DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 105: Báo ơn

Nội dung dài ngoằng, Trần Trản đọc lướt nhanh như gió mãi mới xong.

【 Hệ thống: Xin mời phát biểu cảm tưởng. 】

Giọng điệu Trần Trản giống thường ngày, điềm đạm bình tĩnh, để ý kĩ có thể nhận ra hưng phấn đè nén.

Trần Trản vẫn chưa thể hiện kinh ngạc như nó mong đợi, cực kỳ khách quan hỏi: "Mặc dù tôi đổi hơi nhiều hệ thống, nhưng có mấy cái trong đó chẳng qua là duyên như sương sớm mà." (*)

(* sương sớm mau tan, ý nói gặp gỡ qua loa, bèo nước gặp nhau chẳng có ý nghĩa gì)

Tại sao lại có oán niệm lớn như vậy?

Không biết có phải do giọng điệu có hơi cặn bã tự nhiên không, hệ thống lặng im chốc lát mới đáp lại: 【 Từ xưa đến nay, trên cơ bản quan hệ sở hữu giữa hệ thống và kí chủ tương tự với chủ tớ. 】

Quen thói kiêu ngạo chi phối kí chủ, bỗng nhiên có một ngày bị phản pháo, sóng dập cuồn cuộn trong lòng có thể tưởng tượng ra được.

"Thì ra là vậy." Trần Trản lẩm bẩm, không nói thêm gì.

Coi như gia vị trong sinh hoạt thường ngày.

Khi đang tập trung xem chương trình truyền hình, đột nhiên hệ thống gửi cho Trần Trản một đoạn video sao lưu. Trong video có hai người, một người trong đó làm việc qua loa có lệ, người còn lại quát to: "Nếu còn lười biếng tôi gửi cậu cho Trần Trản!" Lập tức người kia cẩn thận nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ.

1

【 Hệ thống: Tổng bộ mới ra video tuyên truyền, lấy gương trẻ con Giang Đông không dám khóc đêm (*). 】

(* bắt nguồn từ Tam quốc: tướng Trương Liêu nhà Tào Ngụy đánh tan quân Đông Ngô - đất Giang Nam trong trận Hợp Phỉ, khiến người Giang Nam khiếp sợ, dọa trẻ con không dám khóc đêm, dễ hiểu như mình dọa ông ba bị cho con nít ngủ đó)

Trần Trản câm nín mấy giây lại nói: "Tự nhiên bày nhiều trò vậy, có thể để che đậy cái gì đấy."

Hệ thống lập tức quan tâm, khiêm tốn thỉnh giáo.

Trần Trản: "Cái này cần cậu đi điều tra."

Tổng bộ nghe có vẻ như một loại quái vật khổng lồ, nào biết sợ một kí chủ như thế là gì, hơn nửa là mượn danh cậu phân tán sự chú ý của đám hệ thống khác, lén làm điều gì đó.

Đó giờ Trần Trản chưa từng xen vào chuyện ngoài phạm vi trách nhiệm, xem bản ghi chú địa chỉ ẩn náu của chấp pháp giả mà Ngô tiên sinh cung cấp, chọn một tên chuẩn bị gặp trước.

Thời gian còn sớm, đeo khẩu trang bắt xe buýt đến điểm gần đó, định đi bộ đến nơi.

Xem ngày trước khi ra ngoài là một thói quen tốt.

Trần Trản không tin vận số, nhưng khi thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi cau mày.

Trong tay người đó cầm một chiếc sandwich mới mua, ưu nhã bóc từng lớp giấy bóng, sau đó tay kia ném tiền lẻ vào trong thùng rác.

Mùi salad lan tỏa xung quanh, Lâm Trì Ngang đang chuẩn bị cắn một miếng, vừa nhấc mắt liền thấy một người đang nhìn lại đây.

Trần Trản đến gần: "Thật trùng hợp."

Liếc qua thùng rác.

Bây giờ Lâm Trì Ngang mới ý thức được vứt sai rồi, cái vỏ ni lông còn đang cầm trên tay đây này.

"Tôi không có ý sỉ nhục cậu." Để ngừa người này lại bộc phát trong truyện, mặc dù không muốn giao tiếp anh vẫn cắn răng giải thích một câu.

Trần Trản nhìn thùng rác bằng ánh mắt sâu thẳm: "Muốn nhặt không?"

