DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 81: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (10)

Xuân Nương khi nghe Thụy Bích nói đã ngạc nhiên không thôi, nàng nắm lấy tay hài tử của mình hỏi lại một lần: " Hoàng thượng thật sự nói với ngươi sẽ không lập phi?"

Thụy Bích im lặng suy nghĩ, tuy rằng Thiên Vũ không có chính miệng nói như vậy. Nhưng những lời hắn nói và hành động tức giận của hắn hôm qua, thì có lẽ chính là ý như vậy. Y gật đầu trả lời: “ Đúng là vậy, thế nhưng...”

" Như thế không phải rất tốt hay sao?” Xuân Nương vừa nghe đã vô cùng mừng rỡ, nàng tươi cười nói: “ Hoàng thượng có thể đưa ra quyết định như vậy, chứng tỏ trong lòng người không ai có thể so sánh với ngươi. Vừa nghe chuyện mấy lão nhàn rỗi kia đưa lên tấu sớ, làm mẫu thân cứ mãi lo sợ, đến bây giờ mới thật sự an tâm."

" Tốt?” Tĩnh Thái An nhíu chân mày, hắn chen vào nói: “ Làm thế nào mà tốt được đây?"

" Lão gia?"

" Hoàng thượng sủng ái Mạn nhi, là phụ thân ta đương nhiên vui mừng cho y. Mặt khác ta là thần tử, khi biết hoàng thượng chỉ có duy nhất một nam hoàng hậu, lại nhất định không lập phi. Nàng nói về sau tương lai Vương Lân quốc ta sẽ ra sao đây?"

Thụy Bích biết những lời của phụ thân mình hoàn toàn không hề sai, y chợt nhỏ giọng: " Đó cũng chính là điều mà hài nhi lo lắng."

" Mạn nhi?” Xuân Nương không hài lòng, cho dù nam nhân bình thường tam thê tứ thiếp không có gì lạ. Nhưng nàng trở thành thê tử của Tĩnh Thái An mấy mươi năm, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ cưới thêm thiếp thất vào cửa.

Xuân nương từ lâu vốn đã nghĩ như vầy, phu thê vốn phải là chung thủy tôn trọng lẫn nhau. Nàng không cam nói: “ Để hoàng thượng lấy thêm phi tử, ngay cả ngươi mà cũng có suy nghĩ như vậy? Lý nào ngươi thật sự muốn thấy hoàng thượng có thêm phi tử, có thêm người nào khác để yêu thương hay sao?"

" Mạn nhi không muốn, cũng chưa từng dám nghĩ đến...” Thụy Bích lại nói: “ Nhưng bản thân ta lại không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì bản thân mình khiến hoàng thượng không có người nối dõi. Nếu vậy hài nhi chẳng khác nào tội nhân đã hủy hoại hoàng triều Thiên Ân đời sau."

" Ngươi..."

" Mạn nhi." Tĩnh Thái An nhận ra chỉ mới ít lâu không gặp Thụy Bích lại giống như trưởng thành hơn rất nhiều, hài tử của hắn không giống như trước chỉ luôn ngây thơ cho rằng, không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn là được tiếp tục ở bên cạnh hoàng đế.

Y thậm chí còn suy nghĩ chu đáo mà không cần hắn phải nói ra, Thái An có vẻ khó khăn khi phải nói những lời này, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng đến nhi từ lên tiếng: " Mạn nhi, hãy đi khuyên hoàng thượng một tiếng. Chỉ có ngươi, mới có thể khiến người thay đổi quyết định của mình."

Nhớ lại những lời tức giận của Thiên Vũ, Thụy Bích không đành lòng nói với hắn. Y ngập ngừng: “ Việc này…”

" Phụ thân biết sẽ thật khó khăn với ngươi, phụ thân cũng tuyệt đối không đành lòng." Tĩnh Thái An thở dài nói.

Thụy Bích nhắm lại mi mắt, y nhẹ giọng: " Mạn nhi đã hiểu rồi."

Nhận ra cái run nhẹ của Thụy Bích, sau đó Xuân Nương vô cùng đau lòng mà nhẹ vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay y: " Mạn nhi..."

" Nếu ngươi thật sự cảm thấy không tốt, phụ thân chắc chắn sẽ đưa toàn gia chúng ta rời khỏi hoàng thành." Tịnh Thái An khẳng định nói.

Thụy Bích lại nhẹ lắc đầu: " Sẽ không, cho dù xảy ra bất cứ việc gì… kể cả có bị hoàng thượng chán ghét. Mạn nhi cũng sẽ không cách nào rời khỏi người."

