DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phái Diễn Xuất
Chương 60: Cậu Không Tới Quấy Rầy Tôi Tôi Đành…



Cũng may hai người là diễn viên chính, đứng cạnh nhau, khoảng cách không xa không gần.
Lý Mộ phóng to ảnh, cắt ảnh hai người đứng cạnh nhau ra, lưu lại, sau đó tìm cách xóa đầu tóc của những người xung quanh trong ảnh đi, nhưng kỹ thuật sửa ảnh của anh hiển nhiên không được tốt, phải thử đi thử lại vài lần mới xóa hết đi được.
Lý Mộ chờ tin nhắn của cậu, mà Trang Khâm trong phòng lại đang voice chat với người đại diện.
“Trước giờ cậu chưa tham gia show truyền hình thực tế bao giờ, show thực tế yêu cầu phải chân thực, dù có là diễn cũng không thể làm cho người ta nhận ra là đang diễn.

Tính cách của cậu, chị không quá lo xảy ra vấn đề, chỉ là sợ tính cậu tốt quá, có người muốn ăn theo cậu để hot lên, cậu cũng không biết trốn.
Tô Mân hiểu ý định của show này, mời diễn viên tới có một bộ phận là diễn tốt nhưng không nổi, còn một bộ phận khác giống như Trang Khâm, có danh tiếng nhưng diễn xuất thường bị người ta bàn luận, hai bên đối lập mới có thể tạo ra được độ hot, chương trình còn chưa bắt đầu cô đã có thể nghĩ ra cả đống lớn cốt truyện có thể cố ý cắt nối biên tập ra để lừa người xem.
Trang Khâm tỏ ý mình đã hiểu.
Chị Mân: “Cậu hiểu cái gì mà hiểu, tới lúc đó có người muốn chụp ảnh chung với cậu, nam hay nữ gì cũng phải để tâm một chút.”
“Diễn viên nữ thì em hiểu…” Trang Khâm biết chị Mân sợ đoàn đội của diễn viên nữ kia sẽ mượn đề tài viết bản thảo để xào CP, nhưng diễn viên nam tại sao lại không thể chụp ảnh chung được?
“Cậu không sợ người ta sẽ photoshop cho ảnh cậu xấu đi rồi up lên à?’
“À…” Trang Khâm nói, “Cũng đâu phải là nhóm nhạc nam, không đến mức.

Em có thể trốn thì trốn, không trốn được thì thôi, à đúng rồi chị Mân, em thấy anh Bách cũng tới.”
“Ừm, chị cũng vừa mới biết, đang định nói với cậu đây, sợ cậu ta trong chương trình chỉ nhắm vào cậu.

Chắc cũng không dám làm gì quá rõ ràng đâu, chỉ sợ tổ chương trình của các cậu biên tập thiếu đạo đức, cố tình dựa vào mâu thuẫn giữa hai người để tăng độ hot thôi.”
Người xem xem show thực tế, cũng có một bộ phận chuyên tới xem để phanh phui.
Tô Mân lại nhắc cậu vài câu rồi nói: “Đúng rồi, bên này có vài nhãn hiệu không tồi tìm tới chị, phí quảng cáo và làm gương mặt đại diện đều trả cao, thời trang và trang sức nam chị đều từ chối giúp cậu rồi, chờ về sau có tài nguyên cao cấp hơn lại nhận, mỹ phẩm dưỡng da có thể nhận, là một nhãn hiệu liên doanh kem dưỡng da, mặt nạ, hợp đồng một năm, ra giá năm nghìn vạn, chị thấy có thể bàn tiếp.”
“Sao lại… cao thế?” Trang Khâm vẫn chưa từng tiếp nhận nhãn hiệu lớn nào có phí đại diện gương mặt cao như thế, hơn nữa trong khoảng thời gian này, tài nguyên quảng cáo do cậu tự tìm được, cộng lại còn chưa quá hai nghìn vạn.
“Là hợp đồng một năm, còn có cả các quảng cáo khác thêm vào, cũng không coi là cao, giá trị con người cậu càng lúc càng tăng cao rồi đấy.

