DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 84: Live stream

"... Suy tính vẹn toàn." Trần Trản chỉ có thể miễng cưỡng bỏ ra mấy chữ này.
Ân Vinh Lan hỏi có danh sách tình nghi nào không.
Trần Trản lắc đầu, nghiêng nghêng nhìn về căn hộ tan tác, ánh mắt lạnh lẽo... Lãng phí giá trị tẩy trắng, còn vô duyên vô cớ bay mất một căn nhà.
Ân Vinh Lan: "Có những ai biết đến sự tồn tại của tài liệu?"
Trần Trản nhìn về phía y.
Ân Vinh Lan nhích nhích mày: "Anh?"
Trần Trản: "Đúng là chỉ có anh... Nghĩ thấy anh khá bội thu sau chuyện này, sắp tới em không có nhà ở, có lẽ sẽ đến ở tạm chỗ anh; bên cạnh đó tài liệu quý giá thế nào cũng không cần nói."
Ân Vinh Lan cũng suýt bị cậu thuyết phục mà tự thêm mình vào danh sách hiềm nghi: "Anh là một thương nhân."
Trần Trản: "Nên là?"

Ân Vinh Lan: "Không thể nào đốt nhà. Sau khi kết hôn đó chính là tài sản chung, làm thế sẽ giảm giá trị kinh tế."
Trần Trản nghiêm túc nói: "Em cũng nghĩ vậy, nên đã loại anh khỏi hiềm nghi đầu tiên."
Dứt lời, thật sự không giữ nổi vẻ nghiêm túc, hai người nhìn nhau mà không nhịn được cười.
Đến khi trời sụp tối, người hóng chuyện mới dần tản đi.
Trần Trản thở dài, lên lầu ước lượng tài sản hư tổn. Trong phòng còn rất nhiều thứ miễn cưỡng giữ được nguyên trạng, có thể thấy đám cháy không quá lớn. Cạy mở cửa tủ lạnh, một đống than tro lập tức rơi xuống tay.
Nhìn thấy hộp sắt vẫn còn trong đó, Trần Trản tuỳ ý phủi phủi tro bụi, tập tư liệu sống xem như nguyên vẹn. Duy chỉ có góc sổ bị cong veo lên hết, có lẽ do ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao.
Ân Vinh Lan bây giờ mới hiểu vì sao cậu bảo quản tư liệu quý giá trong tủ lạnh.
Bản thân vốn đã có tiếng, trận hoả hoạn này không ngoài dự đoán mà đẩy Trần Trản lên điểm tin nổi bật trong ngày.
Trên mạng bàn luận sôi nổi, nhóm cậu ấm cô chiêu đang tụ hội chơi bài poker cũng vào xem bản tin cuối ngày.
"Nghĩ thấy Trần Trản cũng quá đáng thương." Đàm Thường Minh nói: "Chiều nay xem dân mạng bình luận, ai cũng chỉ lo bản thảo của anh ta có vùi thây nơi biển lửa hay không."
Mà người thật sự lo lắng cho tình trạng tính mạng và tinh thần chẳng được là bao.
"Thường thôi." Người bên cạnh nằm nghiêng, ngáp dài nói: "Bước lên từ tai tiếng, thành tựu cũng chỉ có mấy quyển truyện."
Cũng như một vài phóng viên bị đánh, đội hóng drama có lẽ chỉ lo cho mỗi camera.
"Người không sao là tốt rồi, chúng ta cũng xem như được giải thoát."
Người này vừa nói xong, xung quanh dồn dập gật đầu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, bọn họ không cần phải nơm nớp đề phòng nữa.
Đàm Thường Minh mở chai rượu, nâng ly: "Chúc mừng."
Mọi người ngầm hiểu nói: "Chúc mừng."
Vui quá hoá buồn, ván bài mới Đàm Thường Minh bị đá ra sớm, chán chường lướt Weibo, bỗng thấy bảng hot search mọc lên một tít # Trần Kiên Cường #.
Mở ra xem, phát hiện mười phút trước Trần Trản có đăng một clip tự quay, trong đoạn clip nhìn người hơi chút tiều tuỵ, mà độ cong nơi khoé môi vẫn còn đó --
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Lúc này tôi chỉ muốn nói, tôi tuyệt đối sẽ không gục ngã trước khó khăn..."
Âm thanh quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của những người khác, nối nhau bỏ bài xúm lại gần.
"Càng không vì chút cách trở trong đời mà dừng ra chương mới, đêm nay tôi sẽ live stream viết truyện, cho trời cao biết rằng tôi sẽ không đầu hàng!"
