Đù má! Mạnh dữ hồn!
Triệu Bằng Vũ biết rằng mình được cứu rồi, vừa mở to miệng hô hấp vừa né khỏi nữ quỷ, đến khi thấy rõ người đến thì khiếp sợ suýt nữa thì rớt cằm: “…..Cố Diệp?”
Cố Diệp chán ghét quét mắt nhìn Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn quỳ rạp trên mặt đất, cùng với chuyện hai đêm không ngủ ngon, tâm trạng của cậu thật sự đã gào thét không ít: “Kẻ được cứu lo mà biết điều gọi tên ân nhân mình đi, bây giờ cậu phải quỳ xuống kêu một tiếng ba.”
Triệu Bằng Vũ: “……cậu là tâm thần phân liệt hả? Hay đây là nhân cách thứ hai?”
Tính cách này của Cố Diệp cùng với sự điềm đạm lúc ở trường thật sự khác xa nhau lắm.
Lúc này Cố Diệp mới liếc mắt nhìn Triệu Bằng Vũ một cái: “Cậu sinh ra trong gia đình giàu sang, tổ tiên làm quan võ, ông nội từng tham gia quân đội, cha tầm tuổi này đã bắt đầu buôn bán, gia tộc nhà mẹ cậu lại giàu sang thịnh vượng hơn nữa, có điều tính cách mạnh mẽ, trong công việc là một nữ cường nhân. Bởi vì trước đây không có thời gian chăm sóc cậu nên quan hệ mẹ con cậu bình thường, chủ yếu cậu có tư tưởng muốn chống lại mẹ mình, nói trắng ra là thiếu đánh. Lúc bốn tuổi cậu suýt nữa chết non, bà vì cứu cậu suýt nữa thì bỏ mạng, cậu hẳn đã quên rồi. Trước mắt cậu còn một kiếp nạn nữa, chỉ cần vượt qua nó thì sau này sẽ thành người tài hoa. Không qua được thì cậu xanh cỏ (*).”
(你就凉了gốc là ngươi tựu lương liễu: mình tra có thể 凉 này là trong từ 涼德, mà 涼德 là bạc đức, mà bạc đức thì sống không thọ, không thọ thì chết, chết rồi sẽ xanh cỏ -> nên mình dùng xanh cỏ. Bạn nào có cách lý giải hợp lý hơn thì giúp mình nhé =3=)
Triệu Bằng Vũ vẻ mặt lờ đờ ôm thật chặt cái ghế trước mặt vào ngực, hệt như chỉ có mỗi nó mới đem lại cho cậu ta cảm giác an toàn, chuyện Cố Diệp vừa nói, cơ bản là đúng hết rồi.
Cố Diệp ti hí đôi mắt: “Lấy tiền, chỉ cho cậu cách tránh kiếp nạn.”
Triệu Bằng Vũ mau chóng chạy đi móc tiền, chỉ bằng việc Cố Diệp cứu cậu ta một mạng thì giờ nói gì cậu ta cũng tin.
Cố Diệp thấy cậu ta cũng gọi là hào phóng, khóe miệng cong lên một cái, tâm trạng trở nên tốt hẳn: “Gần đây đừng đi cầu.”
Triệu Bằng Vũ khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không đi cầu thì không có sau đó, đi cầu rồi thì cậu lại càng không có sau đó nữa.” Cố Diệp nói xong lại giẫm lên nữ quỷ một cái, lấy ra tấm phù trấn hồn dán lên đầu nữ quỷ, sau khi chế trụ được cô ta thì Triệu Bằng Vũ mới thấy rõ được thảm trạng của ả, mấy lời kế tiếp đều bị dọa ngược trở về.
Lúc này Lâm Tử Hào mới tỉnh lại, ý thức được Cố Diệp thật sự có bản lĩnh không phải gạt người, hắn lập tức khóc rồi ôm lấy cổ chân Cố Diệp: “Cố Diệp, cậu cứu tôi với! Ả ta thật sự muốn giết tôi!” Lâm Tử Hào sờ lên mặt mình, vệt máu còn chưa khô nhất thời khiến hắn càng hoảng sợ, nắm chặt lấy Cố Diệp giống như người đuối nước cướp được chiếc phao cứu sống sinh mệnh.