Hơn nữa cậu cũng không biết chuyện đồng hồ cậu làm đại diện có người giàu mua liền một lúc hết sạch sao?”
Trang Khâm: “…”
Tô Mân: “Bên quảng cáo nhìn trúng sức mua của fans cậu, đồng hồ đắt thế còn bán hết được, mấy trăm hộp kem dưỡng da chẳng phải là bán hết sạch trong một giây à?”
Bàn việc sau khi ghi hình xong kì một của chương trình sẽ về ký hợp đồng quảng cáo với cô xong, Trang Khâm tắt đèn đi ngủ.
Áo ngủ và vỏ gối cậu mang theo có xịt chút nước hoa, Lý Mộ tặng cậu hẳn là dạng tinh dầu, mùi hương không nồng nhưng lưu hương rất lâu, ngửi đến cuối là mùi chocolate đen đậm đặc.
Trang Khâm vừa ngửi mùi này là lại nghĩ đến anh.
Lấy điện thoại ra, định gửi một tin nhắn cho Lý Mộ nói rằng hương nước hoa này cậu ngửi rất thích, nhưng mở khung chat ra, Trang Khâm lại phát hiện trong tin nhắn nửa tháng trước cậu đã nói y hệt rồi.
Thôi.
Cắt bớt liên hệ cắt bớt liên hệ.
Cậu bỏ điện thoại xuống, đắp chăn kín lại, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương thơm ngát.
“Anh Trang, tối qua ngủ không ngon à?”
“Tôi hơi không quen giường.” Trang Khâm thay một cái áo phông không có logo chương trình, trang phục và giày đều là kiểu đơn giản thoải mái nhất, khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời có thần.
“Anh có muốn che quầng thâm dưới mắt một chút không?” Trợ lý mới Tiểu Mã cầm máy sấy đi vào.
“Không được trang điểm, không cần che.”
“Vậy kiểu tóc cũng phải sấy một chút chứ? Bấm lông mi một chút?”
Sấy kiểu cho tóc xong, Trang Khâm lại nhìn tờ giấy có in quy trình ghi hình một chút, lúc này mới xuống tầng.
Vì ở phần sau sẽ đào thải bớt, thế nên kỳ một mời diễn viên tới là nhiều nhất, vào thang máy là có thể gặp được tuấn nam mỹ nữ, Trang Khâm cúi đầu đọc tin nhắn, mấy người vừa bước vào kia chỉ trong chớp mắt đã nhận ra cậu.
“Ngài là… Trang Khâm?”
“Phải, chào ngài.” Cậu ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, đút máy vào túi quần, lễ phép gật đầu.
“Ngài cũng tới tham gia chương trình sao?”
“Phải, mọi người cũng vậy à?” Trang Khâm nhìn vài người có hơi quen mắt, nhưng cậu lại không xem những phim truyền hình trên mạng kia, nên không phân ra được ai với ai.
“Đúng đúng, thật không ngờ ngài cũng tới tham gia chương trình như thế này.”
Trang Khâm cười: “Tôi cũng là diễn viên giống mọi người mà thôi, đều muốn trở nên tiến bộ.” Dụng ý mời cậu tới của tổ chương trình, cậu hiểu rõ, bản thân kĩ thuật diễn xuất của cậu không quá tốt, mời tới chỉ đề nâng cao độ hot, ratings.
Hàn huyên, bắt tay trong thang máy, Trang Khâm còn bị xin cả số WeChat, cậu cũng cho luôn.
Dưới tầng, cameraman đã vào chỗ.
Từ chỗ cameraman, trợ lý và người đại diện, các nhân viên khác, ai cũng không thể xuất hiện trong màn hình.
Tổ chế tác sắp xếp vài chiếc xe bánh mì đưa diễn viên tới tòa nhà lớn nơi ghi hình, quảng bá, trên giấy hướng dẫn quy trình có nói, ngày đầu tiên là bắt đầu phỏng vấn trực tiếp, ngày hôm sau PK, tới ngày thứ ba mới thu VCR cá nhân và quay video tuyên truyền.
Vào tòa nhà quảng bá, đầu tiên là rút thăm nhận bảng số, sau đó gặp được MC của chương trình lần này, là người quen của Trang Khâm, là nữ MC Bội Bội lần trước có nhờ cậu giúp đỡ quảng cáo Unadon kia.
Bội Bội giới thiệu quy tắc kì đầu tiên: “Đang ngồi ở đây là các diễn viên ưu tú, phần lớn đều đã trải qua khảo nghiệm, cũng đã từng vào các đoàn phim, quy tắc rất đơn giản, theo bảng số trên tay, mọi người sẽ theo thứ tự bước vào phòng ghi hình, biểu diễn theo yêu cầu của năm vị giám khảo, sau khi kết thúc phần biểu diễn, mỗi một giám khảo sẽ tiến hành chấm điểm, cao nhất là mười điểm, tính điểm trung bình, cuối cùng tổng hợp sẽ phân chia mười hai người điểm cao nhất vào tổ A, người thứ 12 tới 24 thì vào tổ B, cứ như vậy.”
“Mỗi tổ mười hai người, nếu không hài lòng với số điểm hoặc cho rằng mình phát huy chưa tốt, có thể sử dụng thẻ khiêu chiến trong tay mọi người, khiêu chiến một tuyển thủ khác điểm cao hơn mình, hai người sẽ cùng diễn một kịch bản trước tất cả mọi người, xin chú ý, người khiêu chiến thất bại sẽ vào thẳng tổ D, có nguy cơ bị loại.

Xin cẩn thận chỉ có thể sử dụng tấm thẻ khiêu chiến này một lần mà thôi.”
“Nếu khiêu chiến thành công thì sao?”

