DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 52: Chương 48



Edit: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
*********************
“Gì cơ?” Con ngươi Giang Diệc chợt co rụt lại.

Cậu vừa nghe được gì?
Những lời này làm cậu chấn động hơn nhiều so với việc nhận ra bản thân mình thích Tư Kinh Mặc.

Chấn động đến mức thật lâu sau Giang Diệc vẫn không lấy lại tinh thần, đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc.

Cậu muốn tìm cho ra một tia sơ hở, một tia che giấu, hoặc một chút dấu vết nói dối từ trên mặt hắn.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, đừng nói đến dấu vết lừa gạt, ngay cả dấu hiệu nói đùa cũng không thấy đâu.

Tư Kinh Mặc rất nghiêm túc mà nói ra câu này, cả khuôn mặt lẫn đôi mắt đều chăm chú, giống như một hồ nước phẳng lặng, cho người ta ảo giác thâm tình chân thành.

Ánh mắt một khi đối diện, rất khó có thể dời đi.

Qua một lúc lâu, Giang Diệc mới có chút hoảng loạn mà di dời ánh mắt, trái tim không chịu khống chế bắt đầu đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Thình thịch ——
Thùng thùng ——
Thịch thịch thịch ——
Máu toàn thân cũng bắt đầu sôi trào, nhiệt độ mỗi lúc một tăng lan đến trên mặt cậu, đầu tiên là vành tai đỏ ửng, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Giang Diệc không nhịn được duỗi tay sờ sờ tai, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cậu….

thật sự không thích cậu ấy?”
Ánh mắt Tư Kinh Mặc càng thêm tối, cũng chính trong khoảnh khắc này, có vẻ hắn đã hiểu được chút gì.

Đè thấp âm lượng, thần sắc Tư Kinh Mặc khó lường: “Cậu cho rằng tôi thích cậu ta?”
Giang Diệc ho nhẹ một tiếng, không có phủ nhận.

Tư Kinh Mặc hung hăng nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời.

Hắn sao có thể thích Phương Phàm, nếu dựa theo trình độ quan tâm của mỗi người với cậu ta, người quan tâm Phương Phàm nhất, rõ ràng là Giang Diệc!
Đây là lần đầu tiên hắn chưa suy xét bất kỳ hậu quả gì đã trực tiếp nói ra lời trong lòng, mang theo oán giận cùng bất mãn, còn có chút ghen tuông mà chính hắn cũng không phát hiện: “Chẳng lẽ không phải cậu thích Phương Phàm à?”
Giang Diệc nghe xong, trong nháy mắt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Tư ca, sao cậu lại nghĩ như thế?”
Tư Kinh Mặc lời vừa ra khỏi miệng cũng đã hối hận, quay đầu ra chỗ khác tựa như trốn tránh, hắn không nói gì.

Giang Diệc ngơ ngác nhìn Tư Kinh Mặc, biểu tình rất là phức tạp, không kịp suy nghĩ đã lên tiếng giải thích: “Tôi…… Tôi sao có thể thích Phương Phàm? Tôi chỉ coi cậu ấy là bạn bè thân thiết.


Lại nói, Omega cùng Omega có thể bên bên nhau?”
Trên mặt Tư Kinh Mặc viết rõ hoài nghi, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Diệc một cái.

Giang Diệc bình tĩnh đối diện với hắn, thậm chí còn cười cười.

Đôi mắt Tư Kinh Mặc đột nhiên có chút nóng lên, trướng trướng, bên trong chất chứa cảm xúc cuồn cuộn.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cong khóe môi.

Giang Diệc ngây ngẩn cả người.

Khóe miệng nam sinh càng thêm cong lên, hiếm thấy lộ ra hàm răng trắng tinh, ngay cả lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện.

Giống như trong góc khuất tối tăm lần đầu tiên nhận được tia sáng mặt trời, chiếu lên trên người Giang Diệc, ánh nắng ấm áp bao phủ trọn vẹn từ đầu đến chân cậu, khiến cậu mê mẩn đắm chìm trong đó, không nhịn được cũng cong cong khóe miệng.

