Bởi vì vị giáo sư chuyên nghiệp kia trong cả khóa học chỉ lên lớp 1 lần cho nên hôm nay Thanh Dương phải học trong 1 lớp học ký ức. Đối với lớp học ký ức mọi người có thể đến học bất cứ lúc nào bởi vậy trong lớp thường không có nhiều người.
Ngày hôm qua Thanh Dương bị người nọ hỏi về bút lông nên hắn đã hiểu thế giới này cũng không lưu hành bút lông cho lắm, cho nên hắn liền hướng Vạn độ huynh yêu cầu cung cấp vài loại bút viết giả thuyết lưu hành hiện nay, bởi vì hiện nay phần lớn người sử dụng quang não tinh thần, cho nên mọi người vẫn thường dùng loại bút máy kiểu dáng như thế kỉ cũ, cách dùng không khác lắm nhưng chức năng thì được cải thiện không ít. Thanh Dương liền hỏi Vạn độ huynh cách sử dụng bút máy một phen sau đó mới đi đến lớp học, thời điểm Dịch Trạch tới nhìn thấy Thanh Dương 1 bên đang nghiêm túc nghe giảng, một bên ngốc vụng mà dùng bút máy viết viết, chữ viết ra thật giống như chữ của hài tử vừa mới học, xiêu xiêu vẹo vẹo.Dịch Trạch đến bên cạnh hắn, thấy bản bút kí đầy những con chữ nguệch ngoạc, trong lòng cũng hiểu rõ.
Thanh Dương cũng không có cảnh giác nhiều lắm đối với người ngồi ở bên cạnh hắn, trong giới tu chân là tối trọng yếu chính là cần phải chuyên chú, trong thời điểm cần chuyên tâm tự hỏi thì hắn không bao giờ để ý tới những sự việc xảy ra bên cạnh hắn trừ khi là có sư đệ nào đó đến tìm hắn học hỏi.
Dịch Trạch không làm phiền đến hắn mà chỉ cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Bài giảng hôm nay chính là về quang não cùng tác dụng của quang não tới Intermet, đây là do Thanh Dương tận lực lựa chọn bởi hắn thật sự rất tò mờ về Vạn độ huynh cùng hệ thống huynh.
Dịch Trạch nhìn Thanh Dương dùng cái bút vẽ 1 vòng tròn bên trong là 1 dấu hỏi chấm lên quyển bút ký nguệch ngoạc càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Rõ ràng nó hoàn toàn không biết gì về xã hội nhân loại nên có nhiều nghi vấn, ham học giống như 1 hài tử chỉ 3,4 tuổi, chỉ cần thấy nhiều, rất nhiều đồ vật là có thể hiểu được.
Thẳng đến khi lớp học kết thức, Thanh Dương cũng không rời phòng học giả thuyết, mà nhìn bút ký rồi lâm vào trầm tư suy nghĩ.
【 còn có cái gì không hiểu? 】 một thanh âm vang lên bênh cạnh hắn.
【 rất nhiều... 】 Thanh Dương thuận miệng trả lời, lúc này mới phát giác bên cạnh có người, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một báo tử màu trắng tư thái tao nhã ngồi bên cạnh hắn, vừa rồi câu nói kia đúng là do báo tử này hỏi.
Hắn giật mình sững sờ nhìn nó, một câu cũng nói không nên lời.
Báo tử trực tiếp lấy bút ký của hắn, dùng móng vuốt còn linh hoạt hơn so với tay hắn đọc một lần, rồi nói với hắn: 【 có chỗ nào không hiểu? 】
Thanh Dương: 【 ngươi... Ngươi là ai? 】
【 báo tử. 】 báo tử lập tức mở hệ thống cài đặt, lựa chọn hiển thị tính danh, hai chữ báo tử liền xuất hiện trên đầu.