“Khiêu chiến thành công sẽ căn cứ vào số điểm mới, dưới sự thảo luận của giám khảo, lần nữa phân chia tổ.” Bội Bội giới thiệu, “Đồng thời, tổ tiết mục sẽ quay VCR cá nhân cho mọi người và video tuyên truyền, up lên trang thông tin chính thức trên weibo, phần vote trên mạng sẽ ảnh hưởng tới một vài nhân tố, như là cơ hội hồi sinh ở phần sau, thiết kế riêng nhân vật…
Vote trên mạng…
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn quanh bốn phía.
Có một vài người chính là loại hình idol, đều đã từng diễn vai chính.
Cũng có một vài người debut rất sớm, diễn nhiều năm mà không nổi cũng chẳng chìm.
Càng có một vài người mới debut, chưa có cơ hội, mới diễn vài vai phụ.
Bội Bội nhắc nhở: “Kết quả của vote không phải là tuyệt đối, chỉ có ảnh hưởng nhất định mà thôi, tổ chương trình chúng tôi coi trọng nhất vẫn là thực lực của diễn viên, dùng thực lực và kĩ thuật diễn để nói chuyện.”
Thực ra ngay từ đầu tổ chương trình tìm diễn viên đều đã suy tính cả rồi.
Cho dù là mời người mới tới, kĩ thuật diễn cũng tuyệt đối trên trung bình, nói không chừng còn tốt hơn vài vị idol kia, hơn nữa đa số điều kiện ngoại hình càng không tồi, ngoại hình hơi nhỉnh một chút, kĩ thuật diễn yêu cầu cũng càng cao.
Mọi người đều nghiêm túc nghe MC phổ biến quy tắc, Trang Khâm có thể cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng.
Cậu vừa rồi cũng có xem qua, biết thực ra cũng có những diễn viên đang hot khác, nam nữ diễn viên đều có, có vài người đều từng hợp tác chung, Lục Vũ Triết đã hợp tác trong phim thần tượng cũng có ở đây, có một vài gương mặt Trang Khâm có ấn tượng, biết về sau sẽ trở thành diễn viên xuất sắc.
Cậu còn thấy một nữ diễn viên mới trong công ty mình, chị Mân hôm qua còn nhắc cậu nếu thấy cô nàng tới lôi kéo cậu thì cũng không cần phải để ý, nói cô bé này trong nhà có tiền, tự mời đoàn đội, sẽ ngấm ngầm mua bản thảo giở trò.
Sợ cậu bị ăn vạ.
Không bao lâu sau, Bội Bội thông báo bắt đầu vào phỏng vấn.
Từ diễn viên số một kia bắt đầu, Trang Khâm và các tuyển thủ khác đều ngồi trên ghế sofa bên ngoài chờ, lúc này cũng không thiếu chuyện giao lưu với nhau, người này người kia từng hợp tác trong cùng một bộ phim, người này người kia từng tham gia trong chương trình nọ, hoặc là tốt nghiệp cùng một trường, mọi người có tiếng nói chung, mà đề tài nói chuyện đơn giản là diễn viên ở hiện trường và giám khảo trong phòng ghi hình.
Trang Khâm không biết nên tìm ai nói chuyện, điện thoại sáng sớm nay cậu đã đưa cho Tiểu Liên cầm, đoàn phim phát điện thoại mới cho cậu dùng, là nhãn hiệu do bên nhà tài trợ điện thoại cấp cho.
Cậu cũng biết có một máy quay vẫn luôn để ý tới cậu, đang định đi tới nói chuyện với Lục Vũ Triết, lại để ý có vài diễn viên đi tới đây.
Nói đã xem phim của cậu, thích cậu.
Cùng từng người một chụp ảnh chung, nói chuyện vài câu, còn nói muốn follow lẫn nhau, Trang Khâm bảo: “Điện thoại này mới, tôi chưa đăng nhập được vào tài khoản, ID của cậu là gì? Về tôi lại follow sau.”
Không bao lâu sau, có thông báo số 2 vào phỏng vấn, người đi vào vẫn chưa ra, Bội Bội nói là ngồi bên trong.
Thế nên không ai ra tiết lộ đề bài, cũng không ai biết đề là gì.
Tổng cộng có 48 diễn viên, Trang Khâm rút được số mười lăm, chờ đợi giống như khi đi thi ở trường, chờ càng lâu càng khẩn trương.
Còn chưa vào, bên kia cửa mở, máy quay nhắm ngay vào cánh cửa, người vào là một nam diễn viên mặc áo khoác cao bồi, cao một mét tám mấy, khuôn mặt anh tuấn đoan chính.
“Thật xin lỗi, tới muộn rồi.” Hắn vừa nói xin lỗi vừa đi vào trong, lập tức đã có người nhận ra: “Tống Khác cũng tới?”
“Tổ chương trình này rốt cuộc đã mời bao nhiêu đại thần tới vậy…”
“Chính là đàn anh trong trường chúng tôi, anh ấy và Trang Khâm đều cùng trường với tôi, năm đó anh ấy cũng là nổi tiếng nhất, tuổi không lớn đã diễn phim chế tác lớn, còn làm nam chính.”
Sau khi ra mắt vì hắn khiêm tốn, tuy không thể nói là hot, nhưng duyên người xem vẫn luôn không tệ, không có scandal.
Chương trình này ban đầu chính là hắn đưa bản kế hoạch cho Trang Khâm xem, bảo cậu tới tham gia.
Tống Khác đưa mắt một cái đã tìm được Trang Khâm, hắn đi qua ngồi xuống, Trang Khâm nói nhỏ: “Em cứ tưởng anh sẽ không tham gia chứ, đang định nhắn tin hỏi đây, vừa rồi có một số đọc lên không ai vào, có phải là số của anh không?”
Hai người có quan hệ không tệ, Trang Khâm thấy hắn thì thả lỏng hơn chút, ít ra cũng có người nói chuyện cùng.
“Hẳn là anh, anh mới từ phim trường tới đây, em là số mấy?”
“Sắp đến em rồi.”
“Quay bao lâu rồi?”
“Quay ba tiếng rồi, khoảng mười phút một người.” Trang Khâm nói lại quy tắc cho hắn nghe, “Đợi lát nữa vào biểu diễn, hẳn là sẽ có đề hoặc rút thăm, biểu diễn đơn, chắc chắn sẽ không quá khó, không khác lúc đi học lắm.”
“Em đang căng thẳng đấy à?” Tống Khác để ý động tác nhỏ nơi tay cậu.
“Em không… em chỉ là hơi sợ kì thi, nhưng mà coi nó giống như gặp đoàn phim, thì lại thấy không sao.” Gặp đoàn phim thực ra cũng căng thẳng, nhưng còn làm cậu thấy thoải mái hơn kì thi một chút.
Tống Khác cho cậu một viên kẹo bạc hà.
Rất nhanh, Trang Khâm đã phải vào chuẩn bị, khi vào cậu gặp một MC nam khác, cũng là người đã từng gặp qua, người kia hỏi cậu có trang điểm không.
Trang Khâm nói không, sau đó đi lên từ bên kia sân khấu.
Phòng ghi hình này rất nhỏ.
Chỗ ngồi dưới sân khấu đều sáng đèn, bên trên ngồi chính là các diễn viên vừa rồi đã bước vào, mà năm chỗ ngồi trước mặt, chính là các giám khảo, từ trái sang phải là diễn viên nam trứ danh, nữ diễn viên trứ danh, đều là diễn viên đã giành được giải ảnh đế, ảnh hậu.

Vị ở giữa kia là biên kịch kim bài, một người là đạo diễn nổi tiếng, còn có một thầy giáo chuyên ngành biểu diễn của Học viện Điện ảnh.
“Em chào các thầy cô, em là Trang Khâm, năm nay 20 tuổi, cao 1m80.” Cậu nói ra chính là chiều cao chuẩn, không hề ăn gian thêm tí cm nào.
“Trông thật tuấn tú, ngoại hình rất tốt.” Giám khảo là nữ diễn viên kia nói, “Mọi người đã xem phim cậu ấy diễn chưa?”
Biên kịch kim bài nói: “Đã xem, bộ phim đầu tiên cậu ấy diễn nam chính là do bạn tôi viết kịch bản.

