DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 20: Không Nỡ



Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
- -------------------------------------------
Giáo viên có mặt trong phòng làm việc Giang Diệc biết, là thầy Vương - giáo viên môn vật lý của bọn họ, trông thấy lão Từ cùng Giang Diệc đến, nhanh chóng đứng dậy.

"Thầy Từ."
Lão Từ cùng Giang Diệc đi vào, đóng cửa lại.

Giang Diệc chào hỏi: "Chào thầy Vương."
Thầy Vương gật đầu, cũng thấy hơi áy náy, ông thật sự không ngờ tới học sinh gây họa là học sinh của lớp mình, còn người gặp họa lại là một học sinh khác mà ông dạy.

"Thật có lỗi, Giang Diệc, hôm nay gọi trò đến đây là vì bạn học Chu Thiên lớp tôi gây chuyện, mang đến phiền toái cho trò." Thầy Vương nói.

Giang Diệc gật đầu, không nói gì, ngẩng đầu nhìn nam sinh đang cúi thấp đầu đứng bên cạnh thầy Vương.

Chu Thiên là học sinh cuối cấp, thành tích chả ra gì, bình thường rất thích đi dạo diễn đàn, thêm vào đó cha hắn ta là giáo viên ở Nhất Trung, nên tin tức nội bộ của Nhất Trung sẽ biết nhiều hơn một chút, vì vậy có nhiều chuyện bị hắn khui trên diễn đàn đều là sự thật.

Đã nếm được một lần ngon ngọt, Chu Thiên càng ngày càng làm càn, hưởng thụ cảm giác được bạn học săn đón.

Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, tin tức hắn ta thu được là giả.

Liên quan tới việc Giang Diệc chuyển trường, Chu Thiên cũng biết một chút, bởi vì không phải là chuyển đến khối của hắn, nên hắn chỉ biết học sinh mới chuyển đến tên là Giang Diệc.

Những tin tức còn lại, hắn đều tra trên internet.

Trước khi Giang Diệc phân hóa, vốn là Alpha.

Nhưng mà nguyên nhân Giang Diệc chuyển trường, Chu Thiên có làm cách nào cũng không tra ra được.

Nếu như chỉ có mỗi tin học sinh mới sẽ chuyển đến ban một, tin tức như vậy căn bản không có gì hot, đoán chừng sẽ chẳng gây ra nổi sóng gió gì.

Chu Thiên lên mạng tra một chút về chuyện của trường Trung học Thực Nghiệm, ai ngờ hắn ta vừa tìm, đã tìm ra được tin tức trường Thực nghiệm một tháng trước có một sự kiện bạo lực học đường.

Xảy ra bạo lực học đường, vừa lúc lại có một học sinh phải chuyển trường, nếu nói hai chuyện này mà không liên quan đến nhau, Chu Thiên sẽ không tin.


Đi hỏi thăm một chút, hắn ta biết được người duy nhất nghỉ học sau sự kiện bạo lực học đường kia là Giang Diệc.

Trong lòng Chu Thiên nắm chắc rồi, thế là lại vào internet tìm kiếm tin tức trên báo, sau đó đăng ngay lên diễn đàn.

Chu Thiên tự xưng là thông minh, trước đó cũng không phải chưa từng làm thế, đến mức hắn ta căn bản cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ không giống suy đoán của hắn ta.

Lúc trước hắn ta lo lắng sẽ bị người ta tra ra IP rồi trả thù, cho nên cũng tự học cách để ẩn IP, điều này khiến cho việc điều tra của trường học gặp chút khó khăn.

Nhưng đến cùng vẫn tra được trên đầu của hắn ta.

Sau khi cha của Chu Thiên biết chuyện đã đánh cho hắn ta một trận nhừ đòn, sau đó cùng Chu Thiên đến gặp chủ nhiệm khối của hắn ta.

Chu Thái dù sao cũng là giáo viên ưu tú của trường học, ông ta đã tự mình đến xin cho con trai, chủ nhiệm khối cũng phải cân nhắc.

Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải người trong cuộc, vẫn phải xem Giang Diệc nghĩ thế nào đã.

Cho nên hôm nay mới phải gặp mặt nói chuyện.

Chu Thái muốn tự mình đến, nhưng lại cảm thấy mất mặt, cho nên để cho một mình Chu Thiên tự xử lý.

Giang Diệc nghe xong từ đầu đến cuối, ngẩn đầu nhìn Chu Thiên, trên mặt nam sinh có vết thương, chắc là bị Chu Thái đánh.

Phát hiện được ánh mắt của Giang Diệc, Chu Thiên rất là khó chịu trừng Giang Diệc.

Giang Diệc nhíu mày, lúc đầu cậu đã không có ý chuyện nhỏ hóa không, huống chi bây giờ không thấy trên mặt Chu Thiên có nửa phần hối hận.

