Thụy Bích ngồi dưới những cây hoa tử đằng ngắm trăng, miệng đôi khi bất giác lại tươi cười không che giấu. Y đi một vòng lớn như vậy phải tốn biết bao nỗi buồn phiền, thật không ngờ đến cái tên Mạn Hoa cứ liên tục vang vọng trong mơ lại chính là bản thân mình.
" Đệ đang nghĩ cái gì, sao cứ ngồi cười một mình như vậy?"
" Đại ca!" Chưa kịp đứng lên Tĩnh Thất đã ngồi xuống bên cạnh y, Thụy Bích nhận lấy mấy mẫu mứt hoa quả mà hắn đưa qua: " Đây là?"
" Đây là loại mứt quả do mẫu thân làm, đệ ăn thử xem."
" Cảm ơn huynh."
Tĩnh Thất xoa đầu y: " Tuy không thể bằng loại
bánh hoa đào Vương gia thường cho đệ, nhưng đây là tất cả tấm lòng của mẫu thân chúng ta."
" Vâng!" Thụy Bích cúi đầu nhìn mấy mẫu mứt trong tay. Một hồi sau lại chẳng thấy động tĩnh gì.
" Làm sao, đệ không nỡ ăn?"
" Đệ cũng không biết phải nói làm sao để huynh biết được trong lòng đệ đang vui đến nhường nào, nhiều điều quá bất ngờ, những gì tốt đẹp nhất đến cùng một lúc khiến đệ cảm thấy hoang mang và sợ hãi."
Thụy Bích lại nói: " Nếu đệ phải mất đi tất cả những niềm hạnh phúc mà chỉ vừa tìm thấy,
đệ có thể chịu nổi hay không?"
" Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy. Phụ thân mẫu thân, ta và cả vương gia nữa, sẽ ai trong chúng ta để mất đi đệ chứ?"
" Đại ca!"
Tĩnh Thất ngẩng đầu: " Trăng đêm nay sáng như vậy, đệ lại một mình ra ngoài này ngắm
còn suy nghĩ đủ chuyện không đâu, có phải đã thấy nhớ vương gia rồi không."
" A cái đó... không... " Thụy Bích đỏ mặt ấp úng: " Huynh có cho rằng Thiên Vũ ca cũng đang ngắm trăng không?"
" Cũng rất có thể."
" Đệ có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với người!"
- ---------------------------------------------------------
Lễ mừng thọ của Tĩnh tướng quân được tổ chức long trọng, hầu hết các đại thần và vương tôn đều đến chúc mừng.
Ai cũng biết Tĩnh Thái An trong tay giữ một nửa binh quyền, cho dù là hoàng thượng cũng phải kiêng dè lo nghĩ, vì vậy cho dù là hoàng thất cũng rất nhiều người muốn cùng Thái An thiết lập mối quan hệ, từ khi rất sớm đại sảnh phủ tướng quân đã chật kín người đến: " Các vị, rất vui vì mọi người bỏ thời gian đến chúc mừng."
" Tĩnh tướng quân, chúc mừng."
" Khương học sĩ, vất vả rồi."
" Hôm nay là ngày mừng thọ của người, hạ quan may mắn được mời. Xin giới thiệu với người đây là tiểu nữ của hạ quan tên Hạ Uyên."
Hạ Uyên nhanh nhảu có khí chất mạnh mẽ lanh lợi, nàng tươi cười: " Tiểu nữ Khương Hạ Uyên, kính chúc tướng quân sức khỏe dồi dào mọi năm đều vui hưởng hạnh phúc. Đây là chút quà mọn của gia phụ, xin tướng quân đừng chê cười."
Thái An ra lệnh cho người hầu nhận quà từ tay Hạ Uyên lại khen ngợi: " Khương học sĩ, nữ nhi của ngươi thật biết ăn nói làm người khác vui lòng, còn xinh đẹp rạng ngời."
" Tướng quân quá khen."
" Rất tiếc ta chỉ có con trai không có con gái, học sĩ thật may mắn!"
Hai người đang nói chuyện, Hạ Uyên lại nhìn thấy trong đám đông người nổi bật trong trang y tím với khuôn mặt quen thuộc.
Cả hai đều nhanh chóng nhận ra đối phương nhưng không tiện chào hỏi nên chỉ có thể gật đầu chào qua loa. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng hô to: " Tam hoàng tử và tứ hoàng tử đến!"
Thái An ánh một nét kinh ngạc nhìn sang Tĩnh Thất cùng Xuân Nương đang xếp những gói quà mừng, cả đại sảnh thấy người tới chưa kịp hành lễ đã nghe giọng nói ôn hòa của Thiên Uy: " Hôm nay là ngày vui mừng thọ của Tĩnh tướng quân, bản hoàng tử đến chỉ là để chung vui nên không cần bất cứ ai hành lễ!"
" Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử."
" Tĩnh tướng quân không cảm thấy phiền chứ."