Lưu Diệc Văn cũng bị dọa đến đổ vỡ tinh thần, sống sót qua tai nạn mà cả người còn run: “Thật sự bọn tôi không cố ý, bọn tôi cũng là tò mò nghịch cầu cơ, thật sự chỉ là tò mò mà thôi.”
Cố Diệp ghét bỏ bĩu môi: “Đưa tiền, không có tiền thì không cần bàn nữa.”
Ở đây như ba kẻ gặp mộng, Triệu Bằng Vũ tò mò hỏi: “Chẳng phải những người như cậu đều xem tiền tài như rác rưởi sao?”
Cố Diệp cười lạnh: “Hôn tiền thì tôi thấy nhiều rồi nhưng với chuyện hôn cứ* thì tôi chưa từng thấy qua.”
“Phụt!” Triệu Bằng Vũ bật cười, vui vẻ nghĩ, Cố Diệp ở thời điểm cậu sắp mất mạng mà tới giải cứu bọn họ, người anh em này tâm kỳ thật không xấu, chỉ là miệng quá độc.
Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn chỉ còn cách run rẩy lấy từ trong túi ra hơn một nửa phí sinh hoạt.
“Không đủ.” Cố Diệp lạnh lùng nhìn hai người trước mặt: “Giao hết tiền tiêu vặt ra đây.”
Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn nhìn nữ quỷ bị chế trụ, lòng đau như cắt lấy tiền ra: “Nhưng mà, cậu cũng phải, cho bọn tôi một tháng tiền cơm chứ…”
Triệu Bằng Vũ nhịn không được giựt lấy túi của hai người lấy hết tiền bên trong, tức giận nói: “Mệnh sắp mất rồi còn luyến tiếc tiền làm gì, chẳng phải trường học cấp tiền tiêu vặt cho cho sinh viên nghèo khó sao? Các cậu đi dọn nhà vệ sinh, một ngày năm đồng, được bánh bao và bánh nướng, đủ một tháng. Vừa hay cho các cậu ghi nhớ lâu một chút.”
Cố Diệp nhét hết tiền vào túi áo mình, ghét bỏ hỏi: “Điểm thi cuối kỳ chắc cũng không tệ nhỉ?”
Sắc mặt tái nhợt của hai người tức khắc đỏ lên 囧 giống như bị người ta kéo khố 囧 không được
Triệu Bằng Vũ cũng không nói gì, vốn dĩ là do muốn biết trước đề nên hai người mới dùng cầu cơ tìm đường chết, triệu hồi ra một trò đùa như vậy, nói thì, kỳ thi đó hai bọn họ thật sự đã đạt điểm rất cao!
Cố Diệp cũng lười so đo, quay sang nữ quỷ bị bỏ xó bên cạnh: “Chị gái này, chúng ta tâm sự một chút nhé.”
Ba người vẫn là không dám nhìn đến khuôn mặt máu thịt lẫn lộn này, bắt đầu từ hôm nay, bọn họ sẽ có bóng ma tâm lý với ‘chị gái’.
Nữ quỷ bị Cố Diệp đánh bị thương nên nhụt chí dựa vào góc tường, ánh mắt phẫn hận nhìn Cố Diệp lại vừa kiêng dè phù chú trong tay cậu không dám nhúc nhích.
Cố Diệp ngồi lên cái ghế Triệu Bằng Vũ đưa qua, co một chân lại: “Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Chết như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì không vui sao? Nói đi!”
Triệu Bằng Vũ thấy giọng điệu bá đạo này của Cố Diệp, nếu không phải thời tiết không phù hợp thiếu chút nữa hắn đã lấy quạt quạt cho Cố Diệp vài cái.
Đề ra một loạt câu hỏi xong thì mọi người bắt đầu thông cảm cho nữ quỷ này, rất thảm!