Thanh Dương: 【... 】
Trong thời điểm Dịch Trạch thiết lập hình tượng nhân vật, hiện lên đầu tiên trong đầu hắn chính là hình ảnh 1 nãi báo đáng yêu, bất quá trong khi điều chỉnh nhân vật, hắn liền điều chỉnh đến độ tuổi trưởng thành vì thế mới có 1 báo tử thuần trắng tao nhã lại xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn. Không biết tại sao, vừa nghĩ tới tương lai tiểu nãi báo sẽ biến thành xinh đẹp như vậy trong lòng hắn liền có chút khó chịu.
Dịch Trạch có chút không thoải mái điều chỉnh thanh âm sau đó liền tìm Thanh Dương, mà loại khó chịu này khi nhìn thấy hình tượng của Thanh Dương liền biến mất vô tung. Bởi vì hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa mà là nghẹn một cỗ hỏa, cỗ hỏa này rốt cuộc bắt đầu từ đâu Dịch Trạch không rõ cũng không muốn hiểu rõ.
Cũng may Thanh Dương hiện tại đã biết người trước mắt đây không phải là một báo yêu, đây chỉ là hình tượng do người kia đặt ra, đem tâm lý khó chịu này áp chế đi. Thanh Dương tận lực bình tĩnh hỏi: 【 vì sao báo tử huynh muốn chọn hình tượng báo tử làm nhân vật hình tượng? 】
【 bởi vì ta chính là báo tử. 】 báo tử trừng mắt nhìn hắn.
Thanh Dương suy tư hồi lâu, cũng không biết phải hình dung người kia thế nào, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Dịch Trạch nhíu mày, chẳng lẽ một báo tử nhìn thấy một báo tử khác lại không cảm thấy thân thiết sao? Hắn vì cái gì mà bình tĩnh như vậy? Còn có nó tại sao lại lựa chọn khuôn mặt kia?
【 ngươi vì tại sao dùng hình tượng con người này? 】 báo tử hỏi.
Thanh Dương vừa định nói đây chính là hắn, nhưng chợt nhớ ra hệ thống từng nhắc nhở phải bảo vệ thông tin cá nhân, hắn liền nhịn. Nhưng theo thói quen hắn không thể nói dối liền trực tiếp trả lời: 【 bởi vì thích hợp. 】
Hắn vừa nói xong nhiệt độ xung quanh liền giảm đi đột ngột, hô hấp đều trở nên có chút khó khăn, Thanh Dương bị nghẹn cũng không dám nói một tiếng.
Hai người liền rơi vào trầm mặc ngồi hồi lâu, Thanh Dương cũng không dám đi sang lớp học tiếp theo mà cứ ngồi như vậy cùng báo tử. Cuối cùng thì thói quen rèn luyện được khi còn là nhị sư huynh khiến hắn không thể chịu được cảnh tượng nhìn các đệ đệ rơi vào nghi hoặc mê chướng, hắn kiên trì hỏi: 【 báo tử huynh ngươi... Không vui? 】
Báo tử lúc này mới quay đầu nhìn hắn, chậm rãi đem bản bút ký đặt trở lại: 【 có người nói dối, ta không thích người khác nói dối. 】
Thanh Dương tiếp nhận bản bút kí, da đầu có chút run lên: 【 ta cũng không thích nói dối, lại sẽ càng không đi nói dối. 】
Báo tử quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, tiếp tục chậm rãi mà nói: 【trong đời thực ngươi cũng là hình tượng như vậy phải không? 】
Thanh Dương da đầu run lợi hại hơn: 【 có thể nói phải, cũng có thể nói không phải. 】
Báo tử yên lặng nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
【 ách... mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta không muốn lừa dối ngươi.】 Thanh Dương có chút khó xử nói.
Báo tử không nhìn lại hắn, lắc lắc cái đuôi, ly khai.
Thanh Dương lúc này mới thở phào một hơi, cầm lấy bút ký chuẩn bị đến lớp học tiếp theo, ai biết lại phát hiện bút kí xuất hiện rất nhiều bút tích khác lạ. Ở mỗi vấn đề hắn nghi vấn đều xuất hiện thêm chú thích, cho dù hắn hoàn toàn không hiểu về thế giới này hắn cũng có thể xem hiểu các chú thích này, rất nhiều điều hắn đang u mê giờ đã được làm sáng tỏ.