Nếu không đụng phải người này, Lâm Trì Ngang có phát hiện cũng không thò tay đào rác, sợ rằng giờ mà xoay người đi, đêm nay Trần Trản viết luôn chương mới ---

Tên công tử nhà giàu kia ở ngay trước mặt tôi ném tiền vào thùng rác, chắc chắn muốn sỉ nhục tôi.

Vừa mới vì chuyện viết thư mà bị người trong nhà tức giận, nếu lại để xảy ra chuyện, không chừng còn bị đá khỏi ban giám đốc.

Nghĩ tới đây Lâm Trì Ngang lộ ra một nụ cười khinh bỉ, thong dong vén tay áo lên, nghiêng đầu qua một bên, dùng hai đầu ngón tay gắp ra mười mấy tờ tiền lẻ.

Anh nhìn Trần Trản, mà cậu hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta phải nhìn chằm chằm mình như thế.

Hình như là... muốn được khích lệ?

Vì vậy vỗ tay khen ngợi: "Anh làm tốt lắm."

"..."

Hai bên chia lối trong lúng túng.

Thời tiết nóng bức dần, hai tháng trước ở đâu cũng mua được kẹo hồ lô hoặc hạt dẻ ngào đường, bây giờ đi cả một quãng dài không thấy cái gì ăn được.

Cảm giác đói bụng khiến đôi mắt vốn bình tĩnh nhuốm chút bạo giận.

Càng lúc càng không kiên nhẫn, cuối cùng Trần Trản bước đến một căn nhà cấp bốn.

Hai bên là các tòa nhà cao tầng, chỉ có nhà này còn phải đi xuống qua mấy bậc tam cấp, thêm vài mét nữa mới vào tận nơi, được bảo tồn hoàn chỉnh, vừa nhìn liền biết một hộ cứng đầu (*).

(* mấy nhà không chịu nhận đền bù giải phóng mặt bằng ấy)

Trần Trản nhìn xung quanh một chút, có cảm giác không người ở nhà, trong sân lại nuôi một con chó giữ cửa, khiến người qua đường không hoài nghi bên trong không ai cư trú.

"Đến chấp pháp giả còn có bất động sản."

Nghĩ đến căn phòng bị đốt, cậu lại đau lòng.

Chó săn cao to đen không biết có hôi, nằm yên trên đất không động đậy, đến gần mới biết chỉ là mô hình.

Rón rén đến trước cửa phòng, kề sát mặt trên kính, cố gắng nhìn vào bên trong. Đúng như dự đoán, có hai khối cầu không biết sợ là gì đang đánh bài poker trong phòng.

Trần Trản nhíu mày: "Không sợ người ta phát hiện à."

【 Hệ thống: Người bình thường nhìn thấy bọn nó không giống như anh thấy. 】

Kí chủ nhìn thấy khối cầu màu trắng với cái mồm khủ..ng bố.

1

Trong mắt người bình thường bọn nó có đủ tai mắt mũi miệng, cùng lắm coi như chủng loài kỳ lạ.

"Thế Ân Vinh Lan..."

【 Hệ thống: Sống chung với kí chủ lâu, não biến dị. 】

Lời này tất nhiên không thể coi là thật, Trần Trản chưa kịp tìm hiểu sâu hơn, đúng lúc tiếng gió vút qua người cậu, gặp gì đó ngăn cản lập tức dừng lại.

Ngay trong tích tắc này, hai khối cầu trong phòng đột nhiên quay mặt ra, các lá bài trên bàn xào xạc lao đến.

Cảnh tượng y như cậu từng xem trong phim, sức mạnh của chấp pháp giả còn khủng hơn cao thủ võ lâm phim chưởng, lá bài trực tiếp phá vỡ kính thủy tinh đánh về phía cậu.

Tốc độ phản ứng của Trần Trản khá nhanh, nghiêng người mấy lần tránh được hết.

"Sát khi nặng quá không tốt đâu."

Đến lúc này rồi cậu vẫn còn bình tĩnh nói đạo lý cho được.

"Mày dám tự vác xác tới cửa..." Tính cách chấp pháp giả mỗi đứa một vẻ, tên này rõ ràng không phải loại nhát gan sợ phiền phức.

Trần Trản rất khó nhìn ra biểu cảm trên cái mặt tròn kia, để kiểm tra IQ, cậu nhử trò chín con tranh ngôi.