- -----------------------------------------------------------------

Ôn Như sau khi đầu tóc tươm tất, trang phục chỉnh tề chỉ cần nhìn liền phải nhận ra nàng ta thật cũng là một mỹ nhân.

Hạ Uyên ban đầu cũng chỉ là vài lời khó nghe muốn chỉnh cô ta một chút thôi, không ngờ vị xưng tiểu thư này so nàng với tưởng tượng tính tình lại khác đến vậy, từ hôm qua cũng vô cùng hiểu lễ chưa từng làm ra chuyện gì khiến Hạ Uyên có thể chán ghét được.

Đại sảnh hôm nay cũng chỉ có hai người cùng Tĩnh Thất và Tiêu Lụy bọn họ, thế mà Ôn Như vẫn chỉ im lặng ngồi trên ghế cúi đầu không dám tùy ý nói chuyện. Hạ Uyên là người chủ động lên tiếng: " Tất cả gia nhân trong phủ ta đều đã đuổi đi cả, nếu cô có gì thì cứ nói. Ta cũng không phải sẽ bắt nạt cô..."

" Muội có thể nào hỏi chuyện một cách bình thường được không?"

Hạ Uyên liếc mắt nhìn Tiêu Lũy: " Huynh lắm lời quá như vậy làm gì, bộ người ta là ý trung nhân bên ngoài của huynh sao?"

" Muội..."

“ Ta, ta cái gì?”

Không để ý đến Tiêu Lũy cùng Hạ Uyên hai người, Tĩnh Thất định hôm nay sẽ cùng phụ thân hắn đến thăm Thụy Bích, nhưng lúc này hắn cũng không thể bỏ mặc Ôn Như mới quyết định đến phủ học sĩ hỏi rõ sự tình.

Tĩnh Thất lên tiếng: " Hạ Uyên tuy rằng lời nói có chút khó nghe, nhưng muội ấy không phải là ác ý, tiểu thư xin đừng để bụng."

Ôn Như lắc đầu nói: " Bản thân đã được Khương tiểu thư chiếu cố, Ôn Như không dám có ý nghĩ đó."

" Vậy không biết thật ra tiểu thư đã gặp phải chuyện gì?" Thấy Ôn Như lại im lặng không lên tiếng, Tĩnh Thất mới nói tiếp: " Ta không thể giúp nếu tiểu thư không chịu nói gì cả."

“ Từ lúc đó…” Ôn Như có phần ngần ngại, nàng siết nhẹ chiếc khăn trong tay mình: " Tiểu nữ từ khi trở về Xưng gia, ngày ngày đều phải sống trong lo sợ. Ngài hẳn cũng đã biết… mẫu thân của tiểu nữ chỉ là tiểu thiếp."

Mọi người đều im lặng không có tiếng động, Ôn Như lại nói tiếp: " Cái chết của đại ca và tam muội… Ôn Như một phần cũng có liên quan đến, phu nhân đã không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để dồn tiểu nữ vào chỗ chết."

Ở đây chỉ riêng Hạ Uyên không hiểu Ôn Như đang nói đến chuyện gì, nhưng cả Tĩnh Thất và Tiêu Lũy cũng đều biết rất rõ Lân My và Xưng Hùng vì sao mà chết.

Tiêu Lũy cho rằng nếu đỗ hết lỗi lên đầu Ôn Như, điều này cũng thật vô lý mới nói: " Hai người bọn họ là do hoàng thượng và hoàng hậu giết, không lý nào lại mang tất cả đổ lên đầu một mình tiểu thư?"

Ôn Như lên tiếng: " Chưa nói đến việc bản thân đứng ra làm chứng khi Ninh quý phi lợi dụng Lân My để hãm hại hoàng thượng, riêng việc chỉ có mình tiểu nữ vẫn lành lặn trở về, cũng đã khiến mọi người nghi ngờ tiểu nữ là người thông đồng cùng hoàng hậu để giết đại ca."

" Nói như vậy... cô là từ Xưng gia chịu không nổi bị phu nhân hành hạ mới bỏ ra ngoài?" Từ dáng vẻ và những vết bầm tím thấy trên người Ôn Như, Hạ Uyên đoán mà hỏi thì thấy nàng nhẹ lắc đầu. Hạ Uyên ngạc nhiên: " Không phải sao?"

" Ta là từ Trị Lâm thành trốn trở về." Ôn Như nói

" Trị Lâm thành?" Mọi người đều cảm thấy lạ khi nghe nàng ta nói vậy

Ôn Như nhỏ giọng: " Xưng gia từng là phú hộ nhất nhì hoàng thành, nhưng từ khi đắc tội với hoàng hậu thì đã bị tịch thu gia sản, rơi vào cảnh sa sút như ngày hôm nay. Phu nhân đã đề nghị việc muốn gả tiểu nữ cho Lưu đại nhân đáng tuổi phụ thân mình ở Trị Lâm thành làm thiếp, để lấy lại chút mặt mũi quan hệ tiếp tục công việc mua bán. Tiểu nữ lúc đó cũng chỉ là giả thành một a hoàn trong đoàn đưa dâu để trốn đi."

