuối cùng tìm đến phòng nghỉ.

Lúc đó Khương Thiển đi theo hắn, nói rằng Đường gia cử Đường Phẩm Hạ đến tham gia tiệc sinh nhật.

Khi đó Khương Thiển đã biết mình bị cha Đường đưa đến Khương gia để trả nợ, quyết tâm oán hận người nhà họ Đường, bị một Đường Phẩm Hạ kích thích như vậy lại càng giận dữ.

Hai người vào phòng nghỉ, Khương Ngôn Mặc ngửi thấy mùi rượu liền biết Tần Mậu ở bên trong.

Ngay khi hắn đẩy cửa lập tức nghe thấy tiếng động Tần Mậu lẩn trốn.

Vốn nghĩ muốn trực tiếp xách người ra, nhưng không ngờ Khương Thiển đột nhiên nhào lên người hắn.

… Giây phút đó, vì cái gì mà hắn lại không đẩy Khương Thiển ra chứ?

Khương Ngôn Mặc nghĩ, không khỏi cười khổ.

Lúc đó hắn biết Tần Mậu trốn đằng sau sofa, hắn rất muốn biết Tần Mậu sẽ có phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cảnh này, có lao tới hay không…

Cũng chính là ý nghĩ vừa thoáng qua, cảnh này đã bị Tần Mậu chụp lại.

Khi hắn quay lại tìm thấy Tần Mậu đằng sau sofa, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của đối phương, hắn đau lòng đến mức hai tay đều run cả lên.

Khương Ngôn Mặc cầm đống ảnh kia, trong lòng chua xót vô cùng, chân chính cảm nhận được tự làm bậy thật không thể sống.

Sau khi Tần Mậu vứt đống ảnh xuống đã ra khỏi phòng ngủ.

Cậu chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, cho dù đã là đêm khuya gió lớn.

Khương Thiển là cái gai trong lòng cậu, không nhổ hết sẽ thối rữa.

Mặc dù không phải là cậu không tin Khương Ngôn Mặc, mà vì kiếp trước Khương Ngôn Mặc cũng không chuyển Mặc quán sang Vancouver. Nếu là Khương Thiển thích, vậy kiếp trước Khương Ngôn Mặc đã sớm di cư.

Nhưng buổi chiều khi nghe những lời nói kia của Khương Thiển, muốn nói không thèm để ý đó là giả.

Đọc truyện chữ Full