Mỹ nhân trước mắt nước mắt nước mũi đầy mặt, miệng bị nhét khăn vải, điên cuồng lắc đầu bày tỏ mình không tình nguyện. Nàng bị bốn tên thái giám giữ chặt, lại không hề để ý vết thương ở chân, liều mạng giãy giụa. Vải trắng dùng để băng bó vết thương trên chân bị đạp rơi, gót chân lộ ra vết đao dữ tợn, sâu đến tận xương, da thịt lật ra ngoài, vì chủ nhân vùng vẫy mà máu tươi đầm đìa.
Đây chính là phi tử của y.
Lý Anh đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều lạ lẫm, như đã trải qua một đời. Tuy thật sự là cách một đời, nhưng trước đây không lâu, y tận mắt nhìn thấy phi tử này bị thái giám cắt mất gân chân. Y có một loại bệnh, một loại tâm bệnh biến thái chỉ có máu tươi và kêu la thê thảm mới có thể chìm vào giấc ngủ. Mặc dù y không trực tiếp giết người, nhưng vì để người ta phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, y chế tạo ra rất nhiều biện pháp tàn nhẫn, không trí mạng, lại có thể khiến người ta bị bức điên.
Y sớm biết sẽ có báo ứng. Bị tạo phản làm cho hoàng vị bị giẫm dưới chân là báo ứng. Bị chính tra tấn mình chế tạo ra dùng trên người mình là báo ứng. Bị chém đầu thân tách rời là báo ứng. Nhưng vì sao y cam chịu đền tội, mọi thứ vẫn trở về vạch xuất phát?
Chẳng lẽ ông trời cảm thấy y nhận trừng phạt còn thiếu, chưa đủ đền bù tội nghiệt y phạm, muốn y chịu bá quan tạo phản đầu thân tách rời một lần nữa?
Lý Anh bị Ngọc quý nhân điên cuồng vùng vẫy dọa lui về sau một bước, trong đầu chợt lóe, nhớ tới một người khác cũng giống như vậy, mà hết thảy những gì người đó làm sau khi y chết, đều khiến y sợ hãi, đến mức khắc sâu vào linh hồn.
Rốt cục trên thế giới này cũng có người không để ý đến nguyên nhân hậu quả mà yêu y, kéo tâm hồn trong vực sâu của thiếu niên bị mẫu hậu chán ghét vứt bỏ trong đêm tuyết lớn đầy trời, đánh mất nhân tính cùng cảm giác đau trở lại.
Y đột nhiên cảm thấy vừa lạnh vừa đau, chỗ nào cũng không thoải mái.
Một lần nữa chui vào long sàng chăn ấm nệm êm.
Trên người được bọc chăn thật dày, Lý Anh cuối cùng cũng thấy đỡ hơn chút. Y phất tay, định bảo Lục Lục dẫn người đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"
Lục Lục đang cố gắng kéo một cái rương lớn từ dưới giường ra, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên:
"Hồi hoàng thượng, vừa mới giờ Mậu được một lúc. Chơi xong người này, nô tài còn có thể bắt cho hoàng thượng một người khác. Thời gian còn dài mà."
Lý Anh bị nghẹn một chút. Nhớ tới trong rương là các 'dụng cụ' đa dạng chủng loại, y vội vàng hất chăn xuống đất. Thấy tiểu thái giám còn đang nỗ lực lấy cái rương dưới giường kia thì không khách khí đạp lên cái mông đang chổng của nó, đạp nó úp sấp lên rương mới hắng giọng nói: "Dẫn người đi đi, đêm nay trẫm không cần thị tẩm."
Sau khi nói xong nhìn tiểu thái giám vẻ mặt như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ bất động, y nói thêm: "Còn không mau cút! Ngươi cũng ra ngoài, trẫm không cần gác đêm!"
Tiểu thái giám nằm rạp trên mặt đất, vội vàng nhận sai nói: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Để nô tài làm Ngọc quý nhân tỉnh lại."
Nó tự cho là mình thông minh nghĩ rằng hoàng thượng không vừa lòng Ngọc quý nhân, ghét bỏ nàng ta kêu không đủ to, hỏi Lý Anh: "Bệ hạ, Ngọc quý nhân phải đưa đi Hoán y phường* hay Tiện tì cung ạ?"
*Hoán y phường (浣衣堂): nơi giặt giũ quần áo ở trong cung.
Lý Anh phiền muộn trong lòng, cũng không có tâm trạng tra tấn người. Trong đầu y bây giờ đều là Trấn Bắc đại tướng quân hôn thủ cấp của y, đều là người kia vì y mà giết chính thất và bá quan, mù quáng trung thành đến độ dùng non sông tan vỡ chôn cùng y. Một người một đao quanh mình đẫm máu, nhắm mắt nhớ đến cũng khiến linh hồn y nóng lên, cảm giác mới mẻ hừng hực, thủ đoạn giày vò ngây thơ ấu trĩ này đâu thể nào sánh được.
