DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Nam Nhân Hào Môn Lần Thứ Hai Kết Hôn Với Vợ Nam
Chương 15: Đêm tân hôn

"Cậu...." Lạc Thịnh thiếu chút nữa mắng ra tiếng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tu chỉ có thể nắm chặt tay, hung dữ nhìn Mạnh Dương, ôm Vu Quân Thần qua chỗ khác.

Vu Quân Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng Mạnh Dương đối mặt, Mạnh Dương nhìn gã, cố tình lộ ra nụ cười đắc ý. Vu Quân Thần càng thêm lo lắng, gã cảm thấy có Mạnh Dương ngăn cản, gã và Lạc Thịnh muốn ở chung một chỗ sẽ càng thêm khó khăn.

Trêи thực tế, Mạnh Dương căn bản không định làm gì bọn họ, cậu lại muốn nhìn xem, đời này, sau khi cậu thay đổi vài việc hai người bọn họ còn có thể ân ái như kiếp trước hay không.

Lục Vân Kính, ông nội và cha hắn đều tới, Mạnh Dương đi tới chào hỏi bọn họ, Lạc Tu cũng nói chuyện với mấy người bạn của anh.

Bạn Lạc Tu trêu chọc nói: "Cậu kết hôn đột ngột vậy, quen cậu đã lâu, sao tôi không biết thì ra cậu thích loại hình trẻ tuổi vậy?"

"Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu thích ai, cậu kết hôn, bọn tôi còn đang không hiểu ra sao."

"Còn có, ngay cả đối tượng kết hôn cậu cũng gạt bọn tôi, quá không tốt đi?"

"Tôi cũng phải sớm biết mới có thể báo cho các cậu được chứ, đột nhiên quyết định muốn kết hôn, bản thân tôi còn không biết sớm hơn các cậu mấy ngày." Lạc Tu nói.

"Thiệt hay giả? Không phù hợp tính cách của cậu, là có nguyên nhân gì sao?"

Lạc Tu lắc đầu, ý bảo bọn họ không nên hỏi.

"Chỉ là đứa bé đó thực sự xinh đẹp."

"Không sai, dung mạo không thể bắt bẻ, chỉ là cũng nhiều người lớn lên xinh đẹp, xem ra là cậu ấy có chỗ đặc biệt hấp dẫn cậu."

"Dù thế nào, cuối cùng bên cạnh cậu cũng có người làm bạn, hưởng thụ tốt đêm tân hôn đi."

Bạn Lạc Tu nâng ly chúc phúc, chỉ có Lạc Tu bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Hôm nay có nhiều khách tới như vậy, không ít người đều nghĩ, nếu sớm biết Lạc Tu thích loại hình thanh niên xinh đẹp này, bọn họ có thể chuẩn bị sớm hơn, chỉ là hiện tại biết cũng không tính là quá muộn, dù sao bọn họ đưa tới cũng không phải là đối tượng kết hôn. Người đã từng đưa trai xinh gái đẹp cho Lạc Tu lại nghi ngờ, nghĩ, Lạc Tu đây là đột nhiên thay đổi sở thích?

Vu Quân Thần gần như không biết những người tham gia tiệc cưới, nhưng cũng biết những người này không giàu thì quý, gần như tất cả đều là nhân vật có mặt mũi trong giới thượng lưu mới có thể được mời tới tham gia hôn lễ chủ tịch tập đoàn Lạc thị. Ngẫm lại gã trước mười tuổi, kém hơn người bình thường, hiện tại cũng đã có thể đứng trong đám người này, đối với gã mà nói chính là khác biệt một trời một vực.

"Khi đính hôn, chúng ta cũng có thể tổ chức tiệc ở đây chứ?" Vu Quân Thần hỏi.

"Em muốn làm ở đâu cũng được." Lạc Thịnh nói.

"Vậy thì chúng ta tổ chức ở đây, được chứ?" Vu Quân Thần muốn nhanh chóng trở thành thành viên Lạc gia, dù chỉ là đính hôn không phải kết hôn, nhưng nếu có thể tổ chức tại nhà chính Lạc gia, vậy thì gã càng có tự tin hơn.

