" Tiểu Thư, tiểu thư không sao chứ ạ?"
Ôn Như vừa bước vào phòng thì lập tức bị Lý Chi nắm lấy tay xem xét từ trên xuống dưới, nàng mỉm cười rút lại tay cũng khẽ đánh lên đầu nha đầu này một cái: " Em đang làm cái gì đây hả?"
" Tiểu thư đột nhiên bị phu nhân gọi đi hỏi chuyện, em chỉ là sợ tiểu thư có làm sao."
" Ta cũng đâu phải vừa đi vào hang cọp, em sợ gì chứ."
" Nhưng mà…" Lý Chi ấp úng cũng nhỏ giọng nói: “ Em thấy phu nhân không giống cọp… là giống rắn độc hơn.”
“ Em thật là, nói cái gì đấy.” Ôn Như đưa ngón tay lên môi mình, ý muốn bảo Lý Chi đừng nói linh tinh: " Đừng lo, từ khi Tĩnh đại nhân đưa ta về phủ cũng đã nói vài lời đe dọa. Phu nhân đã không tùy tiện đánh đập, hay bắt ép ta làm gì nữa."
Ôn Như nói rồi bỏ mặc Lý Chi, nàng đi lại giường xếp mấy bộ y phục còn để rải rác ở đó. Lý Chi cảm thấy rất bất bình, cứ như vậy đi đến tranh lại y phục trên tay chủ tử: " Tiểu thư đừng có xếp nữa, em còn đang muốn mang tất cả bỏ đi mà."
Ôn Như làm lạ hỏi: " Đây không phải đều là y phục vừa được đưa đến sao, sao lại bỏ đi?"
" Đây là gì chứ?” Lý Chi lật qua lật lại mấy bộ y phúc, nàng đưa lên một cái thậm chí đã rách đổi chỗ mà ấm ức nói: “ Thứ đồ này còn không bằng đồ của hạ nhân trong phủ bận, người đường đường là nhị tiểu thư lại ức hiếp người quá đáng như vậy?"
" Nhị tiểu thư sao?" Ôn Như im lặng trầm mặt, nàng đặt tay trên những bộ y phục cũ đã ngã màu, còn có chỗ thấy rõ được tùy tiện khâu vá lại. Có lẽ nếu Lý Chi không nói, bản thân Ôn Như cũng sẽ không để ý chúng thật tầm thường và xấu xí.
Nhưng nàng có thể chắc rằng, chỉ có những thứ này mới hợp với mình mà thôi. Ôn Như mỉm cười nói: " Bỏ đi, từ đầu ba tiếng nhị tiểu thư này cũng chỉ là hình thức. Xưng gia đã không còn như trước kia nữa, đừng nói đến mặc đẹp, đến cả khả năng để tiếp tục duy trì Xưng phủ cũng không còn."
" Cho dù là vậy đi nữa, nhưng không phải lão gia đang có một mối buôn bán lớn hay sao, em tin là..."
Ôn Như lắc đầu nói: " Nếu ta không bỏ trốn khỏi đoàn người rước dâu, thì có lẽ tất cả sẽ ổn thỏa. Nhưng chỉ vì một lúc nông nổi hồ đồ, ta lại làm ra loại chuyện này.”
“ Tiểu thư?”
“ Phu nhân đã nói đúng, không chỉ có những hạ nhân như các em cần có chỗ nương nhờ, được tiếp tục sống ở đây... mà còn có cả mẫu thân của ta."
Ôn Như nhìn Lý Chi, nàng nhẹ nắm lấy bàn tay đầy vết thương vì làm việc vất vả của a hoàn cùng mình lớn lên này: " Nghĩ lại thì so với em, ta chỉ bị phu nhân đánh mấy hồi, không cần thương lớn thương nhỏ thế này. Để Xưng phủ có thể tiếp tục duy trì, để mẫu thân có cuộc sống thật tốt thì ta cần phải nên làm gì đó."
" Tiểu thư người đừng nói như vậy mà." Hai mắt Lý Chi đỏ lên muốn khóc, nàng lắc đầu nức nở nói: " Em không biết phu nhân đã nói cái gì với tiểu thư, nhưng người đâu thể gả cho một người đáng tuổi phụ thân của mình chứ.”
“ Không sao, em đừng khóc.” Ôn như dịu giọng nói: “ Khóc sẽ rất xấu có biết không?”
“ Tiểu thư… người đâu có lỗi gì chứ. Hức… tất… tất cả đều là tại hoàng thượng... nếu ngày trước hoàng thượng đồng ý tha thứ cho Xưng gia chúng ta, thì tiểu thư đã không phải sống cuộc sống như vậy."
" Im miệng." Ôn Như nói lớn muốn át đi tiếng của Lý Chi, nàng nghiêm giọng nói: " Lý Chi, em có biết mình đang nói gì không?”
“ Tiểu… tiểu thư?”
“ Những lời như vậy, em có thể tùy tiện nói ra hay sao, nếu để người khác nghe thấy thì biết phải làm thế nào?"
" Tiểu thư..." Lý Chi bị làm cho sợ, đến nước mắt vẫn ứ động trong mắt cũng lập tức ào ào tràn ra. Lý Chi òa lên khóc: " Em xin lỗi... tiểu thư… tiểu thư đừng tức giận..."
" Ta..."
" Em biết sai rồi… em không phải cố ý nói như vậy, em chỉ cảm thấy uất ức thay cho người thôi."
“ Ta biết rồi.” Ôn Như biết mình vừa rồi quả thật có chút quá đáng, nàng nói: " Lý chi, ta không phải đang mắng em... ta cũng không có tức giận."
" Hức…"
Ôn Như thở dài: " Em phải biết có những lời không thể nói, nói ra sẽ hại thân. Chỉ với những lời vừa rồi của em, cũng đã đủ khiến toàn gia ta đều phải mất mạng biết không?"
" Ân...” Lý Chi ngạc nhiên đến quên cả khóc, nàng ngây ra hỏi: “ Thật… thật vậy sao?”
“ Đúng vậy.” Ôn Như gật đầu: " Huống hồ dù bị tịch thu gia sản nhưng chúng ta vẫn có thể ở lại Xưng phủ, cũng không có hình phạt nặng gì khác. Chúng ta như vậy còn phải biết ơn hoàng thượng nhân từ, chỉ là do Xưng gia ta tự làm tự chịu mà thôi."
" Nhưng tiểu thư...” Lý Chi vội vàng lau đi nước mắt trên mặt mình: “ Hức... vậy bây giờ phải làm sao?"
" Ta..." Ôn Như khẽ cắn môi nhớ lại những lời của phu nhân nói với nàng.
" Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ để cho mẫu thân ngươi sống thật tốt, ngươi cũng biết hiện giờ muốn nuôi thêm một người cũng rất khó khăn đúng không? Cũng đâu phải việc gì khó làm, chỉ là giúp đỡ phụ thân ngươi một chút mà thôi.”
Lý Chi làm lạ: " Tiểu thư, sao đột nhiên lại im lặng?"
" Không, không có gì." Ôn Như mỉm cười, nàng mang hết y phục nhét vào tay Lý Chi: " Em cứ mang mấy cái này giữ lại đi, chờ một thời gian nữa, khi Xưng gia tốt hơn rồi tự nhiên sẽ có đồ tốt dùng không phải sao?"
- --------------------------------------------------------------
Thụy Bích buồn chán lật qua lại trang sách, hết nửa canh giờ vẫn không vào đầu được mấy chữ. Y sáng sớm không làm gì bị Minh Tô kéo đi tản bộ rồi lại dùng bữa, ăn xong cũng chỉ tìm một hai cuốn sách đến đọc để giết thời gian.
Cuộc sống của một hoàng hậu như vậy, thật an nhàn nhưng cũng thật nhàm chán. Không như những vị hoàng hậu khác, sẽ có một đám phi tần cả ngày tranh sủng ganh đua để quản lý đến đau đầu. Thụy Bích lên tiếng gọi: " Minh Tô tỷ tỷ."