Mặc dù không rõ biểu cảm thay đổi thế nào nhưng cũng cảm giác được sơ sơ sự tức giận của bọn nó đã đạt max level.

Một chấp pháp giả không chịu nổi nghiến răng ken két: "Coi bọn này ngu mà đùa à?"

Thật khiến người ta tiếc nuối.

Thấy chúng không hề đồng ý, hệ thống chủ động nhảy ra ngoài, rõ ràng thèm thuồng não người ta lắm rồi. Chỉ chờ Trần Trản ra lệnh một tiếng liền xé xác.

Nín thở chờ vài giây, ánh mắt Trần Trản thay đổi, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Nếu các người không muốn tham gia, vậy kết thông gia thì sao?"

Sự im lặng đột ngột xuất hiện không vì phải trật tự suy nghĩ, mà các hệ thống quá sốc trước phát biểu mang tính siêu việt này.

"Kết... thông gia?"

Trần Trản chỉ hệ thống của mình: "Sức chiến đấu mạnh mẽ, còn nhiều tiền, đây là cái mỏ di động đó."

Chấp pháp giả gắng lờ đi nhận xét kinh hoàng này, trước tiên chỉ ra điểm yếu: "Đầu óc nó nổi tiếng không dễ xài."

Trần Trản khẽ mỉm cười: "Thế mới là đối tượng kết hôn hoàn hảo."

Vốn chuẩn bị đánh một trận to, giờ phút này hệ thống không biết lấy từ đâu ra đôi tay ngắn ngủn xoa vào nhau: "Em tốt như vậy thiệt hả?"

1

Trực tiếp bỏ quên đánh giá nó không thông minh.

Hai chấp pháp giả quay mặt nhìn nhau... Thật thái quá, nhưng có đạo lý.

Dẫn tour tham quan khiến hệ thống vơ vét vô số của cải, mà bọn chúng là thứ chỉ có thể đâm đánh chém giết, vừa thấy đã biết không thể sống thọ chết già, nó mà chết tài sản không phải để lại cho vợ/chồng nó à?

Coi như không giết được Trần Trản đi chăng nữa, một phần ngàn tài sản cũng đủ để đi cửa sau, ngăn chặn sơ hở.

"Chuyện quan trọng các người có thể suy nghĩ thật kỹ." Trần Trản lấy danh thiếp ra: "Nghĩ thông rồi có thể liên hệ riêng với tôi."

1

Nói xong ôm hệ thống đi ra ngoài, cảm nhận được cơ mặt nó đang run lên, tựa hồ có lời muốn nói. Vội vàng che cái mồm rộng, quay đầu lại nở một nụ cười chân thành: "Cơ hội chỉ có một lần."

Để không ai chú ý tới hệ thống liền tự giác trở về đầu Trần Trản, tức giận bất bình: 【 Kí chủ muốn bán em? 】

"Tôi bị oan đấy." Trần Trản đánh trống lảng: "Cậu tốt thế này, khi nói kết thông gia chúng nó lại còn chần chờ."

【Hệ thống: Hai tên này thật đáng chết! 】

Trần Trản: "Giết người phải giết tâm trước, sau này nếu lấy nhau thật, cậu có thể thoải mái giày vò một trận, rửa nhục hôm nay!"

Giọng điệu dõng dạc đường hoàng, như thể có chung một mối thù với nó vậy.

【 Hệ thống: Có lý! 】

1

Giải quyết xong chuyện trong tay, Trần Trản chậm rãi đi bộ về điểm dừng xe buýt, đột nhiên tại khúc quanh gặp Lâm Trì Ngang.

Lần này tuyệt đối không thể là trùng hợp nữa.

"Anh theo dõi tôi?" Trần Trản cau mày.

Lâm Trì Ngang cười lạnh, chỉ ghế phụ lái trong xe: "Người làm trò này là hắn."

Chả hiểu kiểu gì, một người bị trói gô bằng dây an toàn trên ghế.

Trần Trản sắp xếp logic rất nhanh, chắc là trước khi Lâm Trì Ngang rời đi phát hiện có người bám đuôi, tiện tay bắt lại.

Nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn chằm chằm người đang giãy dụa một hồi, quay đầu lại hỏi: "Không sợ bị kêu bắt cóc à?"

Lâm Trì Ngang: "Trên đường đầy camera, hắn theo dõi cậu, có kêu cũng không thoát tội."

