Dương Châu xác thực là nơi danh bất hư truyền, chỉ mỗi việc đi dạo qua vài cửa hàng có mấy món đồ rực rỡ muôn màu muôn sắc, cũng khiến ba người đi tong mất một buổi chiều. Biểu cảm Tông Niệm như tiểu tử chưa thành niên chưa từng thấy qua sự lạ, hứng thú dạt dào nhìn ngó xung quanh. Chuyến đi dạo này ngược lại càng giống đệ tử của một môn phái nào đó lấy danh nghĩa lịch luyện đi xuống núi dạo chơi.
Nhưng lần đi dạo này cũng không vui vẻ cho lắm, có hai người cứ một lời không hợp lại bắt đầu cãi nhau.
"Chất vải màu lam này sư đệ mặc vào nhìn rất có tinh thần. Lấy cái này đi?"
"Vải lam nhìn không phóng khoáng, Kỷ Chi thử màu đen này xem, nhìn rất mạnh mẽ."
"Màu đen quá nặng nề, tuổi đệ còn nhỏ, chi bằng lấy màu lam này."
"Nhạc sư huynh đúng là nông cạn, màu đen mang quý khí, sao Kỷ Chi không mặc được?"
Nhìn hai người vì hai bộ y phục mà tranh chấp không thôi, tựa hồ sắp quăng hàng xuống mà chiến nhau một mất một còn, Tông Niệm bó tay. Rõ ràng lớn cả rồi, tuổi cũng không nhỏ nốt, vậy mà cãi nhau ấu trĩ thế đấy.
"Sư đệ, đệ thích cái nào nhất?"
"Kỷ Chi, cứ nói thẳng ra đi."
Giữa lúc Tông Niệm không biết làm sao cho phải, hai người đang tranh chấp đột nhiên xoay đầu nhìn hắn, cứ như đang chờ quyết định của hắn, hoặc là nói dùng câu này phân thắng bại.
"..."
"Sư đệ?" Nhạc Tiếu nhìn hắn giơ y phục lên.
"Kỷ Chi?" Lục Tiêu ân cần nhìn hắn.
"... Ông chủ, giúp ta gói lại bộ màu trắng này."
Tông Niệm mang khuôn mặt nghiêm túc vượt qua hai người, chọn một bộ khác.
Ba người ở chung dù sao cũng có một chút rắc rối, chung quy một buổi chiều này cũng coi là tận hứng. Tông Niệm một bên cắn một cây kẹo đường Lục Tiêu mua cho, tay còn lại cầm cây hồ lô ngào đường cũng được y mua, thấy thế nào cũng như một cậu công tử choai choai mới lớn.
Tông Niệm nhét nhiều tới mức phồng một bên má, Lục Tiêu không ngừng cười thầm, trong lòng lại nổi lên thương tiếc. Mấy ngày nay y mới thấy hắn lộ ra vẻ tiêu diêu tự tại thế này.
"Thời gian gần đủ rồi, chúng ta đi uống rượu hoa quế thôi." Nhạc Tiếu nói, bèn đi lên trước dẫn đường.
Tông Niệm ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Đi sớm vậy?"
"Tửu lâu nằm ở ngoại thành, còn phải đi một đoạn đường nữa, bây giờ đi là vừa." Nhạc Tiếu giải thích, "Đừng ghét bỏ nó xa, đi một chuyến liền biết tại sao tửu lâu này nổi danh như vậy."
Lúc Tông Niệm bước vào một tửu lâu tên Hoàng Tuyền Túy, liền hiểu vì sao sư huynh lại khen nơi này không ngớt. Nói là tửu lâu, nhìn lại giống như một căn sơn trang do người nào đó dựng lên để nghỉ mát, hành lang uốn khúc từ cửa vào, Tông Niệm vẫn chưa thấy một bàn khách nào cả, sau đó mới biết nơi này không có phòng lớn, chỉ có nhã gian. Hai người hầu gái mặc y phục xanh biếc dẫn bọn họ đi qua hành lang mất không ít thời gian, mới đi vào bên trong một nhã gian tên Lam Trúc.
Nhã gian trang trí quả thật trang nhã, một bức bình phong ngăn cách bên ngoài và bên trong, dưới sàn là chiếu, một cái bàn thấp đặt giữa phòng, ba người liền ngồi xuống. Tông Niệm phát hiện bên cửa sổ có một cái sân thượng hẹp, có thể dựa vào lan can nhìn ra đèn đuốc phía xa.
Nhạc Tiếu tất nhiên không phải lần đầu tới, vì thế không giống Tông Niệm nhìn đâu cũng thấy mới lạ, mà là quen nơi thuộc chốn gọi món, hầu gái tiếp nhận liền đi xuống.
"Sao vậy? Sư đệ còn chưa thỏa mãn à?" Nhạc Tiếu cười hỏi.
Tông Niệm đứng bên sân thượng nhìn một hồi lâu, nghe vậy xoay người lại cười đáp, "Sư huynh làm sao tìm được tửu lâu này? Cảnh sắc thật đẹp mắt." Bởi vì dâng lên hứng thú, giữa lông mày hắn mang khí khái thiếu niên, lướt qua hết những ưu phiền. Lục Tiêu luôn nhìn kỹ hắn, bị vẻ mặt ấy hấp dẫn, không dời mắt được.