Thanh Dương vội vàng mở hệ thống đưa vào tính danh báo tử, phát hiện hình tượng đối phương là màu xám, ý chỉ người kia đã rời khỏi mạng.
–
Thanh Dương chuyên tâm nhìn bản bút ký cho đến khi đột nhiên có thanh âm gợi ý cưỡng chế rời mạng của hệ thống vang lên đem hắn trở về thế giới thực, lúc này hắn mới giật mình thấy khuôn mặt Dịch Trạch cơ hồ là đang phóng đại áp sát lên lông mao của hắn.
"Đã nói là không cho ngươi nghịch ngợm nữa." Dịch Trạch cầm mũ giáp tháo ra, trong giọng nói mang theo một tia uấn giận.
Thanh Dương vẻ mặt kinh hách, trong ánh mắt tròn vo tràn đầy cảm giác bất an cùng sợ hãi. Lượng kiến thức ít ỏi của hắn nói cho hắn biết hắn không thể nào để lộ ra sự thật mình người xuyên qua, nếu không sẽ gặp phải phiền toái rất lớn. Mà không cần nói đến thế giới này, cho dù là tại thế giới cũ của hắn nếu báo tử có thể biến thành người cũng sẽ khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
Tâm tình của hắn hiện rõ mồn một trên mặt như vậy, Dịch Trạch lại thấy hắn một bộ hài tử làm sai sợ hãi phụ huynh trừng phạt, nên có chút cảm khái mình hơi nghiêm khắc quá. Khế ước thú không thể nói chuyện, nếu muốn chân chính hiểu biết nó còn cần dùng đến internet a.
Nếu hiện tại khiến vật nhỏ sợ hãi quá mức mà không dám lên mạng nữa, chỉ sợ lại càng phản hiệu quả.
Dịch Trạch khống chế lại cảm xúc của chính mình, lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước, sau đó ném mũ giáp sang bên cạnh Thanh Dương nói: "Cho ngươi chơi."
Thanh Dương ôm mũ giáp lăn một vòng ở trên giường, lại đẩy đẩy mũ giáp về chỗ cũ, sau đó nhảy xuống giường đi theo Dịch Trạch, dùng tiểu tâm can quan sát vẻ mặt của hắn.
Sau khi Dịch Trạch ăn bữa cơm đã được người máy gia dụng chế biến sẵn trên mặt bàn, liền trở về gian phòng của mình nằm.
Thật sự hắn không biết vì sao hắn lại thực sinh khí, nó khiến Dịch Trạch rất muốn bắt lấy tiểu nãi báo hung hăng đánh lên cái mông kia, nhưng khi lý trí quay trở về hắn biết nãi báo thực vô tội. Từ nhiều năm trước, khi người kia cướp lấy thức ăn của hắn lại đánh đập mà đuổi hắn đi, hắn đã không còn tức giận nữa-vì không cần thiết. Không cần thiết phải vì sai lầm của người khác mà làm tổn thương đến mình, có thù thì báo đâu cần phải tức giận.
Hắn đeo mũ giáp, điều khiển cơ giáp đánh vài trận, mỗi một trận đều như muốn đánh cơ giáp đối thủ đến chia năm xẻ bảy, dù sao đánh ở trên mạng cũng không tạo thương tổn chân chính, cùng lắm cũng chỉ khiến đối phương phải bỏ ra chút chi phí để tu sửa lại cơ giáp thôi.
Đánh tới mức không còn ai dám khiêu chiến hắn thì những khó chịu trong lòng Dịch Trạch mới giảm bớt được, hắn xuống mạng, vừa hoàn hồn thì thấy một cục bông trắng hồ hồ ghé vào chân mình, cái miệng nhỏ nhắn dựa vào đùi trông đến là tội nghiệp mà nhìn hắn.
Ánh mắt kia khiến tâm Dịch Trạch mềm đi không ít, hắn vươn tay đem tiểu báo tử ôm vào trong ngực, cũng không nói lời nào liền cứ ôm như vậy.