Tay run lên một cái, điện thoại suýt tuột khỏi tay rơi xuống đất.
"Tên này điên rồi?" Đàm Thường Minh cảm thấy cả hàm răng đều ê ẩm: "Đã thế này rồi, còn muốn viết vẽ gì nữa?"
Cho trời cao biết rằng sẽ không đầu hàng... Dùng trong ngữ cảnh này không thấy ngượng miệng sao?
Không thể tin mà mở bình luận, vốn tưởng mọi người hẳn cũng có ý nghĩ như mình, nhưng lại hoàn toàn tương phản:
【 Thuật: Anh nhà em kiên cường quá! 】
【 U Linh: Trản Trản của em cố lên, khổ anh rồi! 】
【 Hoa Dại Bé Nhỏ: Sức khoẻ quan trọng nhất, nghỉ ngơi thật tốt đi. 】
...
Mấy bình luận đầu còn có vài cái cắn càn chửi bới, hiện giờ đã hoàn toàn chìm nghỉm trong biển lời an ủi. Thậm chí có người mắng một câu làm chuyện xấu nên trời mới phạt, cũng tức thì bị cư dận mạng giã xối xả.
Đàm Thường Minh mặt mày khó coi: "Vừa rồi sao không thấy bọn họ đoàn kết đến thế?"
Một người rất ít khi mở miệng đánh giá theo góc độ khách quan: "Nếu tác giả tôi yêu thích sau khi nhà bị đốt còn nói vẫn sẽ quyết lòng viết truyện, tôi cũng rất cảm động."
Đàm Thường Minh đột nhiên nhớ đến danh sách mình nhọc lòng dụ dỗ Trương Thành Công vài ngày trước, tuy rằng thất bại, nhưng đối phương cũng nói tên anh xếp tận về cuối.
Nói cách khác, sẽ không xuất hiện quá nhiều trong truyện của Trần Trản.
Nghĩ đến thế, nháy mắt yên lòng không ít.
Hơn mười giờ, Trần Trản bắt đầu live stream.
Cậu thay một bộ thường phục khá rộng rãi, ngồi trong một căn phòng dùng tông màu lạnh làm chủ đạo.
Kênh chat lập tức tưng bừng lên, dồn dập trêu cậu đã ở nhà bạn trai mà còn dành cuộc sống về đêm cho máy tính.
Trần Trản cũng phối hợp hình dung mình là một người máy gõ chữ không cảm xúc.
Có dân mạng nạp thưởng một chuỗi số không, màn hình căm hận quân tư bản!
Trần Trản cảm ơn id khen thưởng: "Nội dung live stream có thể sẽ hơi nhạt, hi vọng mọi người không chê."
Dù sao cũng là live stream, không thể chỉ gõ phím suốt, vẫn cần tương tác đôi chút.
"Hôm nay viết tiếp Nam Thần, phong cách do mọi người chọn, vui vẻ, nặng nề, plot twist đều được. Để công bằng, chụp màn hình ngẫu nhiên."
Dứt lời đưa màn hình điện thoại lên ngay vào máy quay: "Ba, hai, ..."
Theo âm cuối cùng vừa điểm, màn hình nhoáng lên một cái, bình luận đầu tiên viết "Có thể làm tôi khóc".
Chơi quá trớn.
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Trản.
Kênh chat xem trò vui nào chê chuyện lớn, vừa haha vừa lặp tới lặp lui phải giữ lời.
Trần Trản dời tay khỏi bàn phím: "Làm phúc lợi, trước tiên sẽ kể miệng nhé."
Nói cách khác xem như tặng miễn phí một chương.
Kể đứt quãng sẽ dễ làm mất hứng nghe chuyện. Không nhìn màn hình, Trần Trản cấu tứ vài phút, sắp xếp câu chữ xong xuôi, mới chậm rãi mở miệng --
Sau chuyện tài xế run chân, dường như leo núi trở thành chướng ngại trong lòng nam thần.
Cảm thấy lòng anh đang im lặng kháng cự, tôi thay đổi đề nghị: "Hay là đi cưỡi ngựa?"
Nam thần không muốn tham gia hoạt động ngoài trời, nhưng lại không đành lòng làm phật lòng tôi: "Đua ngựa thì sao?"
So với ngồi đón gió trên yên ngựa, đua ngựa càng thiên về thi đấu hơn.