Thầy Vương nói xong mấy câu này, liền nhìn Giang Diệc, đang chờ cậu trả lời.

Lão Từ cũng nhìn về phía Giang Diệc: "Ý của trò thế nào?"
Giang Diệc cong môi cười: "Kỳ thật ý của em là bỏ qua chuyện này, xin lỗi xong thì thôi...."
Nghe được Giang Diệc nói thế, Thầy Vương thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi......"
"Nhưng mà...!" Giang Diệc cắt đứt lời thầy Vương: "Em hi vọng cậu ta sẽ xin lỗi theo yêu cầu của em."
Thầy Vương nhíu mày, rồi nhanh chóng thả lỏng: "Trò có yêu cầu gì thì cứ nói."

Giang Diệc nhìn lão Từ.

Lão Từ gật đầu.

Giang Diệc mới nói: "Em không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói, em hi vọng bạn học Chu Thiên sẽ công khai xin lỗi trên diễn đàn.

Nội dung lời xin lỗi không được dưới 3000 từ, thêm vào đó nội dung xin lỗi phải bao gồm tên, tuổi, lớp, và mục đích của việc xin lỗi.

Đồng thời, hi vọng trường học khóa vĩnh viễn tàu khoản của bạn học Chu Thiên trên diễn đàn, và ghim bài xin lỗi này trên diễn đàn một tháng."
Thầy Vương cau mày.

Sắc mặt của Chu Thiên lúc này cực kì khó coi.

Lão Từ sờ sờ cằm, không nói gì, ra hiệu Giang Diệc nói tiếp.

Giang Diệc tiếp tục nói: "Hành động này của bạn học Chu Thiên đã khiến em gặp rất nhiều rắc rối.

Sau khi cậu ấy xin lỗi, em vẫn sẽ giữ lại quyền khởi tố.

Nếu như em nghe được bất kì lời chửi bới sau lưng nào của bạn học Chu Thiên, em sẽ trực tiếp khởi tố."
Yêu cầu như vậy cũng không tính quá đáng, thầy Vương nhẹ nhàng gật đầu, hỏi Giang Diệc: "Còn gì nữa không?"
Giang Diệc suy nghĩ một chút: "Tạm thời không có."
Thầy Vương nhìn Chu Thiên đứng bên cạnh: "Trò có ý kiến gì không?"
Chu Thiên nào dám có ý kiến? Chu Thái nói, lần này cho dù đối phương có đưa ra yêu cầu gì, hắn ta cũng phải đồng ý.

Bằng không đợi hắn ta chính là một trận đòn.

Cho dù yêu cầu này có quá đáng thế nào đi nữa, Chu Thiên cho dù không muốn đồng ý, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Xin lỗi thì xin lỗi, dù sao sớm muộn hắn ta cũng sẽ tìm cách trả thù!
"Chuyện này là tôi không đúng, tôi sẽ xin lỗi theo yêu cầu của cậu." Chu Thiên hít sâu một hơi, mới nói.


Giang Diệc nhíu mày, lại thêm một điều kiện: "Được, còn nữa, chính là liên quan đến bài xin lỗi của bạn học Chu Thiên, em hi vọng trước khi bạn học Chu Thiên đăng bài em được đọc qua một lần.

Nếu em thấy không có vấn đề gì thì bài viết sẽ được đăng lên, còn nếu có vấn đề thì sửa lại, được chứ?"
Lão Từ nói: "Này cũng khá hợp lý."
Thầy Vương cũng không có ý kiến.

Chu Thiên nghiến muốn nát cả hàm răng.

Ngay từ đầu hắn ta đã dự định là cứ tùy tiện viết một bài xin lỗi, nếu không viết được thì lên mạng , dù sao thì cứ viết đối phó cho xong là được.

Ai ngờ chỗ sơ hở này vẫn bị Giang Diệc bắt được.

Thầy Vương nhìn Chu Thiên: "Chu Thiên, có thể chứ? Hay là trò viết xong bài xin lỗi, sau đó đưa cho thầy, nếu không có vấn đề gì khác thầy sẽ đưa cho thầy Từ xem, cuối cùng cho bạn học Giang Diệc xem lại?"
Giang Diệc cười cười: "Thế này có được không ạ? Có gây phiền phức cho thầy Vương không?"
"Không sao." Thầy Vương rất là thích học sinh tên Giang Diệc, trực tiếp đồng ý.

Nếu thầy Vương đã đồng ý, Chu Thiên nào còn dám nói không? Chỉ có thể gật đầu: "Được, em sẽ giao cho thầy xem qua trước."
Nếu đã như thế, Giang Diệc cũng không có yêu cầu gì khác.

Chỉ là ngày mai liên kết thi rồi, giáo viên ở Nhất Trung khá coi trọng kì thi này.

Thầy Vương muốn xin giúp cho Chu Thiên.

"Nếu không thì chờ đến khi liên kết thi xong đi, thứ hai Chu Thiên nhất định sẽ xin lỗi trò?" Thầy Vương nói.