Lớp học ồn ào trong giờ giải lao tại khoảnh khắc này cũng trở nên an tĩnh hẳn, trong mắt Giang Diệc chỉ còn nụ cười rực rỡ của Tư Kinh Mặc.

Nụ cười này cũng đủ kinh tâm động phách*, tựa như khắc sâu vào linh hồn vậy.

(*) Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía
Hai người cứ thế mà lẳng lặng nhìn đối phương, khóe miệng đều mỉm cười vui sướng.

Thẳng đến khi chuông vào lớp reo vang, Giang Diệc mới là người đầu tiên hoàn hồn trở lại.

Ủy viên trật tự hô cả lớp đứng dậy, Giang Diệc thu lại ý cười trên mặt, nhưng lúc ngồi xuống vẫn không nhịn được cong cong đôi mắt.

Tư Kinh Mặc cũng hơi gục đầu xuống, giấu đi ý cười trong con ngươi.

Trong lòng Giang Diệc liên tục bị mây đen bao phủ, hôm nay rốt cuộc trời quang mây tạnh.

Tâm tình của cậu nhẹ nhàng không nói nên lời, nhưng bởi vì Phương Phàm phải rời đi, chung quy vẫn có chút buồn bã thương cảm.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, Giang Diệc cảm giác được rõ ràng mối quan hệ giữa cậu và Tư Kinh Mặc trở nên gần gũi thân mật hơn.

Loại thân mật này, so sánh với quan hệ thân thiết lúc trước, càng gần thêm một chút.

…………
Thứ ba, lão Giả thông báo về cuộc thi Olympic Toán lần này.

Trường Nhất Trung luôn coi trọng bất kỳ loại thi đấu gì, để cho công bằng, lần này còn tổ chức thi khảo sát chọn ra người tham dự.


Mỗi lớp lập ra danh sách người đăng ký, cuối cùng dựa vào bài thi khảo sát chọn ra 10 người thi đấu cấp thành phố.

Năm ngoái thành tích tốt nhất của Nhất Trung là giải Nhì tỉnh, theo mức độ quan tâm của trường đến đợt thi này, năm nay hẳn là muốn giành giải Nhất.

Phiếu đăng ký lần lượt truyền xuống bàn dưới theo thứ tự, Giang Diệc cũng không do dự, trước tiên viết tên mình, sau đó đưa danh sách cho Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhìn lướt qua, sau khi thấy tên Giang Diệc hắn cũng viết tên mình vào hàng bên dưới.

Lúc Lão Giả cầm lại danh sách, ông hơi kinh ngạc: “Gì đây? Tư Kinh Mặc, trò rốt cuộc suy nghĩ kỹ muốn dự thi rồi?”
Giang Diệc vốn đang làm đề thi, nghe được lời này tức khắc ngẩng đầu nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh.

Biểu tình trên mặt hắn không đổi, nhàn nhạt lên tiếng.

Lão Giả líu lưỡi, trên mặt có vài phần vui vẻ: “Tốt, tốt, có trò tham gia, giải tỉnh lần này chắc chắn lấy được.”
Lão Giả không phải là một người hay nói phóng đại, lời mà ông nói ra có 80-90% là sự thật.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, mà những người vốn muốn cố gắng đạt giải Olympic Toán để được cử đi học, trong lòng hiện tại có chút không dễ chịu.

Tư Kinh Mặc biểu tình nhàn nhạt, mở miệng nói: “Cũng không nhất định, còn phải xem phát huy thế nào ạ.”
Lão Giả nói: “Đến lúc đó cần phải ôn luyện thật tốt.”
Sau đó ông không nói gì nữa, cầm sách đi trước.

Giang Diệc tò mò trong lòng bấy lâu, lúc này mới nói ra: “Tư ca, năm trước cậu không tham gia thi sao?”
Tư Kinh Mặc gật đầu: “Ừ, tôi không tham gia.”
Giang Diệc thắc mắc: “Tại sao?”
Thành tích của Tư Kinh Mặc tốt như vậy, Giang Diệc ngồi cùng bàn với hắn khá lâu cũng biết mạch suy nghĩ của hắn rất đặc biệt, thậm chí có những phương pháp cậu chưa từng nghĩ tới, Tư Kinh Mặc cũng sẽ thử xem.