"Được." Lạc Thịnh lập tức đồng ý.

Sau khi tiệc cưới chấm dứt, Mạnh Dương và Lạc Tu trở về phòng.

Mạnh Dương mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, ngồi bên mép giường, nhìn Lạc Tu dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi: "Gần đây chú bận rộn như vậy, chứng đau đầu phát tác càng nặng hơn đúng không ?"

Hai ngày trước, Lạc Tu cuối cùng cũng nói cho Mạnh Dương, anh khó chịu vì bệnh đau đầu.

"Đau như vậy chú cũng đã quen." Lạc Tu gần đầy vô cùng bận, sau khi về nước cũng không có khi nào được nghỉ ngơi thả lỏng.

"Không thể nghỉ ngơi cho tốt rồi làm việc sao?" Mạnh Dương hỏi.

"Qua thời gian này thì tốt rồi." Lạc Tu mở mắt, thấy làn da trắng tới gần như trong suốt của Mạnh Dương, còn có gương mặt vì vừa mới tắm nước nóng mà đỏ lên, nhìn như quả đào mới vừa rửa sạch, vô cùng ngon miệng lại mọng nước, còn mang theo mùi vị ngọt ngào mê người.

"Cháu tới giúp chú mát xa nhé." Gần đây phần lớn thời gian của Mạnh Dương đều là nghiên cứu tìm hiểu những nội dung trong sách tổ truyền của Mạnh gia, tuy cậu biết, bệnh trạng tích tụ nhiều năm của Lạc Tu không thể chỉ trong một sớm một chiều mà chữa trị khỏi, nhưng cậu vẫn hy vọng dựa vào học tập có thể giúp Lạc Tu giảm bớt cơn đau đầu.

"Không cần." Lạc Tu cự tuyệt: "Bận rộn cả ngày, cháu cũng mệt rồi, ngủ đi."

"Cháu không mệt. Chuyện hôn lễ cháu không cần lo lắng, hiện tại thời gian còn sớm, giờ mà ngủ cháu cũng không ngủ được." Mạnh Dương từ trêи tủ đầu giường lấy ra tinh dầu hai ngày trước chính tay cậu làm, chuẩn bị mát xa cho Lạc Tu.

"Nhanh nằm xuống, rất nhanh là xong thôi." Mạnh Dương thúc giục.

Lạc Tu bất đắc dĩ nhìn Mạnh Dương, sau đó làm theo lời cậu, xoay người nằm xuống.

Mạnh Dương kéo áo ngủ Lạc Tu xuống tới hông, đổ tinh dầu ra lòng bàn tay xoa xoa cho nóng rồi dùng sức lực thích hợp đè lên huyệt vị khơi thông kinh mạch từ cổ rồi đến vai, đến lưng Lạc Tu.

Lạc Tu rất ít khi đi mát xa, bởi vì anh không thích cảm giác người khác dùng tay sờ tới sờ lui trêи người. Tay Mạnh Dương dạo chơi qua lại trêи lưng anh, có thể là kỹ thuật thực sự không tệ lắm làm anh cảm thấy rất thoải mái, bởi vì đau đầu mà cơ thể vẫn luôn căng chặt cũng dần thả lỏng, sau khi thân thể thả lòng, đầu tựa hồ không còn đau đớn như trước.

Mạnh Dương xoa bóp cho Lạc Tu nửa tiếng mới dừng, còn phục vụ rất chu đáo, dùng khăn lông ấm lau sạch tinh dầu trêи cổ và lưng Lạc Tu. Mạnh Dương đổ mồ hôi, đi tắm rửa một lần nữa, còn Lạc Tu lại ngủ thϊế͙p͙ đi.

Sau khi Mạnh Dương tắm xong trở lại giường, nằm xuống bên cạnh Lạc Tu, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lạc Tu thấy Mạnh Dương ôm tay anh thật chặt ngủ ngon lành. Nhìn gương mặt lộ vẻ non nớt sau khi ngủ của Mạnh Dương, cảm thấy Mạnh Dương khi ngủ lại càng thêm giống như một đứa bé, mới có 19 tuổi đối với anh quả thực vẫn còn là con nít, tuổi này, coi như con trai mà nuôi thật tốt là được.

