" Thiên Vũ ca!"
Thiên Vũ nghe tiếng Thụy Bích mới ngừng tay vẽ lại, hắn đặt bút xuống đưa tay về phía y: " Dậy rồi sao? Thụy nhi, lại đây!"
Thụy Bích đi lại mới bị ôm lấy ngồi xuống ghế, y tò mò: " Thiên Vũ ca, đây là cái gì?"
" Bản vẽ vương phủ, ngươi cũng xem qua đi. Có cảm thấy ưng ý hay không?"
" Vương phủ?" Phải rồi, Thiên Vũ ca bây
giờ đã được phong làm vương gia, đâu
thể nào tiếp tục ở trong cung: " Thụy nhi có làm phiền người không?"
" Ngươi nói ngu ngốc cái gì."
" Vương gia, thần thiếp là Lân My!"
Bên ngoài nghe tiếng của Lân My đã làm Thiên Vũ mất hứng thú, hắn không màng
đến lại tiếp tục cầm bút chỉnh sửa bản vẽ, cảm thấy để người chờ bên ngoài như vậy không đúng, Thụy Bích mới níu tay hắn, Thiên Vũ suy nghĩ rồi lên tiếng: " Vào đi."
" Vâng!"
" Thụy nhi tránh mặt một lát."
Tiểu bảo bối muốn leo xuống khỏi người mình, Thiên Vũ càng ôm chặt lấy hắn: " Không cần!"
" Nhưng..."
" Ngồi yên đó cho ta."
Nghe Thiên Vũ đột nhiên gắt giọng ra lệnh, làm Thụy Bích sợ mà ngồi im không dám nhúc nhích.
Lân My đi vào liền trông thấy sự thân mật của hai người trước mắt, nàng siết chặt đĩa bánh
trên tay để giấu đi vẻ tức tối lúc này của mình.
Vẫn xinh đẹp kiêu kỳ với nụ cười làm say lòng người: " Vương gia, thần thiếp đã làm theo lời người mang bánh hoa đào đến."
" Để đó, ngươi có thể đi." Thiên Vũ đơn giản nói một câu, thậm chí còn không ngước đầu lên nhìn.
Lân my nghiến răng khi thấy bản thân bị xem thường, nhất là ở trước mắt tên thị nô kia. Nàng bỏ lại đĩa bánh, cúi người xin phép mới trở ra.
Thấy người đi rồi Thụy Bích mới làm lạ: " Thiên Vũ ca, không phải bánh hoa đào đêm qua Thụy nhi đã ăn rồi sao?"
Buổi tối Thiên Vũ lại bảo cung nữ mang bánh đến, Thụy Bích còn cứ cho rằng là bánh do Lân My làm. Hại y ăn cho dù là điểm tâm ưa thích của mình, vào miệng cũng không thấy ngon nữa.
" Ăn nhiều quá không tốt cho ngươi, một lát cho người mang tất cả bỏ đi."
" Như thế làm sao được?"
" Không phải nói ăn nhiều quá không tốt sao? Ngươi chạm vào một cái ta tự khắc có hình phạt biết chưa?"
" A....!" Y mỉm cười, thì ra Thiên Vũ ca không
muốn mình ăn đồ của nàng ta làm a.
" Ngươi cười gì?"
Thụy Bích vui vẻ lắc đầu: " Không có, không có gì."
" Lân My?" Ôn Như từ xa trông thấy Lân My ấm ức trở về, muốn hỏi qua một chút nhưng nàng chưa kịp đến thì thấy một cung nữ lạ mặt xuất hiện, nói vài câu với muội muội mình thì cả hai liền đi vào một góc khuất.
" Sao mình chưa từng thấy qua cung nữ nào như vậy ở Tần Di cung?" Nghi ngờ nàng lén
theo sau họ trốn ở gần đó.
Lân My vẻ mặt lo lắng sau khi chắc chắn xung quanh không có người mới dám lên tiếng: " Ngươi sao lại tới đây, nếu để người khác nhìn thấy thì sao?"
Cang Chi cũng không muốn kéo dài thời gian nên đi thẳng vào vấn đề, đưa ra một gói thuốc nhỏ: " Cầm lấy đi!"
" Đây là?"
" Không phải tiểu thư muốn trở thành vương phi của Đông Vương điện hạ sao? Đây là thành ý của quý phi nương nương."
Lân My nghi ngợi: " Cách này không thể được, mọi đồ ăn của Vương Gia trước khi mang đến cho người đều sẽ do Trung công công kiểm tra."
" Tiểu thư an tâm, thứ này chỉ cần ở gần Vương gia đốt lên. Là Huân hương!"
" Huân hương?" Lân My mở ra gói thuốc thì có một mùi hương nhẹ. Đúng là Huân hương, nàng mỉm cười: " Vậy được rồi, thay ta cảm tạ lòng tốt của quý phi nương nương."
" Nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời."
Ôn Như dùng hai tay bịt lại miệng mình sợ rằng sẽ phát ra tiếng để bị phát hiện, lòng nàng hoang mang. Hình như mình vừa nghe một cuộc đối thoại không nên, tại sao Lân My lại có liên hệ cùng với Ninh quý phi.
- ------------------------------------------------------
Thụy Bích vui mừng khi nghe Thiên Vũ nói, y
không dám tin mới hỏi lại: " Thụy nhi thật sự có thể đi cùng với đại ca?"
" Đi đi!"
Y lại nắm tay Tịnh Thất lay mạnh: " Đệ có thể về phủ, có thể gặp phụ mẫu?"
" Đệ cẩn thận một chút, tuy ở đây là Tần Di cung nhưng nếu ai nghe thấy cũng rất phiền phức."
" Đệ xin lỗi... vì quá bất ngờ nên..." Thụy Bích đương nhiên biết lý do vì sao Thiên Vũ và Tĩnh Thất chưa từng nói để y quay về tướng quân phủ.
Y cũng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, nên cho dù rất muốn cũng không bao giờ mở lời, biết là Thiên Vũ phải rất khó khăn mới tạo cho mình cơ hội này để nhận lại người thân, Thụy Bích cũng vẫn không thể thôi vui mừng trong lòng: " Phụ thân sẽ nhận đệ chứ, mẫu thân cũng sẽ chịu nhìn đệ chứ?"
Tĩnh Thất ôn hòa xoa đầu tiểu đệ: " Tin lời đại ca, đệ chính là niềm vui lớn nhất của phụ mẫu chúng ta."
" Thụy nhi."
Nghe gọi, Thụy Bích liền đáp lại: " Thiên Vũ ca?"
" Lễ mừng thọ của Tĩnh tướng quân lần này, ngươi là người thay ta đến nói lời chúc mừng. Cơ hội để ngươi nhận lại người nhà, nên nhớ vẫn phải hết sức cẩn thận không để người ngoài biết được kể cả gia nhân trong phủ."
" Vâng!" Thụy Bích lập tức gật đầu.
" Tĩnh Thất, phần còn lại giao cho ngươi."
" Thần đã rõ."
Bên ngoài bỗng nhiên vọng vào một tiếng sáo lạ, Tĩnh Thất thay đổi ánh mắt: " Để thần đi kiểm tra."
" Đại ca!" Thụy Bích vội ngăn lại, y ngập ngừng: " Đó là... tiếng sáo của Hoàng Duy... huynh ấy muốn gặp đệ."
" Hoàng Duy? Thư đồng của tứ hoàng tử?" Tĩnh Thất không vui: " Cùng với người của tứ hoàng tử không nên có quá nhiều quan hệ đệ không biết sao?"
" Huynh ấy đã giúp đỡ đệ rất nhiều... đệ... đệ..."
Thụy Bích nhìn sang Thiên Vũ, hắn vẫn bình thản: " Ngươi muốn gặp hắn?"
" Thụy nhi chỉ là..."
" Không sao, cứ đi đi!"
Tĩnh Thất ngạc nhiên: " Vương gia sao lại đồng ý."
" Dù bản vương cũng không muốn, nhưng việc trước đây hắn đã chăm sóc Thụy nhi cũng không thể phủ nhận, cứ xem như một lần cuối. Ngươi đi rồi nhanh trở về, đừng cùng hắn dây dưa quá lâu."
" Cảm ơn Thiên Vũ ca!" Thụy Bích ngần ngại nhưng rồi cũng xoay người đi, y cũng nghĩ nên cùng với Hoàng Duy nói rõ ràng một lần.
Ra khỏi Tần Di cung quả nhiên Hoàng Duy đang đợi ở đó, chỉ là y không ngờ ngoài
hắn vẫn còn một người khác nữa, kẻ đó không ai ngoài tứ hoàng tử Thiên Uy.
" Thụy Bích, ta biết ngươi nhất định sẽ đến mà."
" Tứ hoàng tử?"
Thụy Bích vô cùng ngạc nhiên nhìn, muốn Hoàng Duy giải thích thì Thiên Uy chủ động lên tiếng: " Không cần nhìn hắn, là ta muốn hắn làm vậy."
"..."
" Thụy Bích, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."
" Lần đó là do Thụy Bích không hiểu chuyện, không biết thân phận của người là tứ hoàng tử cho nên mới..."
" Nếu biết ta là tứ hoàng tử thì ngươi sẽ mặc kệ một người mà mình nghĩ rằng đang có ý định tự sát sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 35
Chương 35