Thanh Dương cảm thấy tình huống hiện tại của mình có chút không được đúng lắm, hắn không thể mở mắt ra được, thân mình cũng không thể động đậy, toàn thân cao thấp nhuyễn ra, nằm úp sấp 1 chỗ, một chút khí lực cũng không có.
Tình huống này có thể là do lúc hắn hoàn hồn đã hao phí quá nhiều chân nguyên, dù sao thì thân thể hắn bị phá hủy, chân nguyên tan rã, nguyên thần đã phiêu đãng trong biển sao hư vô mờ mịt không biết bao nhiêu lâu. Phải nói rằng trước khi nguyên thần của hắn tiêu tán mà hắn có thể tìm được một khối thân thể thích hợp để hoàn dương cũng đã được coi là vô cùng may mắn trong vô cùng bất hạnh rồi.Cũng bởi vì hoàn cảnh quá mức cấp bách nên khi hoàn hồn hắn cũng vội dùng thân thể này chứ không hề xem xét xem thân thể này có bộ dáng gì, bây giờ mắt hắn chưa thể nhìn thấy, thân không thể động đậy, bất quá Thanh Dương cảm thấy hắn có thể kiên nhẫn được. Bởi vì cảnh giới đạo tâm của hắn vẫn còn nên việc tu luyện lại chân nguyên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn tin rằng mình có thể khôi phục lại cảnh giới pháp lực như cũ.
Nghĩ vậy hắn liền xem xét kỹ khối thân thể này đôi chút, xem khối thân thể này tư chất như thế nào, kỳ thật đối với hắn mà nói tư chất không tốt cũng không sao, cảnh giới của hắn vẫn còn, chỉ cần chậm rãi tu luyện là được. Thanh Dương cho tới bây giờ đều có thể thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, sư phụ từng nói toàn bộ đại đạo môn chỉ có hắn cùng tiểu sư đệ Thanh Đới là thích hợp để tu luyện nhất. Thanh Đới có tốc độ tu luyện cực nhanh, đáng tiếc sau khi y đi theo Phong sư thúc thì đầu óc cũng có chút ngốc, nếu không thì tại sao y lại có thể tự đẩy mình đến kết cục bị hủy đi căn nguyên cơ chứ?
Thanh Dương lắc lắc đầu, nếu Thanh Đới không bị tâm ma quấn thân lựa chọn con đường không lối thoát thì bản thân hắn cũng không đến mức bị Thanh Đới liên lụy trong lúc điều động thiên địa nguyên lực, không nói đến chuyện hắn bị vứt đến 1 nơi không biết là đâu, hắn lại còn bị biến thành một bộ dáng thê thê thảm thảm, cũng không biết đến khi nào mới khôi phục được đến trình độ cũ. Đại đạo môn ngàn vạn năm qua mới xuất hiện hắn cùng Thanh Đới là 2 người duy nhất có khả năng phi thăng vậy mà, một kẻ tự hủy đi tương lai của mình, còn một kẻ...
Thanh Dương không muốn nghĩ về việc này nữa, sự việc đã xảy ra thì oán giận cũng vô nghĩa, còn sống liền hảo thôi.
Vì thế hắn đem thần thức chìm vào trong cơ thể, xem xét một chút khối này thân thể ——
(⊙o⊙)!
Nếu Thanh Dương có thể mở mắt hắn nhất định sẽ lộ ra biểu tình ở trên.... (⊙o⊙)!, thân thể này...
Hắn cố gắng vươn ra đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay, quả nhiên...
... Lông a!
Không biết mình là giống loài gì nữa, tóm lại thì không phải là người!
Thanh Dương tính tình luôn luôn đạm bạc vậy mà lúc này hắn lại vô cùng phiền muộn, chẳng lẽ muốn hắn - một người tu chân... lại đi tu yêu sao?
–
"Này...Nếu tinh cầu này còn tìm không được khế ước thú thích hợp thì ta liền thảm a, nhất định ta sẽ không vượt qua được vòng khảo nghiệm của đại học St.Tres!" Hoa Thiên Tề đau khổ lầm bầm nói, "Ta như thế nào lại thảm như vậy, thân là người Hoa gia lại không có biện pháp thức tỉnh dị năng, nếu lần này còn không thể vượt qua khảo nghiệm của đại học St.Tres, ta nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Hoa gia cho mà xem!"
"Ân." Người bên cạnh trả lời.
Hoa Thiên Tề mở to hai mắt nhìn: "Ngươi...ngươi liền máu lạnh như thế! Ngươi liền không có nghĩa khí huynh đệ như vậy? Ngươi như vậy liền không có chút đồng tình nào với ta? Vạn nhất ta bị trục xuất khỏi Hoa gia thì làm sao? Ngươi dưỡng ta chắc? Quả nhiên người thuộc trực hệ muốn đi học không cần phải vất vả, lắm quy tắc nọ kia giống ta như thế này! Đây là quy tắc ngầm sao, là chênh lệch về giai cấp sao!"
Hoa Thiên Tề nhìn trời gào thét, mấy tên hộ vệ đi phía sau đều cùng lộ ra vẻ mặt vô cùng thê thảm, bất quá là không thức tỉnh được dị năng thì như thế nào? Ở Hoa gia cũng không phải ai cũng đều có thể thức tỉnh dị năng, mấy người tinh anh đó ai mà chả được mọi người tôn trọng? Bởi vì nếu không thức tỉnh dị năng chứng tỏ người đó không thể trở thành chiến sĩ, người của Hoa gia tại liên minh này ở mỗi lĩnh vực đều là kiệt xuất, chỉ có Hoa Thiên Tề, cả ngày không có việc gì làm, thành tích thì hỏng bét. Vốn là hắn chỉ cần đạt vừa đủ tiêu chuẩn vào đại học St.Tres thì mọi người cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để hắn đỗ, ai biết rằng mất nhiều thời gian vậy mà mới chỉ đạt 30-40% tiêu chuẩn tuyển sinh của trường, này...
Thế giới này dù rằng có quy tắc ngầm thì bùn nhão cũng không trát được tường a!
Ngược lại người nọ ở bên cạnh Hoa Thiên Tề vẫn mặc kệ, không để ý đến mấy lời gào thét của hắn, chuyên tâm cảm ứng tình huống xung quanh
"Nơi này, có dấu vết của 1 cuộc chiến." Hắn đột nhiên mở miệng, sau đó lắc mình một cái, đảo mắt đã xuất hiện ở 1 nơi cách xa cả trăm mét.
"Trời ạ, Dịch Trạch tốc độ cậu quá nhanh rồi đấy, đây là còn là người sao?" Hoa Thiên Tề run rẩy thân mình, vội vàng đi theo, bất quá tốc độ của hắn nếu so đo cùng Dịch Trạch vốn là 1 trời 1 vực.
Lúc Hoa Thiên Tề đến được chỗ Dịch Trạch đứng thì đã thấy Dịch Trạch đang nhíu mày quan sát thi thể của 1 con liệt báo.
"Là liệt báo cấp 4, lại còn chết rồi nữa, nếu chọn nó làm kế ước thú thì ta khỏi cần nghĩ đến tương lai nữa." Hoa Thiên Tề nhún vai, chỉ là 1 con liệt báo bình thường thôi, sao Dịch Trạch lại coi trọng nó thế nhỉ?
Liệt báo thân thể động một cái khiến sắc mặt lạnh lùng của Dịch Trạch có một tia buông lỏng.
"Ân? Còn sống? Thương thế kia hẳn phải là vết thương trí mạng đi?" Hoa Thiên Tề tiến lên sờ sờ, quả nhiên là vết thương trí mạng.
"Đừng động!" Dịch Trạch đột nhiên mở miệng, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đem thi thể liệt báo dịch dịch ra
Một cục lông màu trắng... tiểu tiểu tiểu liệt báo bại lộ ở trước mặt mọi người. Đây là liệt báo vừa mới được sinh ra còn chưa mở mắt được mẫu thú bảo hộ dưới thân. Nếu Dịch Trạch không lại đây có lẽ báo con đã bị mẫu thú đè chết cũng nên.
Không có mẫu thú bảo hộ, một trận gió nhẹ thổi tới, báo con dinh dưỡng không đầy đủ liền run nhẹ một cái, mí mắt động động, nhưng thủy chung không thể mở ra.
"Liệt báo màu trắng? Lại còn nhỏ như vậy, thậm chí không bằng 1 nửa liệt báo mới sinh bình thường. Mẫu thú nó cũng mất rồi, xem ra con liệt báo này cũng sống không được bao lâu nữa." Hoa Thiên Tề lắc lắc đầu, mặc dù vậy hắn cũng không thể tiếc nuối nhiều cho liệt báo con. Bản thân liệt báo là khế ước thú hệ hỏa cấp 4, toàn thân mang sắc lửa đỏ, càng tiên diễm càng tốt mà dù thuộc tính của nó có tốt đến mấy cũng không vượt được qua cấp 6, căn bản là nó không nằm trong phạm vi khế ước thú mà hắn tìm kiếm, càng miễn bàn chuyện này tiểu liệt báo này cư nhiên còn là màu trắng, vừa nhìn là biết nó bị đột biến gien thêm nữa dinh dưỡng lại không đầy đủ, cho dù nó có mẫu thú bảo vệ, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu nữa.
Dịch Trạch không để ý tới Hoa Thiên Tề mà lâm vào suy tư nhìn thân thể liệt báo không ngừng phát run lên, rồi vươn 1 bàn tay đến gần nó.Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng, bàn tay hắn thực sự rất ấm áp, còn chưa có chạm đến thì tiểu liệt báo đã cảm nhận được một cỗ ấm áp mà liều mạng co rúc đến gần.
bàn tay to ấm áp đụng đến cái đầu trắng nho nhỏ, liệt báo cố gắng hướng lòng bàn tay của hắn củng củng, không ngừng mà cọ a cọ.
Dịch Trạch vươn tay sờ sờ cằm nó, tiểu liệt báo có chút bất mãn liền hé miệng ngậm ngón tay của hắn, một bên nhẹ nhàng cắn, một bên phát ra âm thanh hàm hồ "Ân ân vù vù"
đầu lưỡi mềm mại ướt át liếm quá đầu ngón tay Dịch Trạch khiến biểu tình băng sơn của hắn có 1 tia buông lỏng
Xoay người đem tiểu liệp báo không ngừng động động ôm lấy, liệt báo này so với đồng loại cũng quá nhỏ đi, cư nhiên chỉ cần 1 bàn tay là có thể ôm trọn nó vào ngực
"Ta nuôi."
"( ⊙ o ⊙) a!" Hoa Thiên Tề trợn tròn mắt, vừa rồi hắn không phải là hoa mắt chứ? Dịch Trạch nở nụ cười? Cái kia mặt than kia...hắn nở nụ cười? Nói.. Dịch Trạch ngươi tên đại băng sơn này, rốt cục tiểu báo con kia đã trạc trúng manh điểm nào của ngươi a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Tế Tu Yêu
Chương 1: Ta nuôi
Chương 1: Ta nuôi