Nếu năm ngoái Tư Kinh Mặc dự thi Olympic Toán, Giang Diệc dám khẳng định, thành tích trường Nhất Trung sẽ không dừng lại ở giải Nhì.

Tư Kinh Mặc suy nghĩ một chút, trả lời: “Không thấy hứng thú, ngại phiền toái.”
Giang Diệc càng tò mò: “Vậy tại sao năm nay cậu lại tham gia?”
Thiếu niên vô thức tiến lại gần một chút, tóc mái cậu hơi dài, có vài sợi đã chạm vào mắt.

Ngọn tóc chạm vào mắt có chút ngứa, Giang Diệc lười dùng tay gạt ra, theo bản năng chớp chớp mắt, muốn dựa vào phương thức này gạt sợi tóc sang một bên.

Nhưng cậu thử mãi vẫn không thành công.

Tư Kinh Mặc dời ánh mắt ra chỗ khác, giọng nói hơi nghẹn lại: “Năm nay chẳng phải cậu tham gia sao?”

“Ừ?” Giang Diệc hơi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Tư Kinh Mặc không nói nữa.

Nhịp tim Giang Diệc đột nhiên tăng nhanh, cậu cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng.

“Cậu… bởi vì tôi tham gia, nên cậu cũng tham gia cùng?” Giọng cậu hơi nhỏ lại.

Tư Kinh Mặc “Ừ” một tiếng, xem như đồng tình với lý do này.

Giang Diệc không hiểu sao đột nhiên không dám nhìn hắn, cậu cười gượng: “Vậy thì tốt quá, nhưng tôi thi chắc chắn không tốt bằng cậu, Tư ca.”
Lông mày Tư Kinh Mặc khẽ nhíu, hắn buông bút trong tay, quay đầu nhìn Giang Diệc vô cùng nghiêm túc.

Giang Diệc hơi ưỡn thẳng lưng, sau lại thả lỏng một chút, ra vẻ bình tĩnh: “Sao vậy?”
Tư Kinh Mặc nhìn thẳng vào mắt Giang Diệc, nghiêm túc nói: “Bản thân cậu đã rất tốt rồi, không cần so sánh với bất cứ ai cả, kể cả là tôi cũng không cần.”
Giang Diệc đột nhiên không biết tiếp lời thế nào.

Vẻ mặt Tư Kinh Mặc rất chăm chú, là vẻ mặt mà cậu thường xuyên thấy lúc hắn tập trung làm bài.

Vậy mà hiện tại, Tư Kinh Mặc lại dùng sự chăm chú này đối diện với cậu.

Lúc trước cậu luôn tự hỏi một vấn đề, rốt cuộc mình thích Tư Kinh Mặc ở điểm nào?
Thì bây giờ, có vẻ cậu đã biết đáp án rồi.

Tư Kinh Mặc so với những người khác Giang Diệc quen biết thì vô cùng nghiêm túc, những chuyện không hề ấn tượng mà Giang Diệc nói hắn cũng để trong lòng, biết Giang Diệc thích cái gì, cũng nhớ cậu chán ghét cái gì.

Là một người rất biết quan tâm, cẩn thận lại săn sóc.

Ở bên cạnh hắn, Giang Diệc không có bất kỳ áp lực nào.

Không cần nghĩ quá nhiều, cao hứng chính là cao hứng, không vui chính là không vui.

Cảm giác vô cùng tự nhiên, cũng vô cùng thoải mái.

Sau nhiều lần tiếp xúc, Giang Diệc rốt cuộc cũng lưu ý đến cái người mang lại cho cậu cảm giác thoải mái ấy.

Mà một khi đặt cái nhìn trên người Tư Kinh Mặc, lại càng khó dời đi.

Bởi vì Tư Kinh Mặc, chính là một sự tồn tại ưu tú như vậy.

Giang Diệc nhoẻn miệng cười, tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, Tư ca nói đúng lắm.

