DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
Chương 17: Trạch mười bảy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không được.

Hệ thống mới tới trả lời gọn gàng nhanh nhẹn.

Du Dữu không cam tâm hỏi tiếp. Sao lại không được vậy? Font chữ với màu sắc cũng không chỉnh được?

Giá trị hắc hóa mà ký chủ nhìn thấy là plug-in hệ thống 451 để lại. Nếu muốn tháo dỡ thì ký chủ phải rời khỏi thế giới này hoặc 451 tự xóa plug-in mới được.

Cái này thật là buồn lòng.

Du Dữu cất kỹ hộp, đứng dậy rồi nhìn thoáng qua giường của mình.

“Này, bật đèn giùm cái.”

Một bạn cùng phòng ngủ giường trên vẫn đang ôm máy tính, đầu cũng không ngẩng lên nói với cậu.

Du Dữu tiện tay bật đèn, trong phòng lập tức sáng rõ. Cậu mở cửa đi ra ngoài “Gặp lại sau.”

Sau khi cậu ra ngoài cậu bạn cùng phòng mới tháo tai nghe xuống, chậm nửa nhịp mới nhìn ra cửa nhưng trong phòng đã không còn bóng dáng Du Dữu.

Từ tầng ba xuống tầng một rất gần, nhưng Du Dữu lại đi khá chậm.

Cậu đang nói chuyện với hệ thống mới đến.

Tại sao lại là cậu đến, 451 ngang ngược hay nói của tôi đâu?

Virus tấn công, cứu không được nên không còn.

Vì sao số hiệu của cậu là 100, cậu lớn hơn cậu ấy à?

Không biết. Hệ thống 100 giọng đều đều đáp lại, cũng nói sang chuyện khác. Ký chủ, mong cậu để tâm đến việc tôi vừa nhắc nhở cậu. Mục tiêu công lược – Thương Am là người cực kì nguy hiểm, chỉ chút sai lầm cũng sẽ tạo thành thương tổn không cứu vãn được.

À, tôi rất yên tâm… khụ, rất để tâm. Du Dữu qua loa ứng phó.

Vậy tôi bổ sung lại một chút. Bình thường ký chủ nếu tử vong khi làm nhiệm vụ thì linh hồn sẽ thoát khỏi thế giới này. Nhưng nếu là Thương Am thì ngài sẽ chết thực sự, đến linh hồn cũng không còn. Mà căn cứ vào tính toán thì tiếp theo hắn ta sẽ hạn chế tự do của ngài, uy hiếp an toàn của ngài.

Thế này à, 100 cậu hiểu thật đó. Giọng Du Dữu vẫn bình tĩnh. 451 có biết chuyện này không?

Từ đầu không như thế, về sau nó mới phát hiện.

Du Dữu cười một tiếng. Nguy hiểm nữa cũng vô dụng, tôi đã chết một lần rồi. Lý do có thể sống lại,  lý do có thể xuất hiện ở đây… chính là để cảm hóa ông chú nguy hiểm này.

Hệ thống 100 im lặng, không phản bác lại lời cậu.

Hơn nữa, cậu xem đi. Nếu Thương Am là người bình thường, không nguy hiểm thì đã không cần cảm hóa, đúng không?

Hệ thống không phản bác được nhưng không hiểu sao hơi tức.

Du Dữu: 100 à, cậu nhìn thì có vẻ thông minh lợi hại nhưng không giống một hệ thống. Trong đầu trong mắt 451 chỉ có nhiệm vụ, từ xưa đến nay cậu ấy sẽ không ngăn tôi hoàn thành nhiệm vụ. Sao cậu lại ngược lại vậy?

Hệ thống: Tại nó nghĩ quá đơn giản, tâm tư đơn thuần nên mới bị virus tấn công. Đằng sau một ưu điểm là một khuyết điểm không thể nào bỏ đi.

Du Dữu chạy tới tầng 1, ở chỗ gác cổng cần có thẻ hoặc dùng vân tay để đi ra ngoài.

Kỹ năng của tôi rất yếu, 100 à. Cậu cứ nhắc nhở nguy hiểm như thế khiến tôi hồi hộp. Du Dữu nói trong lòng. Thương Am là mục tiêu nhiệm vụ của tôi, là phải đến gần anh ấy, cùng anh ấy làm người nhà. Giữa người nhà với nhau không có đề phòng và sợ sệt như thế.