Trần Trản chắc chắn mình không biết gương mặt này, ánh mắt xẹt một cái: "Được người khác thuê à?"

Biểu cảm kinh ngạc cực rõ ràng, rõ đến mức liếc qua một cái cũng thấy được.

Trần Trản thử mô tả ngoại hình họ Ngô kia: "Mặt người đó có phải giống mặt Phật, bộ dạng giả vờ giả vịt lãnh đạm không?"

"Tôi không biết anh đang nói gì." Người đàn ông thôi giãy dụa, luôn mồm bảo thấy người nổi tiếng muốn chụp trộm bán lấy tiền.

Lợi ích động lòng người, thêm vào không muốn gánh quá nhiều tội, chỉ cần cắn chặt lý do này, dù có đưa vào đồn cảnh sát cũng chỉ bị tạm giam mấy ngày.

Lâm Trì Ngang và Trần Trản đều hiểu rõ điểm ấy, cuối cùng Trần Trản lên tiếng trước: "Thả đi."

Người đàn ông vừa được tự do, mặc kệ chân bị tê, nhanh chóng lảo đảo chạy đi.

Lâm Trì Ngang sắc bén nhìn Trần Trản một cái: "Điển hình gây chuyện."

Nói xong cũng lên xe chuẩn bị rời đi.

"Cảm ơn..." Trần Trản nghiêm mặt nói: "Có ơn tất báo, tôi sẽ trả cho anh."

Lâm Trì Ngang nhíu mày: "Cách cuộc đời tôi xa chút là được."

Trần Trản: "Tôi nghiêm túc báo đáp."

Người làm ăn chỉ biết trục lợi, dựa trên đạo lý không từ chối cái gì, Lâm Trì Ngang nói qua loa: "Tùy thôi."

Vì vướng lịch trình của khách mời, <Khuynh Thành Ký> quay sớm hơn một ngày.

Đêm trước ghi hình, Trần Trản săm soi Ân Vinh Lan như đề phòng trộm cắp, y dở khóc dở cười, chỉ thiếu quỳ trên giường giơ tay thề: "Anh không tham gia thật mà."

1

So sánh hoạt động của cả hai một chút, Trần Trản càng nghi ngờ, hai ngày nay điện thoại không hề bị gián đoạn.

Sáng ngày quay, Vương Thành lái xe đến đón.

Sáng sớm tinh thần khó tránh không tỉnh táo, Trần Trản hạ cửa sổ đón gió lạnh, xua tan chút buồn ngủ cuối cùng.

Nhớ lại nụ cười lấy lòng của Vương Thành khi đến trước cửa, cậu buồn bực: "Ân Vinh Lan làm gì anh mà nhút nhát thế?"

Bỏ bộ lọc người yêu ra, người nọ cũng không phải giám đốc vô lý độc đoán ngang ngược.

Vương Thành ngượng ngùng cười cười, vài thủ đoạn gã từng thấy, không muốn nhớ lại nữa.

Trần Trản không ép người khác khó chịu, chỉ nói muốn đọc kịch bản chương trình.

Chương trình giải trí cơ bản đều có kịch bản, khác nhau ở mức cẩn thận chi tiết. <Khuynh Thành ký> chủ yếu về buôn chuyện bóc phốt, các khách quý đều thuê người soạn kĩ bản thảo, cậu chỉ cần dàn ý sơ bộ, chủ yếu tự phát huy tại hiện trường.

Vương Thành: "Dù sao trước chiếu vẫn phải biên tập lại. Nếu khách mời nói chuyện thái quá cũng không cần để bụng."

Trần Trản gật đầu: "Dĩ hòa vi quý."

Vương Thành nhìn chằm chằm cậu qua gương chiếu hậu một lúc lâu, câu này từ miệng Trần Trản ra sao nghe trào phúng thế nhỉ?

Tình hình tốt hơn dự kiến rất nhiều, cảnh như cái chợ Ân Vinh Lan từng đùa không xảy ra, mọi người ngay ngắn trật tự... Nếu khách mời không phải xếp hàng tham gia, có lẽ Trần Trản thật sự tin xây dựng xã hội văn minh đã thành công rồi đấy.

"Họ đang cầm gì đó?"

Vương Thành nói nhỏ: "Số thứ tự."

