Vì chương này có nội dung không phù hợp với tiêu chuẩn wattpad và để tránh bay truyện nên mình sẽ set pass. Ai lười giải pass thì cứ tiếp tục đọc tiếp nhé.
****************
Bởi vì bọn họ hành quân bên ngoài nên phương tiện thông tin không được thuận lợi. Hơn nữa mấy ngày trước toàn bộ đội quân đều du tẩu khắp nơi để săn giết yêu thú, cho nên ngay cả căn cứ cố định cũng không có.
Thẩm Thủy Yên vốn gửi thư từ lâu, chỉ là cước bộ của người truyền tin hơi chậm, đến hôm nay thư mới được đưa tới.
Sở Mộ Vân đứng dậy đi xuống, tự mình nhận lấy bức thư.
Tất cả những thứ Thẩm Thủy Yên dùng đều là thứ tốt nhất, giấy viết thư cũng cực kỳ tinh xảo, vân giấy sờ rất mịn, lại còn mang mùi thơm dịu nhẹ, hồi lâu vẫn không tiêu tan. Chỉ như vậy cũng đủ để thấy thứ này quý hiếm như thế nào.
Thế nhưng những thứ đó vẫn không phải là quan trọng nhất. Lúc Sở Mộ Vân mở phong thư ra thì thấy những dòng chữ quen thuộc.
Thẩm Thủy Yên xinh đẹp, chữ viết cũng giống như người, còn nhỏ tuổi nhưng bút lực lại rất mạnh mẽ, nét mực rơi xuống như rồng quét ngàn quân!
Có câu nét chữ như người.
Không chỉ riêng bề ngoài mà còn là tính cách.
Lần đầu tiên Sở Mộ Vân nhìn thấy nét chữ này, hắn liền biết đây đích thực là vị Đế tôn Tham lam kia.
Nội dung của bức thư rất nhiều, nửa đoạn trước là một vài chính vụ của Thiên Lâm Cung, đối với cách xử lý của Thẩm Thủy Yên, Sở Mộ Vân quét mắt qua cũng không có nghi vấn gì. Về mặt này Tham lam rất có thiên phú, cho dù đã mất đi ký ức và kinh nghiệm nhưng những thứ khắc sâu vào linh hồn lại không tiêu tán theo, chỉ cần gặp lại sẽ thức tỉnh giống như bản năng.
Phần sau của bức thư đều là tin nhà.
Thẩm Thủy Yên kể không ít những chuyện của mình, càng về sau càng lộ liễu vô vàn tưởng niệm, tương tư. Giữa những hàng chữ đều lộ ra ám muội khó giải thích.
Sở Mộ Vân xem rất chậm, gần như là nghiêm túc xem từng chữ một.
Tạ Thiên Lan đứng một bên đánh giá, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Hóa ra là có người trong lòng, khó tránh lại cứng đầu như vậy.
Thiếu cung chủ? Khóe môi Tạ Thiên Lan cong lên đầy ý vị.
Sở Mộ Vân xem gần mười lăm phút mới lưu luyến không rời mà cất thư vào.
Tạ Thiên Lan thuận miệng hỏi: "Con nuôi sao?"
Sở Mộ Vân lập tức khôi phục thần thái nghiêm túc lạnh nhạt: "Không liên quan tới ngươi."
"Vì sao tôn thượng lại ghét ta như vậy?" Tạ Thiên Lan gọi hắn như vậy nhưng thật ra không có một chút tôn kính nào.
Đối với câu hỏi của y, Sở Mộ Vân rất muốn chửi vào mặt y một câu: Ngươi run rẩy cái khỉ gì, không phải người ta càng ghét ngươi ngươi càng hưng phấn sao!
Nhưng lại không thể chửi, vì thế Sở Mộ Vân quay lại, đôi mắt sắc bén khóa Tạ Thiên Lan lại: "Lai lịch ngươi không rõ, lòng dạ lại khó lường, thậm chí còn uy hiếp ta....ta đâu chỉ ghét ngươi? Việc ta nên làm nhất là — — giết ngươi!"
Ba chữ cuối cùng vừa nói ra, Sở Mộ Vân đột nhiên bộc phát uy áp cường đại, khí thế đáng sợ kia như thể muốn đóng băng toàn bộ không gian, mặt bàn cũng kết một tầng băng trắng.
Với uy thế như vậy, nhìn khắp thế gian đừng nói là có người chống lại, chỉ sợ ai nấy đều đã sớm quỳ trên mặt đất, bị chấn động đến run bần bật.
Sắc mặt Tạ Thiên Lan lại không thay đổi chút nào, bên ngoài tu vi của y vẫn thấp như vậy nhưng lại không hề bị kinh sợ mà hoàn toàn ngược lại, nụ cười của y càng triền miên đa tình: "Ngươi không nỡ giết ta."
Sở Mộ Vân lạnh lùng nhìn y.
Tạ Thiên Lan chạm vào khuôn mặt anh tuấn của hắn: "Tôn thượng cường đại như vậy, cho nên không cam lòng nằm dưới?"
Những lời này hiển nhiên kích động Sở Mộ Vân, hắn nheo mắt lại, sát ý trong mắt như cơn bão nhanh chóng ngưng tụ: "Đừng chọc giận ta."
Tạ Thiên Lan đối diện với hắn, tư thái diễm lệ mà quyến rũ: "Ngươi kiên trì không được lâu lắm."
Sở Mộ Vân đột nhiên giơ tay, đầu ngón tay bắn ra băng tiễn sắc nhọn hướng thẳng về phía yết hầu Tạ Thiên Lan.