....................

Lạc Thịnh và Vu Quân Thần sắp đính hôn, nhưng tối hôm đó, Lạc Thịnh mất hứng ngồi trong quán rượu đợi các bạn tới, Vu Quân Thần đang ở bên cạnh khuyên gã.

"Cha anh không đồng ý cho chúng ta tổ chức đính hôn tại nhà chính vậy chúng ta làm trong khách sạn cũng rất tốt, anh đừng nóng giận."

"Anh giận là vì thái độ của cha đối với anh, từ nhỏ đến lớn, cho tới nay cha chưa bao giờ quan tâm tới anh, dù cha không yêu mẹ thì anh vẫn là con ruột của cha, nhưng ông lại chưa bao giờ làm một người cha có trách nhiệm!" Lạc Thịnh vừa nhớ tới thái độ Lạc Tu đối với gã, liền vô cùng tức giận.

"Đều tại em không tốt, không nên đưa ra yêu cầu muốn tổ chức đính hôn tại nhà chính, cha anh vốn không đồng ý cho chúng ta đính hôn, hiện tại chỉ là không cho chúng ta làm ở nhà chính, mà không phải ngăn chúng ta đính hôn cũng đã rất tốt. Em không muốn bởi vì quan hệ của chúng ta, mà khiến anh và cha càng thêm xa cách. Em nhất định sẽ cố gặng nhận được sự công nhận từ cha anh, khi chúng ta kết hôn có thể chú sẽ đồng ý cho chúng ta cử hành hôn lễ tại nhà chính, cho nên coi như vì em, sau này anh không cần cùng chú tức giận nữa có được không?"

"Đôi khi, anh thực sự không muốn em thiện lương như vậy, càng hiền lành càng dễ bị tổn thương." Lạc Thịnh nắm tay Vu Quân Thần.

"Nhưng em tin tưởng "thiện hữu thiện báo"." Vu Quân Thần cười.

(Hạ: có mà ác giả ác báo).

Sau khi bạn Lạc Thịnh tới bọn họ cùng nói chuyện uống rượu, sau đó bàn bạc chuyện tổ chức tiệc đính hôn của hai người, thảo luận muốn chơi thế này muốn chơi thế kia.

Cửa đột nhiên bị mở ra, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa không thể ngăn lại, để cho một đám người đi vào trong, thực ra những nhân viên phục vụ này không dám cản, nhưng lại không thể không làm dáng một chút.

"Lạc thiếu! Chúc mừng!"

Lạc Thịnh vừa nghe thanh âm, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Tránh cho mọi người lãng phí thời gian, cho mọi người biết lôi điểm:

Mạnh Dương sau này là hương liệu sư (điều chế sư) vô cùng lợi hại, mà nội dung liên quan tới hương liệu, có thật có giả, giả chiếm nhiều hơn, cho nên nếu như cảm thấy hương liệu trong thực tế không lợi hại như vậy, không tiếp thu được loại chuyện không thể phát sinh trong thực tế, không cần lãng phí thời gian tiếp tục đọc.

Ngoại trừ hương liệu, có thể sẽ còn những tình tiết không hợp với thực tế, không nên ở thể loại "trọng sinh điềm văn" yêu cầu nó ăn khớp hiện thực, tôi chỉ có thể thành khẩn thỉnh cầu bạn đi tìm áng văn phù hợp xem, bởi vì thay vì thấy khó chịu, không bằng đúng lúc ngừng lại.

Ước nguyện ban đầu viết tiểu thuyết là hy vọng bản thân vui vẻ viết, người đọc cũng có thể thấy hài lòng, nếu như có người đọc không cẩn thận đi vào lại thấy không vui, như vậy tôi rất xin lỗi, thực sự là năng lực và tài nghệ hữu hạn, không thể nào thỏa mãn tất cả, tôi sẽ tiếp tục dựa theo suy nghĩ của mình tiếp tục viết.

Đọc truyện chữ Full