Nếu không phải còn vướng người khác, Lục Tiêu chắc chắn đã làm vài chuyện xấu rồi.
Thôi được rồi, hiếm khi Kỷ Chi cao hứng như vậy, lại chọc hắn giận cũng không tiện. Lục Tiêu ý nghĩ xấu xa chuyển chuyển, cuối cùng cũng đem nó cất đi.
Một khi Lục Tiêu không trêu chọc, ba người ở chung hài hòa rất nhiều. Cá hoa quế ngon ngọt tươi mới, phối với rượu mơ mới ủ, nâng cốc đón gió, bọn họ ngồi dưới ánh đuốc, tận hưởng gió đêm thổi qua luôn khiến người ta thoải mái.
Tông Niệm bị Nhạc Tiếu chuốc một vò rượu nhỏ, rượu cũng không nặng, nhưng uống liên tục vẫn khiến Tông Niệm chuếnh choáng, mông lung dựa vào bên người Lục Tiêu. Nếu là lúc tỉnh táo, hắn sẽ không ở trước mặt sư huynh làm như vậy. Lục Tiêu trong lòng vui sướng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh cùng Nhạc Tiếu đối ẩm.
Lục Tiêu hiểu biết nhiều, tửu lượng lại tốt, cộng thêm tâm tình không tệ, cùng Nhạc Tiếu nói chuyện như bằng hữu bình thường. Nhận thức của Nhạc Tiếu đối với vị công tử này có chút đổi mới.
Sau khi đối ẩm, ba người đều say khướt, nhưng trừ Tông Niệm ra, hai người kia còn biết mình đang làm gì, Tông Niệm thì xụi lơ luôn. Nhạc Tiếu đi tới chỗ hầu gái dặn dò vài câu, quay lại nói với Lục Tiêu:
"Ở đây có ba thứ công dụng rất tốt, một là cá hoa quế, hai là rượu mơ, ba là suối nước nóng, suối này nằm trong nội bộ Trang tử, có tác dụng giải rượu, tên là Hoàng Tuyền Túy. Ngâm người trong đó không chỉ giúp giải rượu, còn giúp xua mệt nhọc, tốt lắm đó. Không dám giấu diếm, ta lần đầu tới đó cũng không muốn rời đi."
Tửu lâu này còn cung cấp giường, sau khi ngâm suối nước nóng liền có thể nghỉ ngơi.
"Suối nước nóng?" Mắt Lục Tiêu hơi chuyển động, lộ ra ý cười, "Nếu thật sự tốt như thế, bổn công tử không thể chờ nữa rồi."
Nhạc Tiếu sang sảng cười to, "Ta không bao giờ gạt người. Nhưng mà suối nước nóng này cũng không lớn, một người ngâm thì tốt, hai người có hơi chật. Ta xem sư đệ gục luôn rồi, không bằng để hắn đi giải rượu, hai ta cứ tiếp tục đối ẩm."
Lục Tiêu hừ một tiếng, không cho người ta chút mặt mũi.
"Bổn công tử hơi mệt, muốn nghỉ sớm một chút."
Nhạc Tiếu đối ẩm còn chưa hết thèm, nhưng cũng giỏi đoán ý người, bèn gật đầu. Nhạc Tiếu lần trước đã hưởng qua công dụng của suối nước nóng, lần này nhường cho Lục Tiêu và Tông Niệm hưởng dụng. Mình thì nhờ hầu gái tìm phòng để nghỉ ngơi.
Tông Niệm biết bản thân uống hơi nhiều, nhưng không nghĩ đến chính là lúc tỉnh dậy mình đang ngâm trong một ôn tuyền ấm áp. Hắn vốn tưởng là ai để mình ở đây để tắm rửa, sau mới phát hiện đây là chỗ tắm ngoài trời, hiện tại đang đêm, trên trời là hàng vạn sao nhỏ, mà nghe bên tai ngoại trừ tiếng nước, còn có tiếng côn trùng kêu.
"Đây là... Suối nước nóng?" Tông Niệm kinh ngạc nhìn nhiệt khí bốc lên, hơi động đậy, suối nước liền chảy xuôi xuống.
Nhưng suối này không lớn, Tông Niệm thấy mình dựa vào một hòn đá, hơi động một chút, liền đụng người khác.
"Kỷ Chi tỉnh rượu rồi à?"
Khỏi cần nghĩ cũng biết người nói là ai. Tông Niệm quay đầu, thấy một khuôn mặt đang cười hì hì quen thuộc. Tông Niệm im lặng nhìn y, Lục Tiêu lại dán tới, do động tác của y màn nước tràn ra ngoài một chút.
"Xem ra sư huynh đệ nói không sai, suối nước này quả thật có công dụng giải rượu."
"Sư huynh nói? " Tông Niệm cứ tưởng là Lục Tiêu tự chủ trương, không nghĩ đến sư huynh lại đem mình đẩy đến hố lửa.
