DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 16: Cuối Tuần



Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
_______________________
Tư Kinh Mặc không từ chối Giang Diệc, mà trực tiếp đồng ý.

"Được rồi, vậy tôi đi trước.

Chủ nhật gặp." Giang Diệc phất phất tay với Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc đáp lại: "Chủ nhật gặp."
Nếu như bây giờ Giang Diệc quay lại, thì cậu có thể trông thấy lỗ tai hắn hơi đỏ.

Nhưng tiếc là Giang Diệc không trông thấy, cậu đi thẳng về chỗ xe của mình chứ không quay đầu.

Sau khi nhìn chằm chằm chiếu ô tô chậm rãi lăn bánh, Tư Kinh Mặc mới thu lại tầm mắt, đi tới một chiếc xe khác được đỗ ở bên kia đường.

Không chờ hắn mở cửa xe thì cửa đã được mở ra từ bên trong.

Thấy rõ người trong xe, đồng tử của Tư Kinh Mặc bỗng nhiên co rút lại.

Một giây sau hắn hung hăng tự cắn đầu lưỡi, để cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Sao người lại tới đây?" Lúc nói chuyện giọng nói Tư Kinh Mặc đã không còn dao động.

"Lên xe rồi nói." Gương mặt của người đàn ông ở trong xe với Tư Kinh Mặc tựa như được một cái khuôn đúc ra, trước mặt ông là một chiếc máy tính, ngón lướt trên bàn phím không ngừng.

Tư Kinh Mặc cụp mắt xuống, đáp lời, xoay người ngồi vào trong xe tự thắt dây an toàn.

Sau khi xác định Tư Kinh Mặc đã ngồi xuống, tài xế mới khởi động xe.

Đánh xong một chữ cuối cùng, Tư Nhiên khép máy tính lại.

Khí chấy trên người Tư Kinh Mặc giống hệt như ông, lúc không nói lời nào thì bầu không khí xung quanh lạnh lẽo giống như muốn đóng băng.

Lần này hai người ngồi cùng với nhau, nên tài xế ngồi phía trước có muốn thở mạnh cũng không dám.

Hồi lâu, Tư Nhiên mới mở miệng: "Mẹ con đã nói chuyện kia với con chưa?"
Tư Kinh Mặc bĩu môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Nhiên nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục nói: "Cô gái kia của Vân gia ta đã nhìn qua rồi, là một người khá trầm tĩnh, con cứ tiếp xúc làm quen với con bé trước.

Cũng đâu phải là vừa gặp đã đính hôn liền, chỉ là muốn con tiếp xúc với nhiều Omega hơn thôi, với cái tuổi của các con bây giờ gì đính hôn vẫn còn quá sớm."
Đáy mắt của Tư Kinh Mặc triệt để lạnh lẽo không trả lời lại.

Tư Nhiên thở dài trong lòng nhìn đứa con trai đang ngồi bên cạnh mình.

Tất cả mọi người đều nói Tư Kinh Mặc rất giống ông, không chỉ có gương mặt mà tính cách cũng cố chấp y như nhau.

Cũng chính bởi vì vậy, Tư Nhiên phá lệ hiểu rõ đứa con trai này của mình.

Chