Đang suy nghĩ miên man, cành cây phía trên bỗng rắc một cái, cành cây to nặng trịch rơi thẳng tới chỗ Lăng Tiêu đang đứng.
Kỳ Ngôn đứng bên cạnh nhìn thấy thì sững sờ một chút, sau đó lao nhanh tới muốn đẩy Lăng Tiêu ra.
Trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu đạm bạc nhìn hắn, y không nhanh không chậm mà nắm lấy eo hắn kéo lại, xoay người một vòng liền tránh thoát, cuối cùng Lăng Tiêu lại rũ mi mắt xuống nhìn cành cây thô ở dưới đất, mọi chuyện xảy ra còn không quá một giây.
Đồng học ở bên ngoài nhìn vào cũng sững sờ.
Sau đó tiếng rì rầm xung quanh bắt đầu nổi lên.
Cũng không hiểu sao đang yên đang lành, cành cây phượng lại rơi xuống đất, cành cây to như thế này nếu mà rơi trúng ai, không chết thì cũng biến thành người thực vật.
Lăng Tiêu buông tay đang đặt ở eo Kỳ Ngôn ra, ngoảnh đầu hỏi hắn: “không có việc gì?”
Kỳ Ngôn lắc đầu: “không sao, cậu..”
Kỳ Ngôn lúc này cũng chẳng biết nên nói gì, không hiểu sao khoảnh khắc vừa rồi, hắn lại cảm thấy người trước mặt này lại trở lên cực kỳ xa lạ, cùng là một gương mặt, nhưng khí chất lại biến hoá khác nhau hoàn toàn.
Nhất là ánh mắt ấy, lạnh nhạt vô tình hoàn toàn không có chút gợi sóng.
“Đường Ngọc!”
Lăng Tiêu ngẩng mặt lên, nhìn thấy một thân mặc đồ đen cao mét chín kia bỗng chốc lại cảm thấy đau hết cả đầu, miễn cưỡng cười cười, hắn nói: “Đường huynh”
“Ấn đường của cậu có màu đen, cẩn thận có hoạ sát thân”
Lăng Tiêu:........
Kỳ Ngôn;........
Đồng học xung quanh:.........
Đây là thời kì chủ nghĩa xã hội duy vật, vui lòng không tuyên truyền mê tín dị đoan, cảm ơn!
Biểu tình của Lăng Tiêu giống như sắp vỡ ra, Lăng Tiêu ngây người trong chốc lát sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại hình tượng, hắn mỉm cười: “Đường huynh quay lại đây chỉ để nói với ta cái này?”
Không nói cho hắn hắn cũng biết, hắn vừa chọc phải quỷ vương Sở Mạc Nhiên, ấn đường biến thành màu đen cũng là bình thường, chỉ là không ngờ câu đầu tiên Sơ Đường nói với hắn lại là câu này.
“Có âm khí” Sở Đường lạnh nhạt nói, khi nãy hắn vốn định lái xe đi nhưng lại cảm nhận được một lượng âm khí giao động nên mới quay lại, chỉ là vừa quay lại thì đúng lúc thấy cành cây kia rơi xuống chỗ Lăng Tiêu.
Ngây người trong giây lát, lại thấy người trước mặt này nhẹ nhàng tránh đi, Sở Đường liền trầm mặc nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nảy sinh ra chút hoài nghi, năng lực của Đường Ngọc như thế nào hắn biết rõ..yếu như sên, tuyệt đối không thể nào nhạy bén như vậy được.
Sở Đường im lặng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, ánh mắt sắc bén giống như muốn bóc lột ra từng lớp nguỵ trang của hắn.
Lăng Tiêu nhíu mày, chán ghét nói với Sở Đường: “anh lại muốn làm cái gì!”
“Cậu không phải là Đường Ngọc?”
Lăng Tiêu làm như tức giận tới bật cười, ánh mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, biểu tình không có hốt hoảng hay là giả vờ kiên định, thậm chí lại hỏi lại hắn: “tôi không phải chẳng lẽ anh phải?!”
Sở Đường gật đầu: “tôi dĩ nhiên không phải”
“Vậy mẹ nó, anh còn đứng đây nói?!”
“Có âm khí”
Lăng Tiêu:......
Im lặng một chú hắn mới trả lời: “anh nghi ngờ tôi bị ma nhập? Bùa hộ mệnh cha cho tôi tôi còn chưa dùng tới đâu”
Sở Đường xuy một tiếng, tay theo thói quen mà đẩy mắt kính, hắn khinh bỉ liếc mắt nhìn Lăng Tiêu: “với IQ này của cậu, rốt cuộc cũng chỉ nghĩ được có như vậy”
“Có bùa hộ mệnh là một chuyện, bị ma nhập hay không cũng là một chuyện, hai thứ này hoàn toàn không có liên quan tới nhau”
“....”
Vậy là hắn cầm phải bùa rởm sao??
Nơi này vừa có một luồng âm khí vô cùng nồng đậm, đáng tiếc khi hắn quay lại thì lực lượng này lại biến mất không chút tăm hơi.
Lăng Tiêu im lặng, lúc này hắn cũng nhớ ra, Sở Đường bởi vì có thân thể thuần dương nên từ nhỏ ma quỷ đều không dám lại gần hắn, người này trời sinh là có thiên phú cao, thân thể lại đặc biệt, bởi vậy khi cha nguyên chủ vừa nhìn thấy hắn đã nhanh chóng mang về để bồi dưỡng, đây cũng chính là lý do mà Đường Ngọc vẫn luôn ghen tỵ với hắn.
Còn về Sở Mạc Nhiên, có thể là do khi trước hắn ta bị lá bùa trong hệ thống thương thành làm trọng thương, hao tổn âm khí, vậy nên khi gặp người có dương khí mạnh như Sở Đường đây hắn cũng tạm thời phải bỏ đi.
Bùa này ở hệ thống thương thành là do có mang công đức kim quang, nên ít nhiều đối với lệ quỷ cũng có chút thương tổn.
Nhưng mà là quỷ vương hai ngàn năm, khó có thể giết được.
Trong cốt truyện cũng vậy, tất cả mọi người đều bại dưới tay hắn, kể cả Sở Đường, Lăng Tiêu đôi khi còn hoài nghi rằng, nếu không có Sở Mạc Nhiên có khi Sở Đường chính là vận khí chi tử của vị diện, dù sao thì người có thể chất đặc biệt như hắn, quả thật là ngàn năm khó mà gặp được.
Sở Đường im lặng, y quay sang nhìn Kỳ Ngôn từ nãy tới giờ không có lên tiếng đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “trên người cậu ta, có âm khí”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 54: Quỷ Vương Ngàn Năm (9)
Chương 54: Quỷ Vương Ngàn Năm (9)