Cậu ấy mới 18 tuổi đã làm nam chính rồi đấy.”
“Hình như tôi 18 tuổi vẫn còn đang diễn vai quần chúng, ha ha ha.” Một nam diễn viên khác nói.
Nữ diễn viên nói: “Trong giới này may mắn cũng quan trọng, nhưng cậu ấy làm nam chính cũng là có nguyên nhân, mọi người nhìn mặt cậu ấy kìa, giờ tôi nhìn cậu ấy cũng không dời mắt ra được… Cậu không trang điểm đấy chứ?”
Trang Khâm đáp là không.
Trang Khâm cuối cùng cũng hiểu tạo sao ghi hình lâu như vậy rồi mới tới mình.
Bởi vì không chỉ diễn viên phải biểu diễn mà giám khảo cũng phải biểu diễn nữa.
“Vậy thì, chúng ta ra cho cậu ấy một đề bài, khó khó một chút, dù sao cũng là người từng diễn vai nam chính.” Biên kịch kia nói một câu như vậy, hỏi vị đạo diễn trầm ổn ngồi bên cạnh: “Đạo diễn Tằng, giờ không để cậu ấy bốc thăm nữa, đề bên trên đều quá đơn giản so với cậu ấy, ngài ra một đề bài đi?”
Vị đạo diễn này vô cùng ngầu, cùng với đạo diễn Khương mà Trang Khâm mấy ngày trước vừa mới kí hợp đồng, đều là đạo diễn lớn trong nước, đạo diễn Tằng chủ yếu quay nhiều phim văn nghệ hơn, chi tiết trong phim điện ảnh rất có nội hàm, giải thưởng trong hay ngoài nước cũng đều đã có vài giải.
“Mọi người đều đã xem phim cậu ấy đóng, tôi thì chưa.” Đạo diễn Tằng thoạt chưa tới 50 tuổi, là người ít nói cười, một khi ông mở miệng, không khí sinh động mấy người vừa rồi tạo ra liền hạ thấp đi vài độ.


Đạo diễn Tằng cúi đầu đọc tư liệu, nói: “Trước kia cậu diễn côn kịch?”
“Vâng, mà cũng không hẳn, em học tập trong gánh hát, không coi là diễn viên côn kịch chính thức.”
“Ồ,” Đạo diễn Tằng như đã có ý tưởng, giọng điệu cũng trở nên hứng thú, “Vậy cậu cứ vậy diễn một đoạn, cậy là một lão bầu gánh của gánh hát, gánh hát chỉ còn lại một mình cậu, cậu nợ nần, chủ nợ muốn thu gánh hát của cậu đi, bây giờ cậu phải tới trước cửa nhà chủ nợ cầu xin.”
“Cái này cũng khó quá.” Ngồi dưới lập tức có diễn viên nói nhỏ.
Đề họ bốc vừa rồi đều rất quy củ, gì mà diễn mẹ của một cô gái nhà nghèo khi biết được con gái bị bắt nạt, bị thương linh tinh, đều là đề tài sinh hoạt, có xung đột rõ ràng, tính ứng đối rất cao.
Gánh hát suy sụp, đi xin chủ nọ đừng thu gánh lại, chưa ai từng trải qua, tới nghe cũng chưa nghe tới, phải diễn thế nào bây giờ? Phải biết rằng biểu diễn chính là dùng thủ pháp nghệ thuật tái hiện lại sinh hoạt, nếu chưa trải qua chuyện như vậy, sẽ rất khó dùng tưởng tượng để biểu diễn, mà sức tưởng tượng con người thực ra rất có hạn —— không ai dám nói có thể diễn tốt một đoạn dưới tình huống như vậy.
“Cho cậu thời gian một phút chuẩn bị được chứ?” Giám khảo biên kịch kia hiển nhiên cũng thấy đề này hơi khó, “Đừng căng thẳng, đề này hơi khó, diễn không tốt cũng có thể đổi đề.”
“Không cần đổi đâu ạ.” Trang Khâm đã nhận được đề, não cậu nhanh chóng suy nghĩ.
Chỉ có đề, không có kịch bản, cũng chính là phát huy ngẫu hứng.

Phải trong thời gian ngắn dùng ngũ cảm, khống chế ngũ cảm, tạo ra một đoạn diễn.
Một phút, cậu dùng thời gian xây dựng một cốt truyện hoàn chỉnh, nghĩ lời thoại, nhập vai.
Trang Khâm rất nhanh đã nghĩ tới chuyện Trang Học Cửu năm đó phải bán gánh hát đi vì cậu.
Sau khi Trang Học Cửu bán gánh hát đi rồi, cũng chưa từng trở lại, sau Tiểu Đao muốn dùng tiền mua lại, nhưng mảnh đất lúc trước gánh hát tọa lạc kia, đã biến thành đất dùng cho mục đích thương mại.
Trang Học Cửu tuổi già sinh bệnh, nằm trên giường bệnh, ông xem lại những ảnh chụp ngày xưa.
Cổng lớn của gánh hát, cả gánh già trẻ đứng chung một chỗ, lão bầu gánh đứng ở cuối, phấn trắng trên khuôn mặt những đứa trẻ còn chưa rửa đi, khuôn mặt trắng như tuyết, vết màu đen vẽ quanh mắt, đứng đằng trước, tò mò nhìn máy ảnh kỹ thuật số.
Tuy chuyện đã xảy ra với sư phụ khác với đề mà đạo diễn ra, nhưng tình cảm trên thực tế có thể giúp cậu nhập vai.
Lúc sư phụ bất đắc dĩ bán gánh hát đi, là cảm xúc gì?
Trang Khâm đồng cảm như thể chính bản thân cậu đã trải qua, vì đó cũng là gia đình cậu.

