DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 18: Vả Mặt Tu Chân Giới (18)

Nhưng mà, sao lại như thế nha!!!

Hắn diễn từ nãy tới giờ con mẹ nó cũng chỉ có thể tăng lên được hai mươi độ hảo cảm là sao?

Cái gì mà liều chết bảo vệ người cảm động trời đất đâu? Kịch bản đều là lừa người.

Vừa miễn cưỡng đứng lên, con gấu kia lại lao tới chỗ hắn, xung quanh cây cối mà nó dẫm qua đều bị nát hết.

Lại một lần nữa vồ trượt, con gấu vảy rồng tức giận, càng mạnh bạo lao tới chỗ hắn.

"Gào! Gừ!"

Đáp lại nó chỉ là một nhát kiếm bổ xuống.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng đáp chân lên cành cây, lạnh nhạt nhìn đầu con gấu rơi xuống đất.

Trước đây hắn cũng đã trải qua rất nhiều vị diện, vị diện siêu cấp cũng đã đi qua, vậy nên muốn diệt con gấu yêu này cũng dễ như trở bàn tay.

Hệ thống yên lặng nhìn Lăng Tiêu chém gấu như chém đậu hũ, một lúc sau như nhận ra điều gì đó rồi kích động kêu lên: [Lăng Thiếu?! Cậu đây là lấy tiến làm lui, cố tình khiến mình bị thương, dùng mạng sống để ngăn cản yêu thú lại khiến cho Bắc Thanh Vân cảm động?]

"Ừ" Lăng Tiêu mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, đạm bạc mà mở miệng.

Vừa dứt lời, hắn lại cảm nhận được một dòng năng lượng cường đại chảy vào thân thể hắn, bên trong còn có ít pháp tắc chi lực..

Mày kiếm hơi nhíu lại, Lăng Tiêu mở miệng: "Ngươi kiềm chế lại một chút, ý thức thiên đạo có khả năng đang thức tỉnh, ngươi mạnh mẽ hấp thu năng lượng như vậy có khả năng sẽ chúng ta sẽ bị phát hiện"

Ý thức thiên đạo chỉ là đang ngủ say chứ không phải hoàn toàn bị phế đi, hệ thống tham lam hấp thu nhiều năng lượng như vậy chỉ sợ sẽ xuất hiện thêm nhiều đồ vật quái dị trong đây.

Hệ thống nghe vậy cũng chỉ có thể luyến tiếc buông tay, nhưng mà vẫn không cam lòng, thế giới này nhiều năng lượng như vậy, chỉ có thể nhìn cứ không thể ăn.

Đây chính là tận cùng của sự đau khổ a.

Thật giống như là trước mắt có một đống đồ ăn ngon, nhưng chính mình lại không thể ăn, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào, thật khiến người ta cồn cào ruột gan.

Bắc Thanh Vân được Nhuận Ngọc đỡ về cuối cùng cũng có thể về tới cạnh Lưu Dương, Lưu Dương thấy hai người trở về, nhưng mà trên người dính đầy máu thì thiếu chút nữa liền bị doạ khóc.

Chân tay luống cuống chạy tới, cậu xuýt xoa mà đỡ hai người, hốc mắt đỏ ửng như sắp khóc.

"Sư tôn, sư huynh.."

"Không có việc gì"

"Chúng ta không sao, sư đệ, đừng khóc, trước tiên phải lấy thuốc bôi cho sư tôn đã" Nhuận Ngọc mỉm cười, bàn tay giơ lên định xoa đầu hắn liền thu hồi lại, ân cần mà nói với Lưu Dương.

"Vi sư không có việc gì, trước tiên ngươi đi xem Nhuận Ngọc đi, vi sư ở chỗ này tu luyện một lúc"

"Nhưng mà người.."

"Đi xem Nhuận Ngọc trước đi"

"Sư tôn.." lời còn chưa nói xong, cậu liền bị ánh mắt lạnh nhạt của Bắc Thanh Vân làm cho ngây người, Lưu Dương thấy vậy bỗng dưng sửng sốt một chút, tay chân cứng đờ, bất động ở đấy nhìn y.

Sư tôn từ trước tới nay chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn cậu cả.

Bắc Thanh Vân thở dài một hơi, vươn tay xoa đầu cậu, bất đắc dĩ mà lên tiếng: "Dương Nhi, nghe lời vi sư, đi xem sư huynh đi, biết không?"

"V..vâng" Lưu Dương gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng đi không ít, cậu biết, sư tôn vẫn thương cậu nhất mà.

Có lẽ do bị thương lên tâm trạng sư tôn mới không ổn định.

Đợi tới khi Nhuận Ngọc cởi chiếc áo khoác ra, thấy bên bả vai y có một vết cào của yêu thú thì Lưu Dương trực tiếp khóc ra tới, tay cậu run run mà lau miệng vết thương kia.

"Đừng khóc.." Nhuận Ngọc xoa đầu cậu.

"Sư huynh, đau..đau không?" Giọng nói cậu có chút run.

Nhuận Ngọc cười cười, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nét ôn hoà, ánh mắt ôn nhu nhìn Lưu Dương: "Nhìn đệ khóc ta còn đau hơn"

"Sư huynh!" Lưu Dương tức giận dí mạnh vào miệng vết thương của hắn, thấy Nhuận Ngọc hơi run lên liền vội vàng xin lỗi.

"Sư huynh, sư huynh, đệ, đệ.."

"Xem này, sư đệ ngốc, ta đã nói ta không sao mà" Nhuận Ngọc lắc đầu cười cười, ôn hoà nhìn cậu.

"Ngươi đừng khóc, sư thúc và Nhuận Ngọc sư huynh cũng không có việc gì đâu" Hàn Mạc thấy Lưu Dương đứng dậy liền đi tới an ủi hắn.

"Ai nói ta khóc?!" Lưu Dương giơ tay lên, cậu mạnh mẽ mà gạt nước mắt ở trên mặt đi, quật cường mà nhìn Hàn Mạc.

Ngoại trừ sư tôn và sư huynh cậu không bao giờ khóc trước mặt người khác, đã vậy lúc này còn ở trước đối thủ một sống một còn của cậu nữa, cậu làm sao có thể tỏ ra yếu thế trước hắn được?

Hàn Mạc thấy hắn như vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt không tự chủ ôn nhu hơn vài phần: "Là ta nhìn lầm, ngươi cũng đừng thương tâm"

Người này lúc nào cũng đối đầu, đo hơn thua với hắn, tỏ ra kiêu ngạo đến tột cùng, không ngờ rằng ở trong hoàn cảnh thế này, dù đau khổ y cũng không muốn biểu lộ sự yếu đuối của mình cho người khác thấy, đôi mắt tràn ngập sự hiếu thắng cùng kiên cường, không hiểu sao Lưu Dương bất giác sinh ra vài phần thương tiếc cùng đau lòng.

"Hừ, bổn thiếu mới không có"

"Được, được rồi, là ta sai" Hàn Mạc vừa nói vừa bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn Lưu Dương mười phần ôn nhu.

Đọc truyện chữ Full