Tiểu báo tử đợi trong chốc lát thấy Dịch Trạch không còn tức giận nữa liền cọ cọ thân mình, bò lên bả vai Dịch Trạch, do dự nửa ngày mới chậm rãi mà đem cái đầu nhỏ nhỏ của mình cọ a cọ lên mặt Dịch Trạch.
Trong lòng Thanh Dương lệ tuôn trào nha, hắn trộm lên mạng bị phát hiện, cái này giống tình huống trước kia của hắn khi mà cảnh giới của hắn còn chưa đủ đã vội vã muốn thăng cấp, lúc khi hắn bị sư phụ phát hiện. Sư phụ thường thường sẽ phong ấn chân khí trong cơ thể hắn rồi phạt hắn diện bích ở sau núi rất lâu a, nếu lần nào đặc biệt sinh khí có khi còn đánh hắn mấy thước. Bất quá điều khiến Thanh Dương sợ hãi không phải việc sư phụ xử phạt y, mà là ánh mắt thất vọng cùng phẫn nộ của sư phụ.
Hôm nay ánh mắt Dịch Trạch rất giống ánh mắt sư phụ khi đó, nếu Dịch Trạch chỉ đơn thuần phẫn nộ thì có lẽ hắn không sợ hãi nhưng trong mắt của còn có tia mất mát khiến hắn không hiểu tại sao, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, lại không thể hướng hắn giải thích cùng phát thệ như đối với sư phụ trước kia. Cho nên hắn chỉ có thể ghé vào bên chân Dịch Trạch, chờ hắn thoát mạng, tìm cách để không khí giữa 2 người bớt căng thẳng.
Nhưng hắn hiện tại chỉ là 1 con báo tử, làm sao có cách để hòa giải đây? Thanh Dương vắt hết óc hồi tưởng xem những tiểu yêu sau núi đại đạo môn đã làm như thế nào để lấy lòng người khác trước khi hóa được thành hình người. Cuối cùng quyết định dùng 1 tuyệt chiêu của lão hổ, con cọp kia mỗi lần muốn nghe hắn giảng giải đạo pháp đều dùng mặt cọ cọ bắp đùi hắn, đặc 1 bộ dáng lấy lòng.
Suy xét đến thân hình và tình huống của chính mình hiện nay, Thanh Dương quyết định cọ lên mặt Dịch Trạch, một là có thể nhanh chóng quan sát sắc mặt của người, hai là có thể nhanh chóng chạy trốn a!
Vừa mới bắt đầu trong lòng Thanh Dương còn có chút mâu thuẫn, nhưng cọ cọ hai cái thì bản năng động vật khiến hắn làm càng thông thuận, và lúc cọ cọ hắn cũng thật thoải mái a! Cảm giác giống cong ngứa vậy, thật sự thực thoải mái. Vì thế hắn càng cọ càng hăng say, về sau còn vô sự tự thông mà dùng đầu lưỡi liếm liếm mặt Dịch Trạch.
Có thời điểm, bản năng thật sự còn cường đại hơn lý trí nhiều lắm.
ánh mắt Dịch Trạch dần dần trở nên nhu hòa, hai tay hạ xuống sờ sờ đầu báo tử rồi giúp nó thuận mao (vuốt lông).
"Ăn cơm chưa?"
Thanh Dương lay động đầu như trống bỏi, nếu Dịch Trạch không nguôi giận hắn thực không dám ăn. Cùng lúc đó, cái bụng nhỏ của Thanh Dương cũng phi thường phối hợp mà phát ra hai tiếng lộc cộc.
Dịch Trạch có chút yêu thương sờ sờ cái bụng của tiểu báo tử, ôm lấy hắn nói: "Ăn cơm."
Thanh Dương mừng rỡ dùng đầu không ngừng loạn cọ lên người Dịch Trạch, Thanh Dương chính hắn cũng không biết - hắn đã phát huy tới mức nhuần nhuyễn cái gọi là khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh a @@.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Tế Tu Yêu
Chương 9: Làm Nũng
Chương 9: Làm Nũng