Nữ quỷ tên là Vương Thiến Thiến, chính là người địa phương. Bảy năm trước tốt nghiệp khoa biểu diễn ở đại học nổi tiếng, con đường tương lai rộng mở, không ngờ lại phát hiện bản thân mang thai. Bạn trai lớn hơn cô, học thanh nhạc, khi đó đã vào showbiz, là một tiểu thịt tươi vẻ ngoài đẹp mắt lại có khả năng hát nhảy, tham gia vào chương trình tuyển chọn ca hát, có một lượng fan tốt, quả thực là triển vọng.
Trong đầu Vương Thiến Thiến khi đó chỉ còn chuyện tình cảm, dứt khoát từ bỏ sự nghiệp biểu diễn mà kết hôn với bạn trai, sinh đứa nhỏ sau đó sẽ giao nó cho cha mẹ chồng nuôi. Khi cô nói suy nghĩ này cho bạn trai mình, không ngờ người luôn miệng nói yêu cô lại lập tức trở mặt, thậm chí chối bỏ chuyện kết hôn, ngay cả đứa con cũng không cho cô sinh. Lý do rất đơn giản, sự nghiệp của hắn đang phấp phới, trong giới có rất nhiều fan nữ, lỡ như lộ ra chuyện hắn đã kết hôn thậm chí có con nhỏ, đó chắn chắn sẽ là một đả kích lớn với sự nghiệp của hắn.
Hiển nhiên Vương Thiến Thiến không đồng ý, mắt thấy bụng càng ngày càng lớn, bạn trai thì liên tục trốn tránh khiến cho cô cảm giác bị phản bội. Cô là cô nhi nên rất khát khao có được mái ấm gia đình và cũng vì quá yêu người kia, không tiếc lời hung bạo uy hiếp bạn trai, đem chuyện hắn không chịu kết hôn ra ánh sáng, để tất cả mọi người đều biết hắn là loại người như thế nào. Không ngờ một câu nói như vậy khiến gã bạn trai nổi lên sát tâm.
Cô quá coi thường một gã đàn ông đuổi theo danh lợi, cũng đánh giá sai địa vị bản thân trong lòng đối phương. Vào một đêm yên tĩnh, khi đó bạn trai Vương Thiến Thiến hẹn cô tại chỗ đang xây dựng trong trường Ngũ Trung, đánh một cách tàn nhẫn vào đầu cô.
Không chờ cho Vương Thiến Thiến tắc thở hoàn toàn, gã bạn trai lập tức dùng một chai acid sulfuric hủy xác xóa dấu vết.
Vương Thiến Thiến không có người thân, mất tích cũng không ai báo án. Ngũ Trung tiếp tục được xây dựng, không có một ai biết có một khối thi thể vừa được chôn ở đây, công nhân kiến trúc thi công theo lẽ thường, thảm án của một người mất tính cứ thế lặng yên trong bảy năm.
Vương Thiến Thiến oán khí đầy người không cách nào đầu thai, đơn độc muốn báo thù mà trở thành địa phược linh, vĩnh viễn ở lại nơi này. Mãi cho đến khi Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn tìm đường chết dùng cầu cơ triệu hồi. Nó chỉ có thể triệu hồi những vong linh quanh quẩn mười thước, cứ thế mà Vương Thiến Thiến được gọi tới rồi đến ký túc xá nam.
Vương Thiến Thiến muốn rời khỏi trường học, phải giết người, phải để hồn phách đối phương thế chỗ của cô ta, liếc mắt một cái cô ta đã lập tức vừa ý Hạ Tường. Kế hoạch là ăn cậu ta để gia tăng linh khí, sau đó giết Lâm Tử Hào để thay thế rồi đi báo thù. Đáng tiếc trên người Hạ Tường có một thứ hộ thể, rồi sau đó lại gặp phải Cố Diệp trong ký túc xá, cô ta không còn cách nào khác đành phải đổi mục tiêu là Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn.
Cố Diệp nghe Vương Thiến Thiến kể đầu đuôi câu chuyện mới đồng tình nói: “Vậy chị quả thật là đủ thảm thương rồi.”
Thế mà lại có thiên sư đồng tình với quỷ! Ánh mắt Vương Thiến Thiến đề phòng nhìn chằm chằm Cố Diệp, phát hiện không giống làm bộ, cũng ý thức được Cố Diệp không giống như thiên sư trong lời đồn thì lá gan mới lớn thêm một chút, theo đó mà nói: “Tôi giúp bọn chúng đạt được mục đích, đổi lại tôi sẽ lấy đi một sinh mệnh của chúng.”
Cố Diệp còn thật sự khen cô ta: “Hai người mà chị chỉ lấy một cái, chị thật là có tấm lòng thương người ha.”
Vương Thiến Thiến dùng sức gật đầu: “Đúng vậy.”
Không ngờ tới theo động tác của cô, hốc mắt không còn thịt để ngăn lại khiến cho tròng mắt cứ thế rơi bẹp xuống mặt đất, hai cục lăn lốc lại lăn đến trước mặt bọn người Cố Diệp.
Tròng mắt rớt thì phải nhặt lên chứ không bỏ luôn được, Vương Thiến Thiến theo bản năng nhích lại gần để tìm.
“A a a a a!!!” Ba nam sinh phía sau Cố Diệp gào thét điên cuồng, Lưu Diệc Văn bị dọa tè ra nước ngay tại chỗ, ôm lấy chân Cố Diệp khóc lớn.
Vương Thiến Thiến nhặt lên tròng mắt của mình bỏ vào trong vành mắt, nói tiếng xin lỗi: “Xin lỗi nhiều.”
Những người ở đây: “……..”
“Cố Diệp cứu mạng! Quan trọng hai bọn tôi phải làm sao bây giờ?” Lâm Tử Hào khóc lóc tóm ống quần Cố Diệp, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện nữa, giết ả ta đi! Mau làm cho ả ta hồn phi phách tán!”
Cố Diệp đánh một phát lên bàn tay trên đùi mình, tủm tỉm cười với Vương Thiến Thiến: “Chị buông tha cho họ, tôi có thể giúp chị báo thù. Tên quỷ nhỏ kia xuất hiện, oán khí của nó còn nặng hơn chị nhiều đấy.”
Còn có quỷ nhỏ lợi hại hơn nữa sao?
Ba người theo bản năng nhìn vào bụng Vương Thiến Thiến, phải rồi, khi đó cô ta chuẩn bị sinh nhưng bây giờ bụng lại rất bình thường. Ba người hoảng sợ lại nhìn chằm chằm Cố Diệp, chỉ hận không thể trốn vào trong lòng ngực cậu, cảm thấy chỉ có dính sát vào Cố Diệp thì mới được an toàn.
” Hi hi hi hi~~” Một chuỗi tiếng quỷ cười chói tai, kích thích làm da đầu người khác run lên không ngừng, Lâm Tử Hào hoảng sợ nhìn về phía có âm thanh, chỉ thấy trong ổ chăn của mình từ từ nhô ra một cái đầu nhỏ đen xì xì. Bởi vì phòng tối nên không nhìn rõ được bộ dáng của khối đen kia, chỉ thấy tứ chi nó vặn vẹo, đầu đặc biệt lớn cùng với con ngươi đỏ như máu trợn lên, còn có khuôn miệng ngoác ra như sắp rớt.
Lâm Tử Hào không ngờ trong ổ chăn mình vừa ngủ lại có thứ quỷ nhỏ như thế, tưởng tượng mình ôm thứ này trong lòng mà sợ đến ngồi bệch xuống đất, hai chân kẹp chặt, một dòng nhiệt chảy xuống dưới, cũng bị dọa tè ra rồi. Sau này làm sao mà ngủ được nữa? Vừa nhìn thấy ổ chăn lại xuất hiện bóng ma tâm lý rồi!
Quỷ nhi thấy mẹ mình bị đánh ngã cũng không có ý muốn giúp, không biết bằng cách nào nó cảm nhận được linh khí trên người Cố Diệp, miệng đột nhiên mở to như quả bóng rổ, theo bản năng đánh về phía Cố Diệp, sát khí đen ngòm của quỷ nhi còn mang theo mùi máu tươi nồng nặc, bộ dạng khát máu lập tức làm cho Cố Diệp nhăn mày: Ăn thịt người được luôn sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 7: Đưa tiền, không có tiền thì không cần bàn nữa
Chương 7: Đưa tiền, không có tiền thì không cần bàn nữa