Nam thần có vẻ muốn tôi biết khó mà lui, vì tôi không giỏi cưỡi ngựa. Nhưng xét thấy cũng là một hình thức vận động thể thao, còn có thể ra ngoại thành hóng mát, tôi cuối cùng vẫn gật đầu.
Trên đường xe đi rất chậm, đôi mắt nam thần sâu thẳm, như đang nghĩ suy đối sách.
Nửa giờ sau, anh ta mua hai tấm vé vào cửa, tôi mặt không cảm xúc theo sau.
Theo bảng chỉ dẫn cùng nhau đến vòng quay ngựa gỗ.
Hôm nay khách không quá đông, lúc này sắc trời hơi muộn, đến đây đa phần là người yêu.
Nam thần chọn con ngựa màu xanh lá, tôi chọn con màu đỏ.
"Tích" một tiếng, âm thanh tựa như tiếng của hộp nhạc, vòng quay ngựa gỗ chuyển động.
Tôi vuốt vuốt tóc bị gió thổi loạn, đặc biệt bình tĩnh: "Đây chính là đua ngựa của anh?"
Nam thần tự biết đuối lý, hơi nheo nheo mắt, cười nói: "Đố anh bắt được em."
"..."
Tâm lý của tôi đủ vững vàng, nhưng vẫn không tài nào dùng giọng ôn hoà mà nói ra câu này như anh ấy.
Tầm năm phút, vòng quay ngựa gỗ dần dần giảm tốc, khi còn chưa dừng hẳn, tôi trực tiếp nhảy xuống: "Tiếp theo còn có thể đua xe nữa đúng không?"
Đua trên tàu lượn cao tốc.
Có lẽ nam thần có kinh nghiệm nuôi mèo, rất biết cách làm dịu lòng người đang giông bão.
Anh đi mua cái mặt nạ, máy móc bắt chước động tác đặc trưng của những nhân vật hoạt hình.
Tay chân lóng cóng mà còn rất nghiêm túc, tôi nhịn không được, bật cười.
Lúc này nam thần thản nhiên nói ra nỗi niềm của mình: "Nhỡ đâu cậu cưỡi ngựa xong còn kéo tôi đi làm tài xế..."
Dường như trong đầu đã hiện lên hình ảnh đó, nụ cười của anh hơi chột dạ.
Gió lạnh thoang thoảng, trong thành phố chỉ có công viên trò chơi này hoạt động ban đêm. Tiếng nói cười xung quanh và đường phố trống rỗng bên ngoài hình thành sự đối lập rõ rệt.
Nam thần đột nhiên đeo mặt nạ lên mặt tôi, nói nhỏ mấy câu bên tai.
Có lẽ là bị choáng đầu, tôi cũng gật đầu đồng ý.
Canh thời gian, ba phút sau khi anh ấy xuất phát, tôi mới mở mắt bước theo.
Đi vào nhà ma, không buồn quan tâm Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên nhảy ra, đến lục lọi đám đạo cụ la liệt trên đất.
Nhân viên giả quỷ hiếu kỳ: "Tìm gì thế?"
"Chơi trốn tìm với bạn."
"..."
Sau khi quan sát tỉ mỉ, mượn đèn pin của một cô bé, soi vào trong góc. Dời đi thú bông dính máu tơi tả, thấy một người đeo mặt nạ.
"Bắt được anh rồi."
Người đó cười hì hì: "Vậy người phía sau cậu là ai?"
Tôi xoay người... Tức thì đối diện một khuôn mặt điển trai trắng bệch!
Đọc hết một chữ cuối cùng, Trần Trản cố ép giọng xuống thật thấp, gần như khàn khàn: "Quý vị đang xem live stream, thử quay đầu nhìn phía sau lưng --"
Kênh chat đã phun châu nhả ngọc: "Hú hồn cái hồn còn nguyên, tôi đang ngồi trên bàn đọc sách một mình", "Nói là làm bọn này khóc thôi, chứ ai cho anh doạ bọn này khóc!", "Em sai em sai, tuy linh cảm sẽ có pha chút kinh dị, mà đoạn vòng quay ngựa gỗ làm em mất cảnh giác"...
Đối mặt bình luận lên án, Trần Trản lực bất tòng tâm nhún vai: "Không có trải nghiệm cảm động, chỉ có thể lách luật."
Không ít người thích chuyện kích thích, thậm chí còn khen thưởng.
Kể xong một câu chuyện, Trần Trản mới bắt đầu chính thức gõ chữ. Không ít độc giả không xem live stream, một khi không thấy chương mới, clip đăng lên mạng hôm nay sẽ thành một tờ séc khống.