Dâm dục không hề động, y vẫn đứng ở đó. Giống như chống lại y không phải là vũ khí sắc bén bất cứ khi nào cũng có thể lấy mạng y, mà là một ngón tay dịu dàng.
Trong mắt y đầy kiều diễm, dáng vẻ mê người sa đọa lần thứ hai xuất hiện, không cần nói gì cũng khiến huyết mạch người ta sôi trào.
Sở Mộ Vân mẫn cảm nhận ra thân thể mình khác thường, cỗ xao động kia giống như bị xé ra dưới biển sâu, dày đặc, tầng tầng lớp lớp, giống như nước sôi dâng trào trong huyết mạch.
Sở Mộ Vân dùng lý trí cực đại mới có thể kiềm chế.
Nhưng Tạ Thiên Lan không muốn buông tha cho hắn, y giơ tay đẩy băng tiễn sắc bén ra, đến gần Sở Mộ Vân, gần như không phòng bị gì mà hôn hắn.
Hơi nóng trên môi mang theo hương vị ngọt ngào mê hoặc khiến lòng người triền miên, đồng thời cũng khát cầu càng nhiều.... càng nhiều......
Sở Mộ Vân nhẫn nhịn đến gân xanh trên trán đều nổi lên, nhưng hắn lại không đáp lại mà đẩy Tạ Thiên Lan ra.
Tạ Thiên Lan cũng không giận, chỉ cười mê hoặc như yêu tinh: "Thật mỹ vị."
Sở Mộ Vân không thèm để ý đến y, phủ thêm áo ngoài rồi bước nhanh ra khỏi doanh trướng.
Bắt đầu từ hôm ấy, Tạ Thiên Lan không ngừng trêu chọc Sở Mộ Vân.
Thật ra Sở Mộ Vân cũng rất khó chịu, hắn chỉ muốn hoặc là thao chết hoặc là chém chết tên yêu nghiệt này.
Đáng tiếc là thế cục hắn bày ra vẫn còn chưa triển khai.
Thân thể Băng Linh Thú thật sự cận kề cực hạn. Sau khi thành niên chính là kỳ phát tình, đây cũng là lúc sản xuất ra băng tinh dịch trân quý nhất. Nhưng để bảo đảm băng linh dịch được tinh khiết, Băng Linh Thú không thể dựa vào mình mà phát tiết.
Thậm chí.... Cho dù có người hỗ trợ cũng không thể dựa vào phía trước mà thư giải.
Chỉ có thể bị thao mới sướng.
Đây chính là thiết lập chết tiệt.
Sở Mộ Vân mấy đêm không thể ngủ được, Linh bảo bảo vì giúp ký chủ giảm bớt dục vọng mà phải đua mạng già, đôi mắt đơn thuần cũng biến thành vàng khè......
Sở Mộ Vân mệt mỏi, cái nồi này ngoại trừ Dâm dục thì không ai đội được.
Cho nên không ngược tên này thì sao hắn có thể cam tâm?
Một tháng sau, trong một lần phong ấn khe nứt, Sở Mộ Vân cuối cùng không chịu được.
Khắp người hắn như bị lửa thiêu đốt, sinh lý kêu gào đến mức tinh thần không thể áp chế. Giống như Tạ Thiên Lan nói, hắn không nhịn được.
Tinh thần với thể xác bị tra tấn ngày ngày như vậy, là ai thì cũng không chịu được.
Ranh giới mới phong ấn được một nửa, thân thể Sở Mộ Vân đã không còn sức lực. Cơ thể hắn mềm nhũn ngã xuống.
Các tu sĩ Nhân tộc khác không phát hiện ra, nhưng Tạ Thiên Lan liếc mắt đã thấy.
Y ôm lấy hắn, sau khi bế hắn lên thì đầu ngón tay lóe lên tia lửa, phong ấn hoàn mỹ nửa còn lại của Sở Mộ Vân.
Đi theo hắn nhiều ngày như vậy, Tạ Thiên Lan đã sớm biết rõ thủ pháp phong ấn. Tu vi của y còn cao hơn Sở Mộ Vân, cho nên chuyện hoàn thành rất dễ dàng.
Ranh giới bị phong tỏa, Tạ Thiên Lan ôm Sở Mộ Vân đi.
Thị vệ Nhân tộc đi tới: "Tôn thượng làm sao vậy?"
Tạ Thiên Lan mỉm cười: "Tôn thượng mệt rồi, ta đưa tôn thượng trở về."
Người nọ không hề nghi ngờ y, dù sao mấy ngày nay Sở Mộ Vân đều tỏ vẻ tin tưởng Tạ Thiên Lan.
Một đường về tới doanh địa, Tạ Thiên Lan vừa vào phòng, Sở Mộ Vân liền đột nhiên mở mắt, trong mắt hắn đầy vẻ thất thố.
Tạ Thiên Lan vừa định mở miệng, Sở Mộ Vân đã hôn lên.
Xâm nhập khoang miệng chính là đầu lưỡi nóng rực, giống như không thể kiềm chế, cỗ xao động khiến thân thể sắp phát điên, Sở Mộ Vân ngang ngược chui vào khoang miệng y, cuốn lấy đầu lưỡi y, từng cơn tê dại chiếm lấy tâm trí y.
Tạ Thiên Lan chưởng ác tính Dâm dục, nhưng y lại chưa bao giờ khao khát như lúc này.
Y khát vọng thao vị tôn giả được Nhân tộc kính ngưỡng này đến thất thố.
....................
............
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 68: Phát tình
Chương 68: Phát tình