Giang Diệc đương nhiên sẽ không từ chối thầy Vương, theo đó gật gật đầu: "Liên kết thi quan trọng hơn, em có thể đợi."
Thầy Vương nhanh chóng gật đầu: "Cám ơn trò đã hiểu."
Giang Diệc cười: "Không có gì, chỉ cần bạn học Chu Thiên thật lòng xin lỗi là được rồi."
Nói xong, Giang Diệc nhìn thoáng qua Chu Thiên.

Giáo viên ở đây đều nhìn ra Chu Thiên không cam lòng, thầy Vương nghe xong câu này của Giang Diệc cũng liếc qua Chu Thiên, nghiêm túc gật đầu.

Chuyện này ông không có cách nào nhắm một mắt mở một mắt được, vô luận như thế nào, Chu Thiên đều phải chân thành nói xin lỗi.

Xác định không có chuyện gì nữa, lão Từ cho Giang Diệc đi về trước, thầy Vương còn ở lại răn dạy Chu Thiên một lúc nữa.

Giang Diệc vừa mở cửa ra, không ngờ lại thấy Tư Kinh Mặc, Trương Dương và Phương Phàm đứng ngay cửa.

"Các cậu đến đây làm gì?" Giang Diệc hơi kinh ngạc.


Trương Dương xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, chờ Giang Diệc đóng cửa lại cậu ta mới nói: "Nghe nói trường học đã điều tra ra được "Một A đẹp trai ở Nhất Trung" là ai rồi, cho nên Tư ca đoán lão Từ gọi cậu đến là muốn giải quyết riêng, cho nên chúng tớ đến xem thử thế nào."
Giang Diệc gật đầu.

Tư Kinh Mặc không tỏ thái độ gì, chỉ thấp giọng hỏi một câu: "Sao rồi?"
Phương Phàm nhích lại gần: "Ngàn vạn lần không được giải quyết riêng! Dựa vào hành vi này của Một A đẹp trai ở Nhất Trung, cậu hoàn toàn có thể khởi tố hắn."
Trương Dương phụ họa theo: "Đúng, thằng ch*, không thể tha cho nó dễ dàng như thế được!"
Giang Diệc cười cười, không nói chuyện, nhìn Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc cụp mắt, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt: "Dựa theo phạm vi lan truyền bài viết của hắn trên diễn đàn thì hoàn toàn có thể khởi tố."
Giang Diệc nhếch môi, vỗ vỗ bả vai Tư Kinh Mặc: "Yên tâm yên tâm! Tôi cũng không phải loại người dễ dàng thỏa hiệp, cậu biết mà? Dù sao thì tôi cũng đánh với cậu một lần rồi đấy thôi."
Nhiệt độ ở lòng bàn tay nóng rực, vừa chạm và đã tách ra, lưu lại nhiệt độ nóng đến mức Giang Diệc phải xoa xoa tay.

Tư Kinh Mặc thoáng dừng bước.

Trương Dương trừng to mắt, vẻ mặt đầy sự khó tin: "Tư ca cũng đánh nhau à?"
Phương Phàm cũng giật mình theo: "Nhìn không ra đấy."
Ánh mắt Tư Kinh Mặc ảm đạm trong chớp mắt.

Giang Diệc mới nói: "Nhưng mà là do tôi đánh cậu ấy.

Cũng không biết cậu ấy nghĩ cái gì mà không đánh lại."
Nhớ đến lúc trước đánh nhau, Giang Diệc còn buồn bực lắm đây, tự hỏi sao Tư Kinh Mặc không đánh lại nhỉ?
Cậu ngừng lại, nhích nhích sang bên cạnh Tư Kinh Mặc, chớp chớp mắt hỏi: "Tôi cũng tò mò lắm, Tư ca cậu nói xem lúc đó sao cậu không đánh lại?"
Thiếu niên bỗng nhiên nhích lại gần, ngữ quan phóng đại trước mắt Tư Kinh Mặc.

Làn da Giang Diệc rất trắng,không có tì vết.

Nhìn xuống một chút thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh bên dưới làn da mỏng ở cổ.

Lúc cúi xuống, một khối da nhỏ ở sau gáy bị lộ ra, một mùi hương nhàn nhạt lập tức tràn ra.

Tư Kinh Mặc nhẹ nhíu mày, rất nhanh đã tách ra.

Hương vị kia nhàn nhạt, chỉ mới lướt qua khoang mũi hắn, chớp mắt đã biến mất như chưa hề tồn tại.

Có thể là do ngửi sai đi.

Nhìn thấy vẻ chờ mong trong đôi mắt nâu của Giang Diệc, hầu kết Tư Kinh Mặc lăn nhẹ, hạ thấp giọng nói để vừa đủ cho hai người nghe: "Không nỡ.".


Đọc truyện chữ Full