DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh
Chương 80: Phiên ngoại 5: Cung Nam Mạc x Hà Thanh (1)

Nhìn người đàn ông  đang nằm trên giường, Hà Thanh không thể tin bản thân đã lên giường cùng một người đàn ông?


Anh chỉ uống một ly rượu trong quán bar, sau khi tỉnh dậy, không hiểu sao có thể ở trên giường cùng một người đàn ông như thế này? Mấu chốt vấn đề là cơn đau ở huyệt sau  khiến anh nhớ đến sự điên cuồng đêm qua.


Mặc dù đã bất tỉnh, Hà Thanh vẫn mơ hồ nhớ rõ bản thân đã cuồng loạn dưới thân người này như thế nào, giang rộng hai chân ra sao, kêu gào muốn người kia thao mình mãnh liệt như thế nào.


Nghĩ đến bộ dạng dâm đãng và cuồng loạn của bản thân, Hà Thanh thật sự muốn tát cho mình một cái.


26  năm cuộc đời, anh chưa từng biết mình sẽ bị nam nhân đè dưới thân?


Hà Thanh thu dọn quần áo dưới sàn nhà, chịu đựng hậu huyệt khó chịu cùng thắt lưng đau nhức, mới lén lút đi ra khỏi phòng.


Cung Nam Mạc tỉnh dậy với nụ cười mãn nguyện trên môi, đứng dậy mới phát hiện người kia  đã rời đi từ bao giờ.


Trên mặt đất, chỉ có quần áo của chính mình bị vứt bừa bãi, cái kia, nếp nhăn và một chút máu trên ga trải giường khiến Cung Nam Mạc nhớ đến  sự điên cuồng đêm qua.


Cung Nam Mạc gọi điện và kêu người đem đến bộ quần áo mới trước khi rời đi.


Ngồi trong văn phòng, suy nghĩ về biểu hiện của người đó đêm qua, tiếng rên sung sướng và cảm giác gợi cảm bốc lửa đêm đó khiến Cung Nam Mạc lại cứng lên khi nghĩ tới.


Cậu gọi đến quán bar đêm qua, Cung Nam Mạc muốn biết người hôm qua là ai, hẳn là người mới vì chưa thấy người đó bao giờ.


"Hôm qua sao? Không, tất cả người của chúng tôi đều đã đăng ký ở đây. Chắc chắn không phải người của chúng tôi mà. Chẳng lẽ Cung thiếu gia nhớ lầm rồi sao?" Giọng nói trong trẻo của chủ quán bar truyền đến, Cung Nam Mạc khó hiểu: "Không thể nào nha, không phải người của  quán bar sao, vậy ai xuất hiện trong phòng riêng của tôi?"


Bên kia liên tục cam đoan  đó chắc chắn không phải người do quá bar quản lý. Cung Nam Mạc cảm thấy có điều gì đó không bình thường nên ra lệnh tìm người đó.


Tuy nhiên, đã ba tháng trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì cả.


"Mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả? Tìm một người mà  ba tháng rồi cũng không tìm được, đúng là một đám phế vật"


Cung Nam Mạc cảm thấy  bực dọc, ba tháng rồi cậu ta không tìm được người thỏa mãn dục vọng của bản thân.


Bởi vì mỗi khi vác súng ra trận,  lại nghĩ đến sự điên cuồng của đêm hôm đó, nghĩ đến cảnh người đó rên rỉ động tình dưới thân mình.


Hết lần này đến lần khác, Cung Nam Mạc đã đuổi những bạn tình của mình đi.


Trong trái tim và tâm trí cậu ta luôn nhớ về người đàn ông trong đêm hôm đó, nhưng người kia dường như đã đột ngột bốc hơi khỏi thế giới, tìm cách nào cũng không thấy.


Cậu  không biết tên người kia, thậm chí còn không nhớ được ngoại hình của người đó, nhưng Cung Nam Mạc vẫn nhớ như in người đó có một nốt ruồi rất đẹp trên khóe mắt .


Hắc Phong rất tò mò khi người bạn và cũng là đồng nghiệp của mình Cung Nam Mạc đang tìm kiếm một ai đó.


Rất muốn gặp người nào đó đã khiến Cung Nam Mạc nhớ nhung và tương tư như hiện tại.


"Sao thế? Vẫn chưa có tin tức?" Nhìn vẻ mặt khó ở của Cung Nam Mạc, Hắc Phong biết  Cung Nam Mạc vẫn chưa tìm được người kia.


"Quên đi, có lẽ người kia không phải là người ở đây, chắc là đi du lịch, xui xẻo gặp phải, sau đó bị ăn sạch."


Hắc Phong bấm nút gọi thư kí: "Hà Thanh, vào đi, tiện thể mang vào một ly cà phê."


Hà Thanh thề rằng nếu biết khi bước vào văn phòng chủ tịch sẽ gặp lại tên ác ma hôm đó, hắn thà mất việc cũng sẽ không vào.