100 gấp. Nhiệm vụ của cậu là đóng vai nhân vật Du Dữu từ đó thay đổi kết cục của mục tiêu nhiệm vụ. Là đóng vai, sao cậu lại làm thật?!

Cũng không ai quy định tôi không thể làm thật mà! Oan cho tôi quá! 451 chỉ nói đừng OOC quá. Cậu ấy cũng biết kỹ năng diễn của tôi nát thế nào, giả vờ tiếp sẽ chết người đó. Du Dữu vô tội mà tranh luận. Tôi cảm thấy mình không mắc sai lầm nào nha. Hơn nữa Thương Am cho tôi ăn ngon, chăm sóc tôi, còn cho tôi cơ hội tiếp tục sống. Sao tôi lại không thể thực sự coi anh ấy là người nhà?

Thương Am vẫn đứng ở vị trí cũ, giống như chưa từng dịch chuyển chút nào. Tại giây đầu tiên Du Dữu xuất hiện liền dùng ánh mắt khóa chặt cậu, nhìn Du Dữu bước từng bước thật chậm đến trước mặt mình.

Rõ ràng đã là sinh viên đại học, đi đường còn không vững như vừa đi vừa nhọc.

Du Dữu cũng vừa bước ra từ ký túc đã luôn nhìn Thương Am, nhìn qua thì hai người cực kì ăn ý.

Nhưng thật ra là do giá trị hắc hóa 100 trên đầu quá chói mắt.

Tôi đã lừa anh ấy đủ nhiều rồi hệ thống à. Ngay cả việc trên đỉnh đầu ảnh có đồ xấu như thế mà cũng không nói. Mỗi lần nhìn tôi đều thấy áy náy. Du Dữu đau lòng nói trong đầu.

Nếu ngay cả việc tôi rất thân cận và tin cậy anh ấy cũng là giả thì sẽ càng áy náy. Cho nên hệ thống cậu đừng nhắc lại với tôi anh ấy nguy hiểm thế nào để muốn nội tâm tôi giữ vững cảnh giác. Cậu là hệ thống, cậu cảnh giác thay tôi là được rồi.

Hệ thống ‘hứ’ một tiếng, dường như bị cậu nói cứng họng, nửa ngày mới lên tiếng tiếp. Thực ra tôi còn tài liệu công lược chi tiết của năm ký chủ trước, nếu cậu đã không muốn thì tôi không đưa cậu xem nữa.

Không xem.

Hệ thống ngủ đông, tức giận rồi. Nó cảm thấy mình có vẻ tiếp nhận một ký chủ lừa mình cực nhanh cực sảng khoái nhất từ trước đến giờ.

Lúc đầu nghĩ bồi dưỡng ra một ký chủ không tim không phổi phù hợp cho khoái xuyên. Kết quả  451 nuôi thành cái gì rồi, bị mục tiêu nhiệm vụ cho ăn hai bữa đã mua chuộc được. Cho ăn hai bữa nữa chắc ăn vạ không đi luôn.

Du Dữu đi theo Thương Am đến bãi đỗ xe, chuẩn bị về nhà. Sau khi lên xe Du Dữu thắt đai an toàn, quay đầu nhìn qua thấy số trên đầu Thương Am thay đổi.

Từ 100 biến thành 99.5

Đầu tiên là vui mừng sau đó lông mày hơi nhíu.

Sao lại có số lẻ? Khiến ký tự dài ra rồi!

May mà là số năm. Chứ không phải lẻ ba lẻ tám. Chứ không mắc chứng OCD* thì không chịu nổi mất. Không biết có cách nào xóa phần lẻ năm không?

* Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

“Chú, hôm nay ngài đẹp trai lắm luôn.”

Thương Am không lên tiếng.

“Chú, kỹ thuật lái xe của ngài thật vững. Cháu cảm giác như ngồi tàu cao tốc ấy.”

Thương Am chăm chú nhìn đèn xanh đèn đỏ.

“Chú, cổ ngài thẳng thật ấy. Lại còn vừa thon vừa dài. Không nhìn thấy cả phú quý bao[1] luôn!”

Khen đến câu thứ ba thì Du Dữu cũng khen thật sự từ đáy lòng. Đời trước cậu là nhân viên văn phòng, cảm giác đã tám trăm năm chưa gặp người trưởng thành mà xương cổ tốt như thế.

Thương Am bị cậu nhìn chằm chằm vào cổ, ánh mắt của cậu thì lại càng khó để coi như không, hầu kết hắn không chịu được mà nhúc nhích một chút.