Vì thỉnh thoảng phải tương tác với kênh chat, năng suất gõ chữ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Hai giờ sáng, Ân Vinh Lan gõ cửa tiến vào: "Nghỉ sớm một chút đi."
Y ngồi cạnh bên, không dính vào màn ảnh, mà người xem vẫn có thể phán đoán hành động của y thông qua hình ảnh trước mắt... Đang xoa bóp tay cho Trần Trản.
【 Vua Trinh Thám: Hay lắm, ngay khoảnh khắc này, tôi khóc thật. 】
【 Bò Hầm Khoai Tây: Ngỡ sương sớm chạm mi mắt, môi đắng lệ trĩu nặng. 】
Màn hình giận dữ hỏi vì sao đêm hôm còn nhét thức ăn chó, Trần Trản xem số chữ đã tương đối, thân thiện vẫy vẫy tay: "Mai gặp lại nhé, mấy cưng không có cuộc sống về đêm."
Nói rồi, không hề lưu luyến mà tắt live stream.
Ân Vinh Lan bật cười: "Không sợ fan thành anti?"
Trần Trản cập nhật chương mới, nghiêng mặt sang chia sẻ triết lý nhân sinh: "Cập nhật đúng giờ, mọi chuyện đều xí xoá."
Ân Vinh Lan đứng lên bóp vai cho cậu, lực rất vừa vặn. Trần Trản thoải mái híp mắt, lấy di động gửi tiền ngay trước mặt y, ghi rõ là tiền thưởng.
Ân Vinh Lan học theo giọng trong phim truyền hình: "Cảm ơn anh nhiều."
Trở lại chuyện chính, khi Trần Trản lim dim sắp ngủ, Ân Vinh Lan bỗng nói: "Nơi bắt lửa là ở trên giường, có người cố tình phóng hoả."
Không ngờ có được báo cáo giám định nhanh đến thế, Trần Trản nhắm mắt nhíu mày: "Cửa khoá..."
"Có dấu cạy cửa."
Trần Trản thở dài xa xăm: "Chung cư chẳng có bao nhiêu camera dùng được, muốn tránh vô cùng dễ dàng."
Vụ án này muốn phá cũng khá khó đây.
Ân Vinh Lan: "Phóng hoả là vụ án lớn, hai ngày tới phía cảnh sát hẳn sẽ đến lấy khẩu cung."
Hàm ý nhắc cậu sớm nghĩ kỹ danh sách tình nghi, giao cho cảnh sát điều tra.
Trần Trản lắc đầu, cho tới bây giờ vẫn không có manh mối... Thật ra là có một ứng cử viên. Nhưng cậu cũng không thể chạy đến trước mặt cảnh sát mà nói hoài nghi hệ thống tác quái.
Kẻ xấu còn chưa bị trừng phạt, phỏng chừng chính mình đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần trước.
Hệ thống đúng lúc biểu thị lòng trung thành: 【 Không có liên quan tới em. 】
Trần Trản đương nhiên không cho là nó có thể tự động thủ, nếu không đã trực tiếp cướp đoạt, phóng hoả là cách giấu đầu hở đuôi.
Ân Vinh Lan: "Chiều nay Kế Đông Vũ xuất viện, đang thoả thuận huỷ hợp đồng với công ty."
Trần Trản: "Không liên quan tới tên này." Nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút: "Nếu được, giúp em tra xem khoảng mười năm trở lại có ai đột nhiên quật khởi hay không."
Ân Vinh Lan bật cười: "Là có không ít."
Trần Trản: "Cách làm giàu rất khác người." Nghĩ một chút rồi bổ sung: "Tốt nhất là có nhiều lần gặp dữ hoá lành."
Ân Vinh Lan chỉ hơi trầm ngâm: "Phạm vi quá lớn, bắt đầu điều tra từ thành phố mình đi."
Trần Trản gật gật đầu.
Đề tài ngặng nề cũng không chiếm quá nhiều thời gian thảo luận, Ân Vinh Lan: "Ngày mai em muốn ra ngoài đi dạo chút không, thuận tiện mua đồ dùng hằng ngày?"
Áo quần Trần Trản đều vùi trong biển lửa, cần mua mới không ít, tức thì đồng ý.
---
Lời tác giả:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Ân Vinh Lan: "Đố anh bắt được em."
Trần Trản: "Bắt được sẽ đánh chết em."
"..."

Đọc truyện chữ Full