“Ngươi muốn xử trí… họ thế nào…” Mã Võ ấp úng, y không cho rằng Hoa Phụng Tường sẽ thật sự không biết tại sao y luôn đi theo hắn, nhưng trong ánh mắt Hoa Phụng Tường nhìn y không chứa gì cả, lại khiến y hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Hoa Phụng Tường cũng không muốn bắt y suy đoán, Mã Võ thế này, hắn rất thích nhìn, hắn ác liệt cảm thấy rất sướng, ngươi không phải luôn muốn trốn ta sao!
“Qua đây!” Hoa Phụng Tường nhấn giọng.
Hắn muốn làm gì? Mã Võ do dự giãy dụa, y không muốn suy nghĩ, dù sao lâu rồi, Hoa Phụng Tường không còn làm chuyện đó với y nữa, nhưng tại sao nhìn thấy Hoa Phụng Tường thế này, y liền có dự cảm không tốt đẹp gì?
Nhớ biểu hiện của Hoa Phụng Tường khi ở trên núi, đặc biệt là trên đường về, phản phất coi thường, nhưng luôn ngẫu nhiên liếc mắt, mỗi lần chạm phải ánh mắt sâu thẳm chuyên chú của hắn, Mã Võ vô cùng sợ hãi__ dù Hoa Phụng Tường không cho y bất cứ cơ hội suy nghĩ nào, luôn lập tức thản nhiên dời mắt đi.
“Không qua đây thì đi ra ngoài.” Hoa Phụng Tường nhíu mày, “Gia còn muốn nghỉ ngơi nữa!”
“… Rốt cuộc ngươi muốn xử trí họ thế nào?” Mã Võ hít sâu.
Hoa Phụng Tường yên lặng nhìn y, nam nhân cố chấp này! Lát sau, “Ngươi qua để hỏi cái này sao?” Vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Thái độ của Hoa Phụng Tường khiến trong lòng Mã Võ thấy lạnh lẽo bất an, chuyện lần này, quả thật là lỗi của muội muội và Đại Ngưu, hắn nói đúng, y có tư cách gì hỏi hắn? Nhưng dù là vậy, Mã Võ làm sao có thể không lo, nếu y còn không lo, còn ai có thể tới giúp họ? Mã Võ gian nan nói, “… Ta biết, lần này là họ không đúng…”
Đời này Mã Võ chưa từng cầu xin ai, huống chi là phải cầu xin nam nhân này, sắc mặt y vô cùng tái.
Hoa Phụng Tường cuối cùng dời mắt, “… Còn dám qua hỏi ta!” Hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Chỉ dựa vào việc ngươi tự ý chạy trốn gần một năm, còn dám thông đồng cấu kết với người khác sao?!”
Mã Võ giật mình, há miệng nghẹn lời nhìn Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường không nhìn y, “Ngươi cũng tới trộm người của ta, hắn cũng tới trộm người của ta… đều cảm thấy gia dễ ăn hiếp lắm sao?”
Từ miệng Hoa Phụng Tường thế mà lại thốt ra lời này, Mã Võ chỉ cảm thấy câm nín.
Nhưng, hắn nói cũng không phải là không đúng. Mã Võ cúi đầu, cổ họng khô khốc.
Trầm mặc một lát, Hoa Phụng Tường ánh mắt phức tạp đảo qua Mã Võ đang cúi đầu, nam nhân vừa bướng vừa ngốc này, hắn, lại đi trông mong y biết nhìn sắc mặt người khác sao!
“Không hiểu lời ta nói sao? Ta nói ngươi, một là qua đây! Hai là ra ngoài!” Hoa Phụng Tường bực bội giọng bất giác lớn hơn, sau đó, hắn lại ngã xuống giường, “Qua đây đấm lưng cho ta!”
Đứng sau lưng Hoa Phụng Tường, Mã Võ tay chân cứng ngắc không hành động nổi, đấm lưng cho hắn? Tại sao phải đấm lưng cho hắn?!
Cảm giác đó trong lòng càng thêm rõ ràng. Hoa Phụng Tường quay đầu lại, con mắt hẹp dài trừng y, Mã Võ giống như bị kim châm một cái… y, nhất định phải đấm sao…
Mã Võ trước giờ chưa từng hầu hạ ai, có khi nào từng đấm lưng cho ai bao giờ, động tác y vụng về, lại không theo quy tắc nào, lực tay lúc nặng lúc nhẹ, Hoa Phụng Tường nhắm mắt mà chân mày cũng phải khẽ cau lại.
… Nam nhân vụng về này muốn mượn cơ hội báo thù hắn phải không?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ
Chương 55
Chương 55