Hai mắt cậu nhìn xuống, cảm xúc toàn thân, khí tràng, thậm chí là trạng thái trên người, đều xảy ra biến hóa cực kì rõ ràng.
Trong mắt các giám khảo chuyên nghiệp, sự biến hóa rõ ràng của cậu càng làm người ta thấy kinh dị.
“Nhanh như vậy đã tìm được tình cảm để nhập vai?”
Trước khi bắt đầu quay, tổ đạo diễn đã nói một câu với các giám khảo, người như Trang Khâm, phải để đến về sau mới loại, vì ký hợp đồng với cậu tốn không ít tiền, minh tinh đang hot, trên người có đề tài, không dễ loại đi được.
“Đừng đánh giá quá khắt khe, nhỡ kĩ thuật diễn của cậu ta thực sự kém cỏi, cứ để cậu ta qua là được.

Người xem cũng không chuyên nghiệp, mọi người nói là được, họ sẽ cảm thấy là được.”
Lúc này mới làm cho đạo diễn Tằng thấy bất mãn, cố tình nghĩ ra một đề như vậy để thử cậu.
Thư ký trường quay bắt chước trong phim trường, đập bảng: “Trang Khâm thử vai “Trăm Vị Diễn Xuất”, lần một, action!”
Trang Khâm mở mắt ra, trạng thái ánh mắt già nua, thoáng chốc đã đưa người xem vào cảm xúc.
“Lão bầu gánh.” Nữ diễn viên kia thấy cậu đã bắt được tinh túy.
Trang Khâm đi về phía trước, đi hai bước lại dừng một chút, quan sát thì hẳn là đang qua đường, cảnh tượng là vội vàng, nhưng khí độ là ung dung thản nhiên, dáng người và khí chất của cậu, đều rất giống diễn viên đã diễn hí khúc cả đời.
Vì tư thế khi bước đi, thậm chí vẻ mặt và tư thái của diễn viên hí khúc, đều có một vài chi tiết rất nhỏ, những chi tiết này lại chính là mấu chốt.
Đạo diễn Tằng vốn không để vào mắt, lại bỗng có vài phần tinh thần.
Năm giám khảo bên dưới, đều nhìn chằm chằm vào diễn viên này, như cuối cùng cũng thấy được một diễn viên tập trung tinh thần trong buổi hôm nay.

Về phần các diễn viên khác dưới sân khấu, đều cảm nhận được áp lực kì lạ, tuy không hiểu vì sao, nhưng chính là cảm thấy người này lợi hại.
Trang Khâm bước lên bục sân khấu, đứng trước cửa, giơ tay lên gõ.
“Cộc, cộc.” Đoàn đội phối âm chủ động thêm tiếng gõ cửa vào giúp cậu.
Trang Khâm tiếp tục gõ cửa, giọng nói rất ôn hòa: “Ông chủ Đỗ, kẻ hèn Trang Học Cửu, bầu gánh Đại Tứ Hỉ đây.”
“Ông chủ Đỗ?”
Đây là diễn đơn, đương nhiên sẽ chẳng có ai để ý tới cậu.
Trang Khâm gõ cửa tiếp, giọng vẫn trước sau như một, chỉ là vẻ mặt có sự biến hóa rất nhỏ, hỏi người bên kia cửa mở cửa ra một chút có được không: “Tôi muốn nói chuyện một chút về gánh hát kia nhà tôi…”
Sau khi không nhận được sự đáp lại, cậu đứng trước cửa, không gõ cửa tiếp nữa, cũng không đi đâu, chỉ là đứng, đứng một chốc lát, sau đó xoay người, để lộ ra dáng vẻ tuổi già, vẫn cứ đĩnh bạt, nhưng lại thật tiêu điều.
Tới đây, cảnh kết thúc.
“Mọi người cảm thấy có vấn đề gì?” Biên kịch hỏi, “Trước nói ưu điểm hay khuyết điểm trước đây?”
“Nói tới khuyết điểm trước đi, ưu và khuyết của cậu ấy rất rõ ràng.” Nam diễn viên kia nói thẳng, “Trang Khâm, cậu có phát hiện màn biểu diễn của cậu bình bình quá không, mới rồi chúng tôi thực ra đều đang đợi sự bùng nổ của cậu, chờ một xung đột xảy ra kết thúc màn biểu diễn, nhưng cậu lại không bùng nổ, trước sau cậu vẫn rất bình tĩnh xử lý một đoạn này.”
Trang Khâm gật đầu, nói cảm ơn giám khảo.
Đạo diễn Tằng lại nói: “Cậu nói cậu ấy xử lý bình bình, tôi thấy cậu ấy chắc chắn là biết, nhưng vẫn lựa chọn xử lý như vậy, có lí do gì hay không? Vừa rồi cậu diễn rất chân thật, vô cùng chân thật, là chuyện đã từng xảy ra à? Trang Học Cửu và gánh Đại Tứ Hỉ là nhân vật và địa chỉ thật?”
“Chuyện này… Trang Học Cửu là tên của sư phụ em, gánh Đại Tứ Hỉ là gánh hát em lớn lên và sinh hoạt từ nhỏ, gánh hát bây giờ vẫn còn đó, cũng không bán đi.”
“Vậy là chuyện chưa từng xảy ra.” Đạo diễn Tằng nói, “Màn biểu diễn của cậu, như Chu Hoàn nói, là một màn không nhấp nhô, nhưng trên thực tế tôi thấy có dao động, nhưng rất nhỏ, hơn nữa lại hoàn chỉnh, nhưng cũng có khuyết điểm, cậu có nhớ đề tôi ra là gì không?”
“Đề là gánh bị thu lại rồi, đi cầu xin chủ nợ đừng thu gánh hát đi.”