" Vâng thưa hoàng hậu."
Y nhìn bên ngoài sắc trời cũng không tệ mới hỏi: " Hoàng thượng hôm nay cũng không có trở về?"
Minh Tô vội thưa chuyện: " Hoàng thượng đã cho Tiểu Lâm Tử đến báo lại, nói rằng hôm nay người vẫn chưa xong việc, nên không thể cùng hoàng hậu dùng bữa."
" Vậy sao?" Thụy Bích hiện rõ vẻ thất vọng trên gương mặt: " Tuy đêm đến hoàng thượng đều trở về Chương Long điện cùng ta, nhưng chỉ nói vài lời liền ngủ say. Hoàng thượng người… vẫn còn muốn tránh mặt ta đi."
" Không phải như vậy đâu ạ.” Minh Tô nói vội: “ Tình cảm của hoàng thường dành cho người, bất cứ ai cũng sẽ đều thấy rõ."
" Ta biết chứ... nhưng lần này là do ta đã làm sai." Thụy Bích nghĩ lại hoàng đế lúc nào cũng vì y mà không màng đến thể diện, thậm chí người có thể vứt bỏ cả huyết mạch về sau của mình. Vậy mà chính y lại có yêu cầu quá đáng như vậy: " Hoàng thượng có tức giận ta cũng phải thôi..."
Không nghe Minh Tô nói cái gì, Thụy Bích nhìn nàng làm lạ: " Minh Tô tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Minh Tô lưỡng lự đôi chút rồi mới lên tiếng: " Thứ lỗi cho nô tỳ được phép nói... nhưng hoàng hậu lần này, người quả thật là người đã sai rồi."
" Ta…”
" Hoàng thượng yêu người nhiều đến như vậy.” Minh Tô thành thật nói: “ Hoàng thượng có thể vì bất cứ kẻ nào khuyên mình nên nạp phi, mà nổi giận trách phạt. Kẻ khác nói thì chính là tức giận, nhưng duy nhất khi hoàng hậu là người nói ra lời đó… mới khiến hoàng thượng phải đau lòng."
" Ra là vậy." Thụy Bích nghe Minh Tô nói, y im lặng suy nghĩ tự trách mình.
Thụy Bích tại sao những điều đơn giản như vậy người ngoài có thể thật dễ dàng nhìn thấy, mà y lúc này phải nghe từ Minh Tô mới có thể nhận ra. Y nhỏ giọng: " Ta thật nhớ những ngày cùng Hoàng thượng ở tại Tần Di Cung, dù là ngày hay đêm đều ở bên cạnh người, nói nói cười cười mà không cần để tâm đến ánh nhìn của bất cứ ai."
" Nô tỳ không biết vì sao, hoàng hậu người đột nhiên lại phải vì những thị phi bên ngoài làm ảnh hưởng đến mình. Không phải vẫn như trước kia, người chỉ cần sống thật vui vẻ bên cạnh hoàng thượng thôi?"
" Trước kia sao?" Đúng vậy, không lo không nghĩ, chỉ hy vọng mãi mãi ở bên cạnh nhị hoàng tử thì cho dù phải gánh chịu điều gì, y cũng sẽ không hối hận. Cho dù không được người yêu thương, mà thay vào đó là sự chán ghét. Thụy Bích như vậy cũng chưa từng bỏ cuộc, đó mới chính là con người vốn có của y.
Thụy Bích cũng đã từng hối hận, khi không ngờ đến cái giá mà mình phải trả là mạng sống của người thân, và cả người mà y yêu nhất.
Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước nữa, không còn tứ hoàng tử điên cuồng vì tình mà đi một nước sai lầm, ngay cả nhị hoàng tử đã từng chán ghét lại dành trọn tình cảm cho y.
Thụy Bích tự hỏi tại sao y vẫn cứ phải tự đặt ra một kết thúc như đã từng, y phải nên nắm giữ mới phải. Thụy Bích lên tiếng: " Ta suy nghĩ kỹ rồi."