Lục Tiêu đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, nói mò:" Sư huynh để ta và Kỷ Chi đi tắm suối nước nóng. Này đệ xem cảnh sắc xung quanh, không phải rất trang nhã sao, chúng ta cũng không nên cô phụ tâm ý của người ta."
Từ vai hai người trở xuống đều ngâm trong nước nóng, nhưng Lục Tiêu kề sát lại đây, cho dù cách một tầng nước, hai người gần như là lõa thể mà dán sát vào nhau.
Tông Niệm không khỏi nhớ đến chuyện kia, vành tai hơi đỏ lên rồi.
Hắn thấp giọng than thở, "Huynh cứ thích dính sát vào ta vậy sao?"
Khi còn nhỏ gặp mặt không nhiều, tình bạn dừng ở mức sơ giao. Khi mình và Lục Tiêu lần thứ hai tương phùng, không nghĩ đến người này mỗi lúc đều dính bên người mình. Hắn cũng hiểu được Lục Tiêu bị cái chết của mình dọa ra tâm bệnh, nhưng cũng không thích ứng được chuyện hai bên cứ ép chặt vào nhau như trẻ song sinh như thế. Mấy ngày qua, Tông Niệm đều nghĩ đến chuyện của bọn họ. Chỉ là hắn còn chưa trải qua chuyện nam nữ, làm sao biết được nam nam ở chung là như thế nào, cũng không biết đây là đúng hay sai, phải đối xử với Lục Tiêu như nào đây.
Lòng rối như tơ vò.
"Trừ Kỷ Chi, ta không muốn dán vào ai cả." Lục Tiêu lí lẽ hùng hồn, cũng đoán được phần nào ý của Tông Niệm.
"Nhưng mà ta lo người khác nói... "
Hắn vẫn còn nhớ vì sao mình một đêm liền không nhà không cửa.
"Kỷ Chi đang lo cho ta sao?" Lục Tiêu trong nước nắm tay hắn, từng ngón đan xen, như là động viên. "Ta không quản thế nhân nghĩ gì. Họ muốn thì cứ nói, cùng ta có quan hệ gì đâu? Bọn họ cũng không phải người ta thương. "
Nói xong, y liền híp mắt nhìn người trong ngực mình, mãi đến khi hắn bị ánh mắt nóng rực của mình nhìn đến không tiện, y mới thôi.
"... Vì lẽ đó, Kỷ Chi chỉ cần lưu ý một mình ta là được."
Nhưng mà huynh cũng không phải người ta để ý.
Tông Niệm muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy không thể phản bác.
Hơi nước lượn lờ chen giữa hai người, tiếng người nói chuyện đột nhiên dừng, lâu lâu đâu đó vài tiếng côn trùng phát ra hòa cùng tiếng nước, một buổi tối thanh tĩnh cứ thế trôi, vì có gió đêm thổi qua, cho dù là mùa hè ngâm suối nước nóng, cũng không đến mức chảy mồ hôi.
Qua một lát, Lục Tiêu mở miệng, "Ngày Giám Bảo đại hội mở ra trùng hợp cùng một ngày với lễ hội ở cầu Chức Nữ.... "
" Ừ? "
"Nếu lúc đó không có chuyện gì xảy ra, ta muốn cùng Kỷ Chi thả đèn hoa đăng ở đó."
Lễ hội diễn ra ở cầu Chức Nữ là ngày lễ lớn, cũng là ngày nam nữ cầu duyên. Nếu hai bên tâm đầu ý hợp, thì trong lễ đó sẽ cùng thả đèn hoa đăng, cầu chúc cả hai một đời có thể bên nhau thật dài thật lâu.
Tông Niệm đối diện với tầm mắt nóng bỏng của y, lại nghĩ đến ý tứ trong đó, suy nghĩ, lại lắc đầu.
Nhìn hắn không đáp ứng, Lục Tiêu trên mặt cũng không có vẻ gì, ánh mắt đã có mấy phần âm trầm, có mấy phần làm người ta sợ hãi.
Nhưng dáng vẻ của y như vậy lại không dọa được Tông Niệm.
Tông Niệm nở nụ cười, nghĩ đến ngày thường mình bị người này chọc thành cà chua chín, chuyên chú nói rằng:
"Ngày xưa hai ta ở chung, đều do huynh chủ động... Mà nay ta cũng đã đủ hai mươi, cũng thành nam nhân nên lập gia đình rồi."
Chẳng lẽ Kỷ Chi muốn cùng nữ tử thành gia lập thất? Lúc này Lục Tiêu không thể khống chế được nữa, sắc mặt âm quỷ đáng sợ. Nếu không phải Tông Niệm nhìn y nói một cách chuyên chú chân thành, thì từ lâu y đã làm Tông Niệm câm miệng rồi, khiến Tông Niệm không bao giờ có ý nghĩ rời bỏ y.
- --Góc nhỏ---
Tông Niệm: Xin hỏi, chúng ta là đang trần truồng mà nói chuyện à?
Lục Tiêu: ^^ (đang hắc hóa từ từ)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết
Chương 11
Chương 11