Y nóng nảy vỗ long sàng, quát lớn: "Trẫm muốn ngươi đưa người trở về, hoàn chỉnh đưa về!" Nói xong liếc tiểu thái giám không yên lòng: "Tìm thái y đến xem cho nàng." Thấy vẻ mặt nó tam quan sụp đổ lại bổ sung: "Nối gân chân cho nàng, đưa về nhà đi. Trong cung thì... tuyên bố nàng chết bất đắc kỳ tử."
Tiểu thái giám như bị sét đánh nhận lệnh, khom lưng lui ra.
Lý Anh thì cuộn tròn chăn bông trên long sàng lăn qua lăn lại.
Y tự cho là cả đời này chưa từng được bất cứ ai thương yêu. Thời niên thiếu bị mẫu hậu chán ghét mà vứt bỏ, phụ hoàng lạnh lùng, ông trời bạc bẽo, y từ một thiếu niên hoạt bát nhanh nhẹn bị ép thành tàn bạo biến thái. Nhớ lúc mười mấy tuổi, chân trước vừa thinh thích một tiểu cung nữ, chân sau đã phát hiện thi thể của nàng ngâm trong giếng. Trong đêm đó ngay cả nói trước cũng không có, mẫu hậu đã phái mấy cung nữ lớn tuổi đến hầu hạ y.
Cuối cùng cho đến khi đăng cơ xưng đế, y đã không thể tin tưởng thế gian này còn có tình cảm tốt đẹp gì nữa. Thật sự, y không yêu giang sơn, cũng không thích mỹ nhân. Ngay cả đi ngủ còn phải nhờ vào máu tanh la thét, y đã hoàn toàn trở thành biến thái.
Y sa đọa dung túng tật xấu của mình, dù sao cũng không ai quan tâm, y là cửu ngũ chí tôn còn chịu đựng ép xuống làm gì?!
Y hận cả triều dương phụng âm vi*, may mà chưa từng tuyển phi, chỉ chọn con gái lớn xinh đẹp giỏi giang trong nhà các đại thần, quả thật là tự tay móc mắt bọn họ.
*Dương phụng âm vi (阳奉阴违): Ngoài thì thuận, trong thì chống; trước mặt phục tùng sau lưng chống lại.
Tuyển phi tần giống như thả rông chó trong hậu cung (=.=), đến lúc đi ngủ thì phái bọn thái giám đi bắt để y tra tấn. Ngày qua ngày bệnh của y càng nặng, lún sâu vào hành hình cùng cầu xin không thể kiềm chế, mãi đến khi y tự mình tìm đường chết. Khi đó, y vẫn cho là mình thích cái loại cảm giác này.
Cho đến lúc y nhìn thấy Trấn Bắc đại tướng quân vì y mà bị mọi người xa lánh, vì y mà hại nước hại dân.
Y phát hiện y được người yêu.
Rốt cuộc có người chịu yêu y.
Có người chịu liều lĩnh yêu y.
Y phát hiện, hóa ra cảm giác được người yêu thương mới là việc khiến người ta vui sướng nhất thế gian này!
Nhưng hiện tại Lý Anh đang bị chuyện này dằn vặt quá sức. Hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của Trấn Bắc tướng quân Vệ Hùng, y đã ban chỉ tứ hôn, kèm theo đó còn có một thánh chỉ cách chức, muốn Vệ Hùng cả đời này không tuyên triệu không được trở về kinh thành.
Lý Anh cuộn tròn trên long sàng, vừa đá chân vừa gặm góc chăn, lăn lộn ra một thân mồ hôi. Làm sao bây giờ, tất cả đã trở lại quá khứ, để y nếm thử cảm giác được yêu. Y sao có thể giẫm lên vết xe đổ, đày người đã mang lại cho y cảm giác khắc tận xương tủy đó đến Bắc cương chứ!
Nhưng thánh chỉ từ xưa đến nay không thể trái. Y phải làm thế nào để ngăn cản Vệ Hùng đến biên cương, làm thế nào để ngăn cản hắn động phòng hoa chúc?
Lý Anh cả đời không màng chính sự cũng chẳng yêu dân, quân vương tảo triều gì đó hoàn toàn vô dụng. Đầu óc đã nhiều năm không dùng, cuối cùng hôm nay cũng lấy ra sử dụng, mặc dù hơi chậm chút, nhưng không có gỉ sét, vẫn còn dùng được... . ngôn tình tổng tài
Thế là đêm nay vừa qua vừa qua giờ Mậu* một lúc, trong cung vang lên ba tiếng chuông liên tiếp rung khắp trời đêm, vang động kinh thành.
Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch!
*Giờ Mậu: tui không biết giờ Mậu này là giờ nào nữa. Thời xưa tính 12 canh giờ theo 12 con giáp, trong khi Mậu tui tra được nó là can thứ 5 trong Thiên can =.= Ai biết chỉ tui với nhé
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mù Quáng Trung Thành
Chương 3: Y được người yêu
Chương 3: Y được người yêu