Hạ Uyên nóng ruột hỏi: " Vậy còn phụ thân của cô thì sao, ông ta cũng không có ý kiến gì về chuyện này à?"

Ôn Như gương mặt thoáng qua vẻ buồn bã, nàng nói: " Vì cái chết của đại ca cũng khiến phụ thân phần nào chán ghét tiểu nữ, tuy rằng nể tình phụ tử không ra tay hành hạ, nhưng phụ thân đối với những gì phu nhân làm cũng chỉ xem như không thấy."

" Hắn vậy cũng có thể làm phụ thân được sao? Ta thấy cô tốt nhất không cần trở về cái nơi đó làm gì nữa." Hạ Uyên tức giận ra mặt, nàng đập tay xuống bàn lớn tiếng: " Bản cô nương thật không thể chịu nổi những loại người như vậy mà."

Tiêu Lũy cũng nói: " Ta thấy Hạ Uyên nói rất đúng, trở về đó lần nữa chẳng khác nào bảo họ lại mang cô giao cho tên Lưu đại nhân đó làm thiếp."

" Ta nói nếu được cô cứ ở lại đây, phủ học sỉ ta cũng không phải không thể nuôi thêm một người…"

" Việc này không ổn." Hạ Uyên còn chưa nói hết Tĩnh Thất đã lên tiếng: " Trước hết theo ta thì tiểu thư hãy cứ trở về Xưng gia đi đã."

"...”

Hạ Uyên lần này thì không thể tán đồng ý kiến của Tĩnh Thất, nàng vội lên tiếng phản đối: " Huynh đang nói gì vậy, chẳng lẽ vừa rồi những gì cô ấy nói huynh còn chưa hiểu? Cái gì Xưng gia đó… cô ấy tuyệt đối không thể trở về."

" Hạ Uyên.” Tĩnh Thất nhìn Hạ Uyên nói: “ Phủ học sĩ thật sự muốn nuôi thêm một người cũng không là gì, nhưng muội đừng quên Ôn Như tiểu thư vẫn là người họ Xưng."

" Việc này lý nào ta lại không biết."

" Vậy nếu bọn họ tìm đến đòi người hay báo lên quan phủ, phủ đại học sĩ giam giữ người nhà của mình, lúc đó muội còn không phải đã gây ra rắc rối cho phụ thân mình?"

" Cái đó...” Hạ Uyên cũng hiểu ra đôi chút ý của Tĩnh Thất, thế nhưng nàng vẫn ngang bướng nói: “ Chúng ta ở đây không ai nói ra thì họ làm cách nào biết được chứ?"

" Mọi chuyện không phải sẽ đơn giản như vậy, muội đừng chỉ biết làm theo ý mình."

Hạ Uyên tức giận: " Ban đầu là các huynh muốn giúp người ta, bây giờ ta muốn giúp huynh lại không đồng ý?"

" Thành thật xin lỗi..." Thấy vì mình khiến họ thành ra lớn tiếng như vậy, Ôn Như ngần ngại khó khăn chen lời vào: " Tiểu nữ thật rất biết ơn vì Khương tiểu thư đã cứu giúp mình, chính vì vậy giống như Tĩnh hộ vệ nói, ta không muốn gây ra rắc rối gì cho tiểu thư. Tiểu nữ tốt hơn hết vẫn là nên trở về, hy vọng phụ thân có thể vì một chút tình thân mà suy nghĩ lại, không ép tiểu nữ gả đi nữa."

Hạ Uyên nhíu mày: " Cô còn hy vọng cái gì vào phụ thân mình, loại người như hắn còn biết đến tình thân hay sao?"

" Đừng lo, ta sẽ đưa người trở về." Tĩnh Thất đứng lên đi đến trước Ôn Như nói: " Nếu ta đã ra mặt, Xưng Ngụy Nhân tin rằng cũng không dám để phu nhân của lão ra tay hành hạ tiểu thư nữa."

" Tĩnh Thất đại nhân?"

" Trước kia là chúng ta nợ tiểu thư, cũng vì vậy mới khiến tiểu thư bị hiểu lầm, ta tất nhiên sẽ giúp đỡ hết sức có thể." Tịnh Thất lại tiếp: " Còn về tên Lưu đại nhân ở Trị Lâm thành kia, ta cũng sẽ đích thân đến đó hỏi thăm hắn một chút."

Đọc truyện chữ Full