“Chú, ngài…”

Thương Am bỗng dừng xe.

Du Dữu im lặng.

Xe tiện đường dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, Thương Am định vào mua chút đồ ăn rồi về nên xuống xe với Du Dữu.

“Chú, cháu muốn ăn cánh gà bán trong đó, với cả coca nữa.”

Có lẽ do sắp bán được ipad lấy tiền nên Du Dữu cảm giác mình có tự tin hơn, dám mở miệng gọi đồ ăn.

“Được, mua cho cậu.” Giọng điệu Thương Am hôm nay bỗng có mấy phần ôn hòa hơn. Hắn nhìn Du Dữu, vỗ vai cậu rồi bỗng nói “Đứng cạnh xe chờ tôi.”

Du Dữu không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý.

Cửa hàng tiện lợi lúc đó cũng đang đông, cậu đứng cạnh xe chờ. Thương Am không khóa cửa xe, nếu mệt cậu có thể vào trong xe ngồi chờ, muốn thoáng thì có thể đứng đó; cũng không quan tâm cậu có chơi điện thoại không, nói chung là rất thoải mái.

Bấy giờ cậu nhìn một vòng, thấy cửa hàng gatô bên cạnh đang có chương trình.

Dù sao cũng có hai bước nên Du Dữu đi qua đó, cười hì hì đứng nhìn. Chị gái đứng ở cửa bưng khai, dùng nụ cười tiêu chuẩn của trạm thu phí nói với cậu “Chào ngài, ăn thử một miếng đi, món pudding xoài mới ra, một hộp chỉ 29 tệ.”

Du Dữu nhìn rồi cầm một miếng ăn thử “Chỉ bán theo hộp à? Có bán lẻ không?”

Nụ cười trên mặt chị gái không đổi “Pudding xoài mới ra, một hộp chỉ 29 tệ.”

Du Dữu im lặng “Không bán lẻ à? Có vị khác không?”

“Chào ngài, ăn thử một miếng đi.”

Du Dữu: “… Bản chất của nhân loại.”

“Chào ngài, ăn thử một miếng đi, món pudding xoài mới ra, một hộp chỉ 29 tệ.”

Du Dữu bị giọng nói lặp lại như người máy này dọa, sờ da gà nổi trên tay chạy về đứng cạnh xe rồi lại đặt mông ngồi vào ghế phụ.

Hệ thống, hệ thống, 100, 100!

Đây.

Sao lại thế này?! Du Dữu tê da đầu mà hỏi. Thế giới này cũng dính virus bị bug rồi à?

Kí chủ, cậu không biết à? Hệ thống 100 âm thanh lạnh lẽo, nhưng kể cả thế nghe vẫn nhiệt tình, yên lòng hơn giọng nói lặp đi lặp lại kia. Trừ người có tiếng tăm, người xuất hiện trong kịch bản, hoặc là nhân vật liên quan đến nhân vật quan trọng thì những người khác trong thế giới này chỉ là NPC, chỉ là một chuỗi dữ liệu mà thôi. Thậm chí không cao cấp hơn hệ thống chúng tôi là bao.

Là NPC thật à… Du Dữu sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi ý thức được việc này sẽ thấy rõ sự giả tạo của những người đang đi trên đường. Thế nhưng tôi nhớ ban đầu không như vậy, họ vẫn là người có máu thịt rõ ràng.

Bởi vì thế giới này đang dần sụp đổ. Lúc đầu năng lượng phân bổ đều ở mỗi nhân vật, chỉ chênh lệch nhỏ giữa chủ thứ. Bây giờ thì càng ngày càng tập trung…

Hệ thống nói đến đây dường như bị thứ gì đó chặt đứt tín hiệu, im lặng triệt để.

Du Dữu cảm thấy xe rung nhẹ, nhìn qua thì thấy Thương Am đang để túi đồ vào cốp xe rồi ngồi lại ghế lái.

Xe khởi động lại, trên đường đi tiếp Du Dữu không chơi điện thoại, ngồi yên không quậy. Cậu chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài, hai ngón trỏ vô thức vòng vòng.

Gần đến nhà, Thương Am quay sang nhìn cậu.

“Có muốn đi chợ đêm không?”

Chợ đêm chắc sẽ có rất nhiều món ăn ngon, cũng có rất nhiều rất nhiều người.

Du Dữu gấp ngón tay lại, lắc đầu “Không cần đâu ạ, về nhà đi chú. Về rồi cháu xuống bếp nấu đồ ăn nóng hổi.”