Tiếng hai người nói chuyện không to lắm, nhưng có một người đang cúi đầu chơi điện thoại lại chú ý tới họ, giương mắt nhìn thấy Trần Trản, "Há" một tiếng rồi cười đầy tính toán.

Trần Trản hơi nghiêng đầu hỏi Vương Thành: "Nhìn biểu cảm của hắn anh thấy gì không?"

Vương Thành: "Chắc là đang nghĩ "Chẳng phải là chưa đến giờ à"."

Trần Trản lắc đầu, cậu có lối lên sân khấu riêng, đang định đi vào bỗng nhiên quay đầu nhìn hàng người lần lượt từ đầu đến cuối.

Vương Thành chỉ lo gặp phải phiền phức: "Làm gì đó?"

Trần Trản: "Tôi muốn xác định một chuyện." Sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Bảo đảm tất cả ở đây đều là người."

"..."

Khách mời chủ yếu lên án vì bị lấy làm tư liệu sống, người này vừa mở miệng đã chọc vào tổ ong vò vẽ.

"Ai không phải là người?"

"Hơi quá đáng rồi đó."

Lẩm bẩm bực bội, Vương Thành vội lôi cậu đi: "Ông bà của con ơi! Chừa tí đường sống đi."

Cuối cùng Trần Trản quay lại nhìn gã một cái, thấy cả người sắp bốc khói rồi, chắc không có chấp pháp giả lẫn vào đâu.

Hậu cần kiểm tra đèn đóm xong xuôi, Trần Trản đang ngồi trong phòng nghỉ được gọi ra.

Người điều phối chương trình đầy kinh nghiệm sắp xếp, chỉ đạo đám đông, hôm nay dưới khán đài không còn một chỗ trống, nghe nói vé vào còn bị tuồn ra hét giá cao ngất.

Nhạc nền lúc Trần Trản bước ra rất thú vị, âm thanh lớn nhưng không hề lấn át được tràng vỗ tay của khán giả.

Lời mở màn trăm lần như một, chỉ có nhân vật chính là thay đổi.

"Ngày hôm nay may mắn mời được mấy vị khách đặc biệt..."

Trần Trản bĩu mỗi, mấy vị?

Lượng từ này dùng có chuẩn không đó?

Người thứ nhất lên sân khấu chính là người quen cũ của Trần Trản: Đàm Thường Minh.

Đúng như MC giới thiệu trước đó, khán giả có lẽ không biết gương mặt này, nhưng nhất định đã nghe qua tên.

"Xin chào mọi người, tôi là Đàm Thường Minh."

Vừa nói lời đầu tiên đã nghe một trận cười vang.

"Từ nhỏ đến lớn tôi đã mơ ước rất nhiều điều, chỉ không có nghề diễn viên này, một lần ngẫu hứng thể hiện lại trở thành vệt đen cả đời..."

Câu từ sắc bén, giọng điệu trầm bổng du dương, lại có kịch bản trau chuốt, nói dài đến tận 15 phút, khán giả có hơi không chịu được nữa.

MC ở phía dưới không ngừng nháy mắt ra hiệu, nói thế đủ rồi.

Đàm Thường Minh đang hứng khởi, vì ngày này, cảm hứng sáng tác lại ùa về. Liên tiếp ba đêm không ngủ, viết bài diễn thuyết dài đến trăm mấy nghìn từ.

Trần Trản nhếch miệng nói khẽ với MC đứng bên cạnh: "Thế này chẳng phải viết sách được luôn à?"

MC lúng túng cười, không thể không lên sân khấu.

Cuối cùng Đàm Thường Minh cơ hồ bị cưỡng ép kéo xuống, đạo diễn không ngăn cản trường hợp này, tính giải trí cao người xem mới đông.

Lửa rừng cuồn cuộn cháy.

Một người lại một người tranh thủ thời gian nói.

Thật ra Trần Trản nghe hơi mệt, sợ camera nên vẫn cố duy trì biểu cảm, thẳng lưng vờ vịt nghiêm túc lắng nghe.

Đàm Thường Minh đứng trong cánh gà oán giận không thôi, còn chưa nói đủ.

Nhìn lướt một vòng, Trần Trản nhớ lại số người xếp hàng lúc vào cửa, nhẩm tính còn khoảng năm sáu người.

Ngay lúc cậu sắp hồn vía lên mây, MC đột ngột gọi cậu lên sân khấu, mời cậu phát biểu cảm xúc suy nghĩ.