Chúng ta đều phải cố gắng thi tốt!”
Khóe miệng Tư Kinh Mặc cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Cố lên.”
Tháng mười một có rất nhiều cuộc thi, thi liên kết đầu tháng, ngay sau đó là khảo sát chọn lựa học sinh đi thi Olympic Toán, chưa đến một tuần sau lại là thi xếp hạng cuối tháng.

Trải qua quá trình ôn luyện lâu như vậy, thành tích của Giang Diệc đã ổn định ở vị trí thứ hai toàn khối.


Tuy vẫn kém Tư Kinh Mặc một chút, nhưng cậu đã thỏa mãn rồi.

Thành tích như vậy, chỉ cần lúc thi đại học không phát sinh chuyện gì bất thường, muốn thi vào cùng trường đại học, cùng khoa, thậm chí cùng lớp đều có khả năng.

Giang Diệc đã thực hài lòng.

Kết quả khảo sát thi Olympic Toán và thi tháng cùng thông báo một lúc, ban một có ba người được tuyển, ngoại trừ Giang Diệc và Tư Kinh Mặc còn có đại biểu môn Toán Dương Chân Chân, toàn khối mười một có tổng cộng mười người người được chọn.

Thời gian thi học sinh giỏi Toán cấp thành phố vào giữa tháng mười hai, thi tỉnh vào tháng một.

Thời gian rất gấp gáp, để học sinh được tuyển có thể ôn luyện một cách có hệ thống, cán bộ khối mười một cử ra giáo viên môn Toán có nhiều kinh nghiệm nhất, cũng chính là lão Giả, ngoài ra còn có hai vị phụ trách đội tuyển thi tỉnh năm ngoái.

Từ thứ hai đến thứ sáu, sau khi tan học sẽ bố trí riêng một khoảng thời gian ôn luyện, buổi sáng thứ bảy cũng có.

Giang Diệc xem thời khóa biểu có chút bất mãn, cả tuần có hai ngày được ngủ nướng lại bị bớt đi một ngày, nhưng mà nghĩ lại, cuối tuần vẫn có thể gặp được Tư Kinh Mặc cũng không phải chuyện xấu.

Cậu đột nhiên bắt đầu chờ mong.

Tuần sau mới bắt đầu học bổ túc, Giang Diệc còn có thể lần cuối hưởng thụ trọn vẹn hai ngày cuối tuần.

“Tớ về trước đây.” Đi tới cổng trường, Giang Diệc nói lời cáo biệt với Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Giang Diệc xua xua tay, lên xe nhà mình dưới cái nhìn chăm chú của Tư Kinh Mặc.

Thẳng đến khi xe Giang Diệc lăn bánh rời đi, Tư Kinh Mặc mới thu hồi ánh mắt, đi tới xe nhà mình.

Buổi tối nhận được điện thoại Tống Nhân, Giang Diệc mới nhớ tới cuối tuần sau là sinh nhật mình, gần đây sự việc bề bộn, cậu suýt chút nữa đã quên.

Giọng Tống Nhân dịu dàng: “Nếu không ngày hôm đó con về nhà đi? Mẹ ở nhà nấu cho con một bàn mỹ thực?”
Giang Diệc nhìn thời gian biểu, có chút khó xử: “Haizz, hôm đó con phải học bổ túc Olympic Toán, có lẽ không kịp đâu…..”
Tống Nhân nhăn mày, nghĩ nghĩ nói: “Vậy mẹ với ba con dứt khoát đến chỗ con đi.”
Giang Diệc nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, vừa lúc con đã lâu không gặp hai người rồi!”
Như vậy, lại có thêm một chuyện đáng để chờ mong.

Giang Diệc duỗi tay vuốt vuốt cằm, bắt đầu cân nhắc phải làm sao ra vẻ tự nhiên nói cho Tư Kinh Mặc biết sinh nhật mình.

Đương nhiên, còn muốn cả quà nữa.

Sinh nhật 18 tuổi mà, lễ trưởng thành.

**Lớp 11 thì 17 tuổi chứ nhỉ.

Ko biết là do bên TQ tính tuổi kiểu khác hay tác giả nhầm nhỉ.

Hết chương 48..


Đọc truyện chữ Full