Thương Am nở nụ cười, sờ đầu cậu trấn an. Hắn cực kì hài lòng với việc Du Dữu ngoan ngoãn.

Lúc xuống xe hai người xách bốn túi lớn. Trong đó không chỉ có nguyên liệu chế biến sẵn, nguyên liệu nấu ăn, thực phẩm chín còn có đồ dùng hàng ngày và nước khoáng. Du Dữu nghi ngờ hắn mua hết nửa cái cửa hàng tiện lợi, nhìn như là muốn ngủ đông ấy.

Cậu nhớ kỹ tủ lạnh trong nhà không nhét được nhiều đồ thế này. Cuối cùng vừa vào nhà thấy tủ lạnh cũng được đổi rồi, biến thành tủ lạnh ba tầng hai cánh.

Nhìn rất muốn nhét đồ vào đến tràn luôn…

Cẩn thận cất đồ vào tủ lạnh khiến tâm trạng của Du Dữu tốt hơn. Cậu rên mấy điệu nhạc loạn thất bát tao, từ bài này xiên sang bài khác.

Không chỉ đổi đủ lạnh, ban công cửa sổ cũng được sửa lại. Trước đó là kiểu cửa sổ đẩy ra mở một nửa, hiện giờ thì hoàn toàn đóng lại, có cửa sổ và rèm cửa, bên ngoài cửa sổ còn có lớp lưới bảo vệ.

Du Dữu nhìn ban công như đang nghĩ gì đó, lại liên tưởng đến cửa chó dưới cửa chính. Cậu cảm thấy một loạt hành động của Thương Am không giống biến thái yandere như lời hệ thống mà giống miêu nô hơn.

“Du Dữu, bây giờ cậu cứ ở đây đã.” Thương Am làm xong mấy việc lặt vặt, đi vào ngồi sofa “Bình thường nếu tôi không ở nhà thì không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ.”

Du Dữu gật đầu, nhớ đến việc chính. Cậu lấy ipad trong túi ra để ở bàn trà “Chú, cái này tặng ngài. Vẫn chưa bóc ra nên chắc bán được chút tiền. Tuy rằng không nhiều nhưng tạm vẫn chịu được một phần tiền sinh hoạt… Cháu cũng thành niên rồi, không thể ăn uống chùa như trước nữa.”

Thương Am không nói gì.

“À, còn cảm ơn chú đã ra mặt nói chuyện với trường giúp cháu” Du Dữu cười ngượng “Cũng cảm ơn ngài đã tin cháu muốn hiếu kính ngài, đồng ý coi cháu như người một nhà. Hiện giờ áp lực việc học của cháu không nhiều, thời gian trống có thể kiếm tiền tiêu vặt. Chắc chắn sẽ sớm có tiền đồ!”

“Muốn ra ngoài làm việc?” Thương Am cầm ipad lên, khóe miệng hơi cong “Du Dữu, ở đây rất an toàn. Chú sẽ không để cậu thiếu ăn thiếu mặc. Việc kiếm tiền thì sau này cũng chưa muộn.”

“Không, cháu không chạy loạn. Cháu làm chút trò chơi trên máy tính kiếm tiền.” Du Dữu sốt ruột, trực tiếp ngồi xuống cạnh Thương Am, nắm vạt áo của hắn, sợ không được đồng ý nên nói như xin “Cháu sẽ ngoan mà.”

Không biết Thương Am nhớ ra cái gì, số trên đỉnh đầu lại tăng, tốc độ tăng chậm mỗi lần nhích lên 0.1; ánh mắt hắn sâu thẳm, nhẹ nhàng nắm cằm Du Dữu “Kiếm nhiều tiền như thế là muốn làm gì?”

Dọn ra ngoài? Độc lập? Trở thành thương nhân sánh vai với hắn? Hay là có kế hoạch khác?

Du Dữu thuận theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau thì vô tội nói “Gọi thức ăn ngoài.”

Tác giả có lời muốn nói:

Du Dữu: Thật ra cháu không nói thật. Ngoài thức ăn ngoài còn muốn nạp tiền vào game…

Hệ thống 100&451: (đồng thanh) Tiền đồ đâu rồi?!?!

[1] Phú quý bao: phần gồ lên sau cổ nếu không thẳng cổ. Các bác xem ảnh minh họa cho dễ hiểu nhé.

doc-chiem-em-de-em-trach-17-0

Đọc truyện chữ Full