“Giờ cậu đã biết vấn đề chưa?”
“Biết, em biểu diễn… lạc đề.” Cậu vốn không hề có động tác cầu xin, vì Trang Khâm nhập vai vào Trang Học Cửu, nếu là Trang Học Cửu, chủ nợ thu hồi gánh hát của ông, cách ông khẩn cầu sẽ giống như Trang Khâm biểu diễn vậy.
“Đúng vậy, lạc đề, tuy rằng cậu biểu diễn rất khá, rất chân thật.”
“Tôi còn cảm thấy cậu ấy diễn rất khá mà.” Giám khảo biên kịch kia nói, “Chỉ là, cậu ấy đắp nặn nhân vật này rất chân thật, cậu vừa mới nói là sư phụ cậu phải không?”
Trang Khâm: “Đúng vậy.”
“Thực ra biểu diễn chính là như vậy, cậu ấy làm rất tốt.” Biên kịch nói.
Các giám khảo còn lại lại đưa ra vài câu hỏi, rồi mới để Trang Khâm xuống sân khấu, Trang Khâm đi xuống, có biên đạo nhắc cậu nên ngồi ở đâu.
Trang Khâm đi đến, ngồi vào gần dãy các diễn viên đang ngồi.
Từ 7 giờ sáng bắt đầu, giữa trưa ăn cơm ở tòa nhà quảng bá, buổi chiều quay tiếp, một ngày qua đi mới ghi hình xong.
MC Bội Bội nói: “Kì kiểm tra hôm nay là diễn đơn, kiểm tra ngày mai là diễn hai người, tuyển thủ có điểm càng cao, càng được ưu tiên chọn kịch bản, vai diễn và diễn viên diễn chung.”
“Điểm sẽ được thông báo tới mọi người vào buổi tối.”
Bữa tối cũng giải quyết ở nhà ăn của tòa nhà quảng bá, tiếp đó lên xe của tổ chế tác, đi tới căn cứ.
Nơi gọi là căn cứ, cũng chính là trại huấn luyện diễn viên, cùng ký túc xá diễn viên.
Tổ chế tác ở Nam Thành thuê cả tòa chung cư, nửa năm trước đã tiến hành thiết kế, từ cổng vào, tầng một là không gian rộng, trang hoàng theo phong cách Bắc Âu giản lược, sofa thật lớn xếp ra, trên sàn nhà là đệm hương bồ và thảm đen, sau còn có một loạt sofa đơn, cả 48 con người cùng ngồi xuống cũng vẫn đủ.
“Bên này là phòng bếp, bên phải là nhà ăn.

Có thể tự nấu cơm, chúng tôi có chuyên gia dinh dưỡng cung cấp thực đơn.” Nếu là show thực tế, sinh hoạt cá nhân của diễn viên, huấn luyện kĩ thuật diễn, huấn luyện hình thể, các loại huấn luyện khác, cũng đều nằm trong show.
“Tầng hai là phòng học.” Bội Bội dẫn họ lên tầng, cầu thang được sửa khá rộng, nhiều người như vậy, thêm một lượng đông cameraman cùng nhau đi lên, lại có chút hẹp.
“Phòng học huấn luyện hình thể, phòng học lý luận, bốn tổ ABCD đều phải tách ra đi học.”
“Tầng 3, tầng 4 chính là ký túc xá của mọi người.

Tầng 3 là ký túc xá nữ, tầng 4 là ký túc xá nam.

Hai người ở chung một phòng.”
“Hai người ở chung một phòng?”
“Đúng vậy, mọi người có thể tiến hành chọn bạn cùng phòng.”
Tống Khác liền kéo Trang Khâm, Trang Khâm quay đầu lại, hắn nói: “Em ở cùng anh nhé?”
“Được thôi.” Ở chung với người quen vẫn tốt hơn là với người xa lạ.
Trang trí tầng ba cho các cô gái rất ấm áp, lấy màu hồng làm chủ đạo, mỗi một phòng ngủ có một giường đơn rộng 1m, có phòng tắm riêng.

Mỗi phòng chỉ có điểm khác biệt rất nhỏ.
Tổ chế tác lúc lựa chọn nam nữ diễn viên, nhân số đồng đều.
Tầng 3 có mười hai phòng, tầng 4 cũng mười hai phòng.
Trang Khâm và Tống Khác tùy tiện vào một phòng, trên tường vẽ hoa văn ngựa vằn đen trắng, treo vài bức poster phim điện ảnh trang trí, có hai tủ quần áo đơn, một cái bàn lớn, cũng có cả TV.
Tống Khác bước vào, kiểm tra máy quay: “Có ba cái.”
Về vấn đề trong phòng cũng có máy quay, Trang Khâm đã biết trước.
“Hình như ở đây cũng có.” Trang Khâm dán sát vào TV, nhìn thấy một cái sau TV.
Tống Khác: “Chúng ta ngủ hay thay quần áo thì che đi là được.”
“Bây giờ che có được không?” Trang Khâm nói.
“Em định thay đồ à?”
“Em muốn nằm lên giường, sợ hình tượng không tốt.”
Tống Khác cầm một đôi dép đưa cho cậu: “Anh mang theo dép, em thay dép ra trước đã, anh đi hỏi thử xem còn có hoạt động gì khác không, không còn hoạt động thì em nghỉ ngơi đi.”
Nói chung mọi người đều muốn có thêm cảnh quay, chắc chắn sẽ không chọn đi ngủ sớm như vậy, sẽ muốn thừa dịp có thời gian tìm chút việc làm, còn phải thể hiện hình tượng của mình ra, như là kiểu người bé tò mò, thứ gì cũng chạm vào một chút, tò mò hỏi đây là cái gì, lại như kiểu người tham ăn, lúc này sẽ móc vịt quay trong túi ra bắt đầu gặm và chia cho những người khác, hoặc là người có lòng nhiệt tình, lúc này có lẽ sẽ đi giúp những người khác đang bận bịu, việc làm càng nhiều, lúc sau khi cắt nối biên tập nội dung có lẽ cũng sẽ càng nhiều hơn.
Trang Khâm ngồi ở mép giường, cũng chưa nằm lên, cậu muốn sau khi che máy quay rồi lại lấy khăn trải giường trong vali của mình ra trải lên.
Tống Khác chạy đi hỏi đạo diễn về, thấy Trang Khâm đang ngồi đeo một cái kính, trên tay là một chiếc găng tay màu đen, cậu thoạt nhìn đang chăm chú vào một phương hướng nào đó, bộ dáng rất tập trung.
Tới trước mặt cậu rồi mà vẫn chưa phát hiện ra.
“Em đang xem gì thế?”
Trang Khâm mới hoàn hồn, nói là đang xem phim.
“Dùng cái này ấy hả? Cái này xem kiểu gì?”
“Đây là quà bạn tặng em, chính là… ở chỗ này của nó có màn hình, lúc đeo lên có thể phóng lên trước mắt, ở vị trí cách khoảng 1m, nhưng mà bây giờ em vẫn chưa kết nối được wifi, anh có biết pass wifi không?” Trang Khâm ngoài lúc còn nhỏ ở chung với Tiểu Đao và ở cùng một phòng kí túc xá trường đại học với người khác thì chưa từng ở chung với người khác, càng đừng nói tới show thực tế thế này, lúc ở trước máy quay cậu sẽ chú ý, không thực sự là bản thân mình.
Tống Khác nói mật khẩu cho cậu biết, Trang Khâm nhập mật khẩu vào rồi bỏ kính xuống, lúc có người khác đang ở đây, mình làm việc riêng không lễ phép lắm.
Tống Khác nói: “Anh đã hỏi đạo diễn, nói 12 giờ kết thúc ghi hình, bên quản lý máy quay kia cũng sẽ tắt đi, nhưng chúng ta vẫn nên che đi thì tốt hơn, em muốn ngủ cũng được, cũng có thể thừa dịp bây giờ ra ngoài trò chuyện với người khác, làm quen hoàn cảnh một chút.