Trần Trản: "Các vị đều có lý, rất tốt."

Nụ cười của MC hơi co quắp... Chắc đây không phải uy hiếp tối tăm tăm chứ?

Thấy cậu không muốn nhiều lời nữa, MC chuyển hướng khán giả: "Hôm nay còn một vị khách mời cực kỳ đặc biệt nữa..."

Chương trình kỳ này dài hơn bình thường nhiều, xem như tập đặc biệt, khi Trần Trản rời khỏi đài truyền hình trời đã dần tối.

Vương Thành kinh ngạc không ngậm được mồm, lúc mở cửa xe trượt tay đến ba bốn lần.

Thấy gã không ổn lắm, Trần Trản nhận trách nhiệm lái xe.

Hồi lâu sau Vương Thành mới gọi được hồn về, hít sâu một hơi: "Lúc nãy tôi nghe họ bảo thay đổi thời gian phát sóng, đem nay biên tập ngày mai chiếu luôn."

Tuy các khán giả hiện trường đều phải ký một bản hiệp nghị giữ bí mật, nhưng thứ giấy má này không có tác dụng ràng buộc lắm.

Trần Trản nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, không phản ứng nhiều.

8 giờ tối hôm sau, Ân Vinh Lan rửa sạch hoa quả, cùng Trần Trản ngồi trước ti vi chờ chương trình phát sóng.

Nội dung đại thể y đoán được hầu hết, nhưng khi Khương Dĩnh ra trận, trong mắt Ân Vinh Lan hiện gợn sóng: "Em mời à?"

Trần Trản gật đầu: "Lúc trước đã liên hệ nhiều lần rồi."

Gián tiếp giải thích hành động hôm đó cậu lén gọi điện.

Sau khi Khương Dĩnh lên sàn, cuối cùng biểu cảm của Trần Trản coi như có thay đổi.

Máy quay thu toàn bộ chính xác hiện trường.

Khán giả có mặt cũng giật mình, không nghĩ rằng sẽ xuất hiện trường hợp này, hơn trăm người bùng nổ hò hét vang trời.

MC vẫy tay hô to xin giữ bình tĩnh, bầu không khí mới chậm rãi yên ổn trở lại.

Khương Dĩnh trẻ tuổi đã lấy được vương miện nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thành tích trên màn ảnh rộng rõ như ban ngày, trong tâm lý của mọi người có ảnh hưởng khá lớn.

Người đứng nơi cao như vậy lại xuất hiện cùng Trần Trản, dùng từ không chuẩn lắm thì là, rồng đến nhà tôm (*).

(* nguyên văn 纡尊降贵 - vu tôn giáng quý, chỉ sự hạ mình khiêm tốn)

Ân Vinh Lan bội phục mánh khóe của cậu: "Sao thuyết phục được?"

Trần Trản: "Thành ý."

Làm giàu từ "Sám Hối Lục", lại ít khi chủ động lôi kéo Khương Dĩnh, vai chính thứ hai trong truyện cũng cho Lâm Trì Ngang.

"Trừ những chuyện hoang đường trước đây, hơn một năm qua em chỉ chủ động mở miệng nhờ vả một lần, cô ấy không tiện từ chối."

Nói thẳng ra thì, Khương Dĩnh thuộc kiểu điển hình bên ngoài lạnh lùng cao quý, bên trong trái tim yếu mềm.

Cùng lúc đó cả nhà Lâm Trì Ngang cũng đang xem chương trình, Lâm Trì Ngang vốn không muốn coi Trần Trản. Một ngày trước Khương Dĩnh trong đoàn phim còn đặc biệt gọi điện về, dặn anh phải xem, lúc này Lâm Trì Ngang mới ngồi trước ti vi.

Vì vừa ra mắt phim mới, chủ đề lãng mạn tình cảm cần tuyên truyền, Khương Dĩnh tạm thời được ngồi ở ghế đặc biệt, khí chất thêm dịu dàng ôn hòa.

Trần Trản đứng ngay giữa sân khấu, vẻ lười biếng khi bị bóc phốt trước đó mất sạch, thay vào đó là nghiêm túc hiếm hoi.

"Ba tác phẩm trong đời, em chính là khởi nguồn cảm hứng." Trần Trản nở nụ cười.

Lời này cũng có chút mập mờ.