" Vang ạ?"
" Minh tô tỷ tỷ, chúng ta đi thôi." Y nói rồi đứng lên muốn ra ngoài.
" Người muốn đi đâu ạ?"
Thụy Bích cười nói: " Ngự thiện phòng, ta muốn tỷ giúp ta làm một chút đồ ăn sau đó thì đến chỗ hoàng thượng."
" Cái... cái đó?"
Hậu cung đúng là có một ngày không bình yên, hoàng hậu cũng không phải lần đầu vào bếp, nhưng cuối cùng vẫn khiến cho cung nhân ở Ngự thiện phòng đứng ngồi không an.
Thụy Bích mặt vẫn còn dính chút lọ mà cười thật tươi, y bưng trên tay thành quả của mình, còn vui vẻ suy đoán vẻ mặt của Thiên Vũ sẽ như thế nào khi nhìn thấy mà nóng vội: " Minh Tô tỷ tỷ, đi nhanh thôi."
Minh Tô theo sau cũng phải lo lắng nói: " Hoàng hậu người đi nhanh quá, cẩn thận ngã."
" Không sao, không sao."
" Người..." Minh Tô bước nhanh theo phía sau Thụy Bích, thấy vẻ hạnh phúc của y như vậy nàng cũng không giấu được nụ cười của mình.
Tuy chỉ là một đĩa trứng chiên cũng làm Ngự Thiện Phòng loạn hết cả lên, nhưng đây lại là lần đầu tiên Thụy Bích nấu được một món ăn ra hồn, dù ngày trước ở Gia Biên thành đã thử rất nhiều lần đều không có kết quả gì: " Nô tỳ tuân lệnh."
Từ xa nhìn thấy người đến là ai, tiểu thái giám canh cửa bên ngoài ngạc nhiên ra tiếng: " Hoàng Hậu?"
" Tiểu Lâm Tử." Vừa thấy Tiểu Lâm Tử bên ngoài Ngự Thư Phòng, Thụy Bích đã vội ra ý cho hắn không cần thông báo hay cung hô, y hứng thú nhìn vào bên trong nói: " Hoàng thượng vẫn còn ở đây đúng chứ?"
Tiểu Lâm Tử cúi người trả lời: " Dạ đúng vậy thưa hoàng hậu."
" Vậy được, ta bây giờ vào gặp hoàng thượng có vấn đề hay không?"
" Nô tài hoảng sợ rồi.” Tiểu Lâm Tử nói vội: “ Hoàng hậu muốn đến, nô tài cho dù có thêm một trăm lá gan cũng không dám ngăn cản."
“ Ta…” Thụy Bích ý là muốn hỏi xem bên trong có phải đang bàn đại sự gì, và mình có tiện đi vào hay không, y không ngờ lại làm cho tiểu thái giám run sợ lo lắng như vậy.
Thụy Bích Nhìn đến một kẻ khác đang quỳ dưới đất, từ lúc y đến không dám ngẩng đầu lên, xem trang phục cũng biết không phải thái giám trong cung. Thụy Bích lên tiếng hỏi: " Đây là?"
" Thưa hoàng hậu, hắn là họa sư của Tùy Quan cục."
" Họa sư?” Thụy Bích làm lạ: “ Sao một họa sư lại ở đây?"
Tiểu Lâm Tử thành thật: " Dạ là Hoàng thượng ra lệnh cho người của Tùy Quan cục họa tranh tiểu thư của các vị quan trong triều, hắn sau khi họa xong tranh nên đã mang vào cung, dâng đến cho hoàng thượng."
" Tranh...?"
" Hoàng hậu..." Lúc vừa rồi còn rất tốt nhưng không ngờ gặp phải tình huống này, Minh Tô định nói gì đó để tránh làm Thụy Bích suy nghĩ lung tung, nhưng vừa thấy vẻ mặt của y thì nàng liền không biết phải nên nói gì cho phải.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 85: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)
Chương 85: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (14)