Điểm số và thứ tự sẽ dán trên bảng thông báo ở tầng một, ngày mai xem cũng vậy thôi.”
“Ồ, vậy em ra ngoài nói chuyện phiếm nhé?”
“Em đừng căng thẳng, một đám người trẻ tuổi, có gì đâu mà nói, cùng lắm là selfie, ăn ít trái cây, nói chuyện đoàn phim, thử vai gì đó.”
Trang Khâm có tật xấu vứt đồ bừa bãi, cũng không thích dọn dẹp, lúc ra ngoài cậu cố tình kéo khóa vali lại, miễn cho máy quay quay được cậu có tính bừa bãi, lúc phát sóng bị người ta phát hiện.
Show thực tế đúng là sẽ làm lộ ra một vài thói quen sinh hoạt, khoảng cách giữa các minh tinh sẽ gần gũi hơn nhiều, người xem thích chương trình như vậy, càng chân thật họ lại càng thích.
“Mọi người đã xuống tầng hai xem chưa? Phòng học lớn lắm, sửa rất đẹp, còn có cả phòng ghi âm! Là kiểu có nhiều thiết bị phối âm chuyên nghiệp ý!”
“Thật sao!”
Một tòa chung cư chỉ có bốn tầng, diễn viên và cameraman đi qua đi lại, Trang Khâm thay giày xuống tầng, trong đại sảnh đang mở máy chiếu, màn hình chiếu một bộ phim văn nghệ nổi tiếng của đạo diễn Tằng.
“Đoạn phim này hồi tôi đi học đã từng diễn, chính là đoạn này!” Có diễn viên nữ chỉ vào cô gái đang khóc trên màn hình, nói.
Cảnh khóc này có thể coi là một cảnh kinh điển trong lịch sử phim ảnh Trung Quốc.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận cách quay cảnh này, thảo luận về nữ diễn viên, nam diễn viên, đạo diễn, lúc Trang Khâm và Tống Khác đi xuống, âm thanh hơi lặng đi một chút, rồi lại sôi nổi trở lại, tuy nhiên đã có người nhường chỗ cho Trang Khâm: “Thầy Trang ngồi đây đi? Tới xem phim của đạo diễn Tằng.”
Giữa các diễn viên trẻ đã có thể gọi nhau là thầy, chứ càng đừng nói tới Trang Khâm là minh tinh đang hot.

Trang Khâm ngồi xuống, nói lời cảm ơn: “Cô Triệu, tuổi tác của cô và em chắc cũng không quá cách biệt.”
Hôm nay ngoài việc ghi hình ra, cậu cũng dùng thời gian nhớ kĩ tên của rất nhiều người.
Nữ diễn viên được cậu gọi là cô Triệu kia, lớn hơn cậu một chút, 30 tuổi, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn diễn vai phụ, không nổi tiếng mấy.