Khương Dĩnh ung dung tiếp lời: "Mấy đoạn về chồng chưa cưới của tôi mới là phần quan trọng nhất."

Trần Trản gật đầu: "Người ta không thể chỉ dùng góc nhìn của mình đánh giá vấn đề, thế nên hầu như chương nào tôi cũng nhắc tới Lâm Trì Ngang... Nhìn anh ta theo quan điểm của tôi, lại nhìn mọi người."

Khương Dĩnh hơi run, không ngờ lại nói thế này.

"Anh ta không cần tiền lẻ, vì sốt ruột khi chiến tranh lạnh với em; ăn thịt xông khói bị dị ứng, cũng vì đi leo núi với em dù bộn bề công việc..." Giọng điệu Trần Trản giống y như trong truyện, đơn giản gần gũi: "Du lịch suối nước nóng, thật ra anh ta định cầu hôn, mấy bức thư sau đó, thực tế bị người ta đầu độc..."

Vẫn còn nghĩa khí, không trực tiếp gọi tên Ân Vinh Lan.

"Đầu độc?"

Có vẻ Khương Dĩnh không định bỏ qua điểm này, xem ra chuyện lúc trước ảnh hưởng thật không nhỏ.

Trần Trản ho nhẹ một cái: "Một người bạn của tôi đã sáng tạo ra phương pháp đặc biệt này."

Khương Dĩnh rất thông minh, tức khắc liền hiểu cậu đã trải qua chuyện gì, ánh mắt có hơi thông cảm.

"Tôi không đổ lỗi cho người đó," Trần Trản: "Vì tôi cho rằng trong tình yêu cần thận trọng từng li từng tí."

Trong lúc Khương Dĩnh yên lặng, vẻ mặt Trần Trản cực kỳ dịu dàng: "Hình thức hoàn hảo có thật sự quan trọng đến thế không? Ngẫm lại "Sám Hối Lục" mà xem, anh ta từng vì em làm được bao điều ngốc nghếch."

Phụ nữ trời sinh nhiều cảm tính, Khương Dĩnh chưa trải qua bao nhiêu đau khổ đời người, phần cảm tính này chưa suy suyển mảy may.

Trần Trản: "Tôi từng điên cuồng ái mộ em nhiều năm, cũng tận mắt thấy anh ta theo đuổi em bao nhiêu cách, thay anh ta hỏi những lời này, cũng là thay lời tuổi trẻ điên cuồng thiếu hiểu biết ấy... Em có bằng lòng... lấy anh ta không?"

Ngồi trước ti vi, Lâm Trì Ngang ngây ngẩn sững sờ, cứng đờ quay cổ từng nấc một sang, máy móc mở miệng: "Cậu ta đang làm gì đó?"

Vẻ mặt mẹ Lâm bình tĩnh: "Thay con cầu hôn."

"Thay con... cầu hôn?" Đồng tử Lâm Trì Ngang đột nhiên co rút, há miệng, xù lông xù cánh: "Hắn sao không cút lên trển đi!"

Ngay lúc đó, trong ti vi truyền đến giọng Khương Dĩnh: "Tất nhiên tôi bằng lòng."

"..."

Ba Lâm không cảm xúc vỗ tay, nhạt nhẽo nói: "Chúc mừng con, cầu được rồi."

1

Sống trên đời hai mươi mấy năm, lần đầu tiên Lâm Trì Ngang chửi tục: "Con mẹ nó..."

Ba Lâm ngắt lời: "Mấy hôm trước chẳng phải con bảo Trần Trản phải báo đáp à."

Còn nhớ giọng điệu lúc đó xem thường trào phúng thôi rồi.

Mẹ Lâm ngồi cạnh nhàn nhạt nói: "Xưa nay báo đáp là con dao hai lưỡi. Kinh Kha đâm Tần, Yến vương giết thái tử Đan để dập lửa giận của Tần vương; Bạch Tố Trinh báo ân, Hứa Tiên cũng nếm đủ khổ đau ly biệt... Trần Trản báo đáp, nó giúp con hoàn thành một đại sự trong đời..."

Chỉ là cái "giúp" này... có chút khó diễn tả bằng lời.

- --

Lời tác giả:

Trần Trản: Biết ơn báo đáp mới là hành vi của quân tử.

Khương Dĩnh: Tôi bằng lòng lấy ảnh.

Lâm Trì Ngang:...

Đọc truyện chữ Full