" Thần không dám, được nhị vị hoàng tử đến chung vui chính là vinh hạnh của thần." Thái An xoay người ra lệnh: " Mau đi chuẩn bị ghế."
" Dạ!"
Nhiều người xôn xao bàn luận to nhỏ, hài tử của Tĩnh tướng quân là hộ vệ cận thân của nhị hoàng tử, trong triều ai không biết nhị hoàng tử và tứ hoàng tử như nước với lửa, nay tứ hoàng tử lại đến chúc mừng Tĩnh Thái
An, còn không phải sẽ gây ra hiềm khích giữa tướng quân và nhị hoàng tử sao?
Thụy Bích nhận ra từ lúc vào tới thì Thiên Uy luôn dùng ánh mắt khác lạ nhìn mình, vì né tránh y dự định lui vào trong thì chợt ngừng lại vì lại có tiếng thông báo từ bên ngoài cửa: " Đông Vương đến!"
" Đông Vương điện hạ?"
Tĩnh Thất lắc đầu khi thấy phụ thân ngạc nhiên nhìn hắn, Tĩnh Thất cũng không ngờ Thiên Vũ sẽ đến. Vốn cử Thụy Bích thay thế thì hắn cũng không cần phải tự mình ra ngoài.
Thiên Vũ tiêu sái từ vào đại sảnh thì cả dòng người cũng quỳ xuống hô vang, hắn lướt nhìn một vòng khắp nơi mới mở miệng: " Không cần hành lễ, tất cả đứng lên."
" Tạ vương gia!"
Thiên Cung không đợi Thái An mời khách đã tự lên tiếng trước: " Nhị ca, đệ nghe nói huynh sẽ bận rộn mấy ngày để chuẩn bị cho việc xây dựng vương phủ, không ngờ cũng có thời gian rãnh rỗi đến lễ mừng thọ của Tĩnh tướng quân."
" Chỉ một vương phủ có thể làm khó bản vương sao?" Thấy người không lại nói gì, Thiên Vũ lên tiếng: " Ta cũng không nghĩ sẽ có người có nhã hứng đến vậy."
Thiên Uy đương nhiên biết hắn đang nói mình cũng không tiện ở đây cùng hắn tranh cãi.
Thái An cúi người: " Vương gia, đã khiến người nhọc công đến đây."
Thiên Vũ cười qua loa đi lại chỗ Thụy Bích: " Bản Vương lo lắng người của mình làm không tốt, nên cảm thấy hay là tự mình đến thì hay hơn."
" Thiên Vũ ca..." Thụy Bích không nghĩ Thiên
Vũ đến nên vẫn còn bất ngờ, phải nói đúng hơn là thấy hắn, y rất vui mới đúng.
Thiên Vũ mỉm cười bế lên tiểu bảo bối trước mắt bao nhiêu người mà vẫn làm như không
có chuyện gì: " Có phải thị nô của ta đã làm phiền tướng quân rồi hay không?"
" Không... không có, vương gia."
Thụy Bích thẹn đỏ cả mặt nói nhỏ: " Người làm gì vậy, mau bỏ Thụy nhi xuống đi!"
Thiên Uy từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào, ngoài mặt không để tâm, tay trong tay áo đã siết chặt đến muốn rướm máu. Thiên Vũ đang muốn khẳng định cho hắn thấy Thụy Bích là của ai.
Thiên Cung lại cảm thấy chướng mắt không ngại lên tiếng: " Nhị ca có phải quá mất mặt rồi hay không? Ở lễ mừng thọ của Tĩnh tướng quân lại làm những việc đáng xấu hổ như vậy với một tên thị nô?"
Thiên Vũ nâng khóe môi: " Thiên hạ ai còn không biết bản vương sủng ái tên thị nô này thế nào, đệ còn cảm thấy lạ sao?"
" Huynh..."
" Nhưng ngoài đệ ra ta còn thấy có rất nhiều người không biết chuyện đó đi."
Thiên Uy phớt lơ Thiên Vũ lại nói cùng Thái An: " Bản hoàng tử nhớ ra vẫn còn có việc phải làm, lần này đến chúc mừng lại không có thời gian cùng tướng quân chung vui."
" Hoàng tử trên người còn việc lớn xin đừng vì thần mà chậm trễ."
" Cáo từ."
" Cung tiễn tứ hoàng tử."
Thiên Uy trước khi đi còn không quên nhìn qua Thụy Bích trên tay Thiên Vũ, Thiên Cung tức giận cũng không nói lời nào phất tay áo bỏ đi.
Không khí bây giờ mới giảm xuống phần nào nóng lạnh, tuy vậy vẫn phải đợi Thái An xóa tan những lời bàn tán to nhỏ xung quanh: " Các vị, bữa tiệc đã được chuẩn bị xong xin mời mọi người!"
Thụy Bích vuốt lọn tóc trước ngực Thiên Vũ: " Thiên Vũ ca, sao lại đến đây?"
" Còn không phải vì muốn gặp ngươi?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 39
Chương 39