DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ
Chương 75

Hôm đó Phùng thị ra dùng bữa cùng với người trong nhà họ Diệp, không khí rất hòa hợp thị rất biết ơn Diệp gia đã cho con thị một mái ấm. Cũng may là tội nghiệp của mình không đổ lên đầu con cái mình.
Dùng bữa xong người trong nhà ngồi lại nói chuyện, sau đó thị được Lưu Tuệ đỡ trở về phòng nghỉ ngơi. Đỡ mẫu thân lên giường rồi đắp chăn cho bà, Lưu Tuệ nói : " Mẫu thân bây giờ người đã đỡ bệnh hơn rồi sau này phải đi đứng cẩn thận. Lần trước người ngã trong sân làm mọi người đều sợ hãi"
Phùng thị nghe vậy mới nhớ ra, cả ngày hôm nay thị có quá nhiều chuyện muốn làm nên không còn tâm trí nào nhớ đến chuyện này. Nay được Lưu Tuệ nhắc nhớ mới nhớ ra nói : " Con trai, ngày hôm đó ở sân là một người phụ nữ xô ta ngã, không phải ta tự ngã đâu"
Lưu Tuệ nghe vậy sợ hãi hỏi : " Mẫu thân người có biết người phụ nữ đó là ai không? Hoặc người phụ nữ đó trông như thế nào? "
Phùng thị cố gắng suy ngẫm, không phải vì bà ta muốn truy cứu vấn đề ai đã hại mình. Mà giờ ngẫm lại một người phụ nữ bộ dạng oán độc xông vào nhà rồi đẩy ngã một người bệnh rất có thể là người có thù oán với nhà họ Diệp. Vậy thì phải nói rõ ra với con trai để y có thể đề phòng, dù sao thị cũng không quan tâm sống chết nữa nhưng con cháu thị thì cần an ổn.
Phùng thị suy nghĩ một lúc rồi nói : " Ta cũng không biết nàng ta là ai, nhưng nàng ta khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, mặc xiêm y màu xanh quần áo khá quý giá không phải là người trong thôn"
Lưu Tuệ nghe đến đây liền biết đối phương là ai, ngày hôm đó mặc xiêm y màu xanh lại còn là vải tốt tầm tuổi đó đến nhà bọn họ chỉ có một người đó là Trần Hảo. Khó trách Phùng thị không biết Trần Hảo, bà ta luôn điên loạn lại không được ở gần Diệp phủ trước đây. Mãi gần đây mới được sống cùng, thì Trần Hảo đã bị hòa ly rồi đuổi khỏi nhà rồi.
Lưu Tuệ nắm tay bà, nói : " Mẫu thân con đã biết đó là ai rồi, người nghỉ ngơi một lát đi"
Phùng thị nghe vậy mới an ổn đi ngủ, Lưu Tuệ đi ra ngoài liền tìm Diệp phụ, Diệp mẫu nói rõ chuyện này. Trần Hảo như vậy là quá mức quá đáng rồi, Lưu Tuệ không muốn nể mặt bất cứ ai mà tha cho ả nữa. Trước đây năm lần bảy lượt nương tay cũng là do Diệp Nhuế và Diệp Nhuận, y không muốn hai đứa trẻ phải khó xử.
Nhưng ả càng được nước lấn tới, việc này nhất định không thể để yên. Lưu Tuệ suy nghĩ cả đêm, sáng sớm liền đeo cặp mắt gấu trúc thức dậy. Như thường lệ đến xem tình hình của mẫu thân mình. Thấy Phùng thị vẫn an ổn ngủ, vẻ mặt rất thanh thản, Lưu Tuệ mỉm cười đóng cửa lại nghĩ là cho bà ngủ thêm một chút.
Sau khi dọn nhà cửa xong, Lưu Tuệ quay lại nhưng vẫn thấy thị ngủ nghĩ là trời cũng không còn sớm nên qua đánh thức bà để bà còn ăn sáng. Không ngờ là lúc chạm vào Phùng thị thì người thị đã lạnh ngắt từ khi nào. Lưu Tuệ đánh rơi bát cháo, ôm lấy thi thể thị khóc lớn động tĩnh của y thu hút mọi người trong nhà lại đây.
Khi biết Phùng thị đã qua đời, Diệp lão phu nhân bèn đến bên cạnh xoa đầu Lưu Tuệ nói : " Tiểu Tuệ hãy để mẫu thân con được ra đi thanh thản"
Nói xong liền để Diệp Minh lại an ủi tức phụ mình, Tiểu Đậu do còn nhỏ để tránh hơi lạnh bị bế đi. Lưu Tuệ không cảm xúc dựa đầu vào vai Diệp Minh, mẫu thân y ngày hôm qua còn có khởi sắc vậy mà hôm nay đã đi rồi, có lẽ là trong lúc ngủ đã nhẹ nhàng mà ra đi. Biết là sống chết có số, hơn nữa là Phùng thị ra đi như vậy cũng xem như là thanh thản nhẹ nhàng.
( mấy thím không cần thương thị đâu, thị ác vãi. Người ác lại bị chính kẻ ác trừng phạt thôi, nếu không phải có quan hệ với Tuệ thì mềnh còn định cho bả chết đau đớn hơn nữa kìa như vậy là quá nhẹ nhàng rồi )
Hạ táng Phùng thị xong xuôi, Lưu Triệt có đến thăm Lưu Tuệ. Phùng thị chết, ân oán giữa bọn họ thực sự chấm dứt. Lưu Triệt nhìn Lưu Tuệ ngồi bên linh đường, nhíu mày đi qua nói : " Ta chống lưng cho đệ muốn làm gì thì làm"
Lưu Tuệ cảm kích nói : " Cảm ơn đại ca"
Tiếng đại ca này là y đắn đo lắm mới có thể gọi lên được. Lưu Triệt gật đầu hỏi han vài câu rồi mới ra về, Lưu Tuệ thông minh nhưng làm việc không dứt khoát nên mới để lại hậu họa như ngày hôm nay. Lưu Triệt đi ra đến sân thì thấy Diệp Nhuế và Diệp Nhuận đang ảm đạm ngồi ngoài sân. Thi thoảng lại lén nhìn vào trong nhà rồi thở dài.
Lưu Triệt đi qua nhìn hai thiếu niên rồi nói : "  Hai người cũng biết là tức phụ của nhị thúc nhà các ngươi thương các ngươi chứ? "
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận cúi đầu không nói gì, ban đầu khi Trần Hảo bị đuổi khỏi nhà. Chúng cũng nghe lời dèm pha bên tai mà oán hận Lưu Tuệ không ít. Nhưng lâu dần chúng cũng hiểu đúng sai dần dần không còn suy nghĩ này nữa. Nhưng chuyện mẫu thân chúng làm, khiến lần này chúng không thể ngẩng mặt lên nhìn ai nữa.
Lưu Triệt thở dài nói : " Các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện gì nên biết các ngươi cũng biết hết rồi. Ta hi vọng các người hiểu dù hắn có làm gì...thì cũng không có lỗi với các ngươi, chính vì lo lắng cho các ngươi nên mới tới cơ sự này"
Diệp Nhuế đứng lên hướng Lưu Triệt chắp tay nói : " Những điều người nói Diệp Nhuế và Diệp Nhuận minh bạch"

Đọc truyện chữ Full