Tuy nhiên, người tính  không bằng trời tính, khi Hà Thanh muốn chạy trốn thì Cung Nam Mạc đã kịp nhận ra.


"Chủ tịch, nếu không có việc gì nữa, tôi sẽ xin phép ra ngoài." Hà Thanh hoảng sợ, không thể quên được những gì đã trải qua vào đêm đó.


Nỗi đau thân thể, cũng như sự xấu hổ khi bị một người đàn ông đè dưới thân, khiến Hà Thanh ngay cả nghĩ cũng bất giác run lên.


Hà Thanh không đợi câu trả lời của Hắc Phong, liền muốn rời khỏi, Cung Nam Mạc cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực nghĩ chả lẽ bản thân đáng sợ thế sao?


Ít ra họ cũng bạn tình cùng trải qua một đêm ân ái, hơn nữa cậu lớn lên khôi ngô tuấn tú, làm gì đáng sợ như thế chứ?


Ngay khi Hắc Phong lấy hồ sơ từ trong ngăn kéo ra, y thấy Hà Thanh đã rời khỏi văn phòng, nhìn vẻ mặt hơi bất đắc dĩ của Cung Nam Mạc, trong đầu Hắc Phong hiện lên một suy nghĩ khó ngờ tới.


"Cung Nam Mạc, đừng nói với tôi người cậu đang tìm là Hà Thanh!"


"Hà Thanh?" Cung Nam Mạc lặp lại: "Hóa ra em ấy là Hà Thanh, một cái tên hay, tôi  rất thích".


Hắc Phong đột nhiên có một loại điềm báo xấu không chỉ đối với Hà Thanh, mà còn đối với Cung Nam Mạc.


"Nhóc con cũng tài thật!" Hắc Phong nghĩ đến ba tháng qua Cung Nam Mạc điên cuồng tìm Hà Thanh, y đang nghĩ đến quá trình hai người gặp nhau và phản ứng của Hà Thanh vừa rồi, Hắc Phong liền có thể đưa ra kết luận.


"Mà này, Hà Thanh trở thành trợ lý của cậu từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?" Nếu cậu biết người cậu đang tìm kiếm đang ở rất gần, thì đã không chịu sự buồn bã và vô vọng trong suốt thời gian qua.


Nghĩ đến em trai nhỏ của mình đã chịu ủy khuât trong suốt thời gian qua, Cung Nam Mạc nóng lòng muốn đem Hà Thanh đi tử hình lập tức.


"Đừng nháo nữa, tôi hỏi cậu là đang muốn chơi đùa hay ngiêm túc đó?"


Hắc Phong nhìn Cung Nam Mạc, Cung Nam là bạn thân cũng là phó chủ tịch của Hắc thị dĩ nhiên Hắc Phong rất hiểu bạn mình.


"Vớ vẩn, tôi không nghiêm túc mà tôi phải đi tìm kiếm người này suốt ba tháng sao? Tôi nghĩ mình điên rồi, tôi đã sống như hòa thượng trong suốt ba tháng đấy. Tôi  thậm chí rất ngưỡng mộ bản thân khi nghĩ về điều đó. "


Cung Nam Mạc vừa nói,  vừa nghĩ đến hình ảnh Hà Thanh trốn tránh cậu, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa: "Cậu nhóc , muốn trốn tôi sao, không có được đâu!"


"Tôi khuyên cậu nên vừa phải một chút,  không thì cậu sẽ đau khổ đấy." Hắc Phong đối với chuyện của hai người chỉ có thể nói vài câu chứ thật sự không thể xen vào.


"Đừng lo lắng, không có vấn đề gì!" Cung Nam Mạc tạm biệt Hắc Phong, vui vẻ đi gặp Hà Thanh thì thấy người kia đã thu dọn đồ đạc chạy mất


"Bà nội cậu, còn dám chạy sao?" Cung Nam Mạc giễu cợt, dặn thư ký Vương: "Đi phòng nhân sự mang hồ sơ của Hà Thanh đến cho tôi." Hòa thượng thì không thể chạy trốn khỏi chùa, Cung Nam Mạc không tin với mị lực hấp dẫn của bản thân lại không thể thu phục cậu trợ lý trẻ kia.


Nếu Cung Nam Mạc biết Hà Thanh khó thu phục đến như thế nào thì sẽ không dám tự tin nói lời kia.


Hà Thanh trở về dinh thự, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, thậm chí anh còn không kịp thông báo cho bạn bè của mình.


Ngay lúc Hà Thanh thu dọn hành lý và vội vã đi xuống nhà, anh nhìn Cung Nam Mạc đã đi đến tầng hai.


Đột nhiên một người ở trên lầu, một người đang đi lên, cách nhau chục bậc, một người đi xuống, một người đi lên, mắt nhìn nhau, một người thì rụt rè muốn trốn tránh, một người thì mỉm cười chặn lại.

Đọc truyện chữ Full