Nhưng Trang Khâm biết, kỹ thuật diễn của cô rất tinh tế, hôm nay cô biểu diễn sau cậu, mắt thường có thể thấy được lô hỏa thuần thanh, làm người khắc sâu ấn tượng.
Đây chính là chỗ tốt của chương trình này, khai quật một nhóm diễn viên tốt chưa từng được người xem phát hiện ra.
Cô ngượng ngùng: “Đừng gọi tôi như vậy, khách sáo quá.”
“Vậy chị cũng gọi tên của tôi là được rồi, đừng gọi là thầy nữa.”
Khách sáo qua lại, Trang Khâm dần trở nên quen thân với những người xung quanh hơn chút, có người đưa sữa chua cho cậu, đây là một trong số nhà tài trợ của chương trình, còn là nhãn hiệu do cậu đại diện, dưới máy quay, cậu không thể không uống hai ngụm.
Rất nhanh, Trang Khâm rõ ràng đã hòa mình với một đám diễn viên một cách thiện ý, đối phương chưa thể nói là chân thành tới cỡ nào, nhưng ít ra hiệu quả trên màn ảnh vẫn tốt, sau đó mọi người lại lấy điện thoại mà tổ chương trình phát ra, bắt đầu selfie.
“Đạo diễn, up ảnh selfie lên được không?”
“Up lên đâu?”
“Vòng bạn bè, Weibo, up được không?”
Đạo diễn nói: “Tag nhãn hiệu điện thoại thì được.”
“Tag tổ chương trình được không?”
“Tùy muốn tag ai thì tag.”
12 giờ, cameraman tan làm, Trang Khâm trở lại phòng, Tống Khác đầu tiên là dùng quần áo che hết máy quay lại, xác nhận che hết rồi mới nói: “Em đi tắm trước đi?”
“Vâng.” Trang Khâm mở vali ra lấy đồ ngủ và khăn tắm.
Có một máy quay đối diện với cửa nhà vệ sinh, nhưng đóng cửa lại rồi thì không quay được gì nữa.
Trang Khâm ở bên trong tắm, thay quần áo xong đi ra, Tống Khác đi vào.
Trong chương trình chỉ có thể dùng điện thoại do chương trình cung cấp, số điện thoại công việc thì cài thông báo gọi đến số điện thoại khác, mà số điện thoại cá nhân thì thông báo cậu đang bận, sẽ liên lạc lại sau.
Trang Khâm không có quá nhiều hứng thú đối với việc dùng điện thoại, nhưng chuyện công việc thì vẫn phải hỏi Tiểu Liên một chút xem có người gọi điện vì chuyện công việc gì không.
Cậu vừa đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, vừa trải ga giường.
Cậu hỏi Tiểu Liên WeChat có tin nhắn gì không, như là đoàn phim nhắn tới chẳng hạn.
Tiểu Liên nói có: “Còn có những tin nhắn do tổ chương trình của anh nhắn, anh dùng điện thoại mới đăng nhập vào đi? Em có thể đọc mã xác nhận được gửi tới bên này cho anh.”
Tiểu Liên lướt điện thoại của cậu, cũng không biết có nên nói hay không, Lý tổng hôm nay có gửi tới vài tin, nhưng không chờ cậu ta kịp đọc thì đã thu hồi.
Cuối cùng Tiểu Liên cũng chưa nói gì, Trang Khâm dùng điện thoại mới đăng nhập vào WeChat, sau đó hai người cúp máy, đổi sang dùng WeChat nói chuyện.
Tiểu Liên cảm thấy có rất nhiều người cố tình dựa vào anh Trang nhà mình để ké nhiệt, không chỉ có chụp ảnh chung, còn đăng weibo tag cậu, một đám chỉ có vài chục vạn fans, toàn là minh tinh nhỏ tên còn chưa biết, Tiểu Liên thấy tức giận.
Trang Khâm lại thấy không có vấn đề gì, cậu còn đang bị hotface cưỡng ép kéo ra chụp ảnh đây này: “Cậu đăng nhập vào weibo của tôi, ấn like là được rồi.

Với nhắn tin lại cho fans nữa.”
“Còn phải nhắn lại cho fans á???”
“Có chứ.

Không có việc gì, phải nhắn lại tất cả, như vậy mới không tỏ vẻ thiên vị ai.”
“À… thôi được rồi.”
Tiểu Liên đăng nhập vào weibo của cậu, nhưng vì bật chế độ không hiển thị những người chưa follow đã tag mình, nên tìm có hơi phiền phức.
Cậu ta tìm từng diễn viên một theo lời nhắc của Trang Khâm, tìm được rồi thì ấn like, bình luận một câu, lại follow lại.
Đợi một ngày, cũng không thấy Trang Khâm nhắn tin lại, hỏi mình thu hồi cái gì, Lý Mộ không ngủ được.
Cảnh hành động quay vô cùng vất vả, hôm nay anh hơi bị thương một chút, muốn tỏ vẻ đáng thương, lại cảm thấy như vậy thật không đàn ông.
Thế nên hai tin nhắn gửi đi rồi lại thu hồi.
Không được, không thể chủ động.
Lòng anh tràn đầy niềm tin rằng Trang Khâm sẽ nhắn lại cho mình, quan tâm mình, ôm điện thoại chờ cả ngày, Lý Mộ lại không chờ được.
Lý Mộ hoài nghi có phải cậu đang quay show thực tế không dùng điện thoại được hay không, sau khi do dự, anh chọn cách lên weibo xem thử xem có động thái gì không.
Ai ngờ làm mới lại trang chủ, lại thấy tràn ngập like comment.
Lúc 00:30 cậu ấy ấn like weibo này.
Lúc 00:31 cậu ấy ấn like weibo này.
Lúc…
Liếc mắt nhìn xuống dưới, đều là ảnh chụp chung, ảnh selfie, có nam có nữ, mỗi một ảnh Trang Khâm đều một vẻ mặt, giơ hai ngón tay, cười híp mắt.
[ @Tống Khác Kevin: Ở cùng một kí túc xá với thầy Tiểu Trang [ảnh] @Trăm Vị Diễn Xuất Official Weibo, 30 tháng 9 phát sóng, chúng ta không gặp không về? ]
Vẻ mặt Lý Mộ đen lại trong chớp mắt, động tác có thể coi là nóng nảy mở danh bạ ra, gọi điện cho cậu.
Bên kia vang lên tiếng nhắc nhở của hộp thư thông báo, là giọng nói trước sau như một của Trang Khâm: “Xin chào, bây giờ tôi đang có việc bận, có việc gấp có thể liên hệ với trợ lý của tôi, số điện thoại 134… Cảm ơn!”
Lý Mộ duy trì chút lí trí cuối cùng, gọi điện thoại cho trợ lý của cậu.
Bên kia, Tiểu Liên đang định ngủ, vừa nghe thấy giọng Lý Mộ đã nhận ra.
“Lý tổng? Muộn thế này rồi… ngài tìm tôi có việc gì?”
“Tôi không tìm cậu.” Giọng Lý Mộ vững vàng, “Tôi tìm Trang Khâm.”
“Vậy ngài gọi cho tôi làm gì…”
“‘Tôi gọi cho cậu ấy, thông báo nói gọi cho cậu.”
“À à, ngài hẳn là đã gọi vào số điện thoại công việc của anh Trang nhỉ?”
Lý Mộ chần chừ: “Số điện thoại… công việc…?”
Lý Mộ chỉ có mỗi một số này.
Hóa ra cậu ấy còn có một số khác, mình lại không biết số điện thoại cá nhân kia?
Lý Mộ dường như cảm thấy, có tín niệm gì đó bỗng sụp đổ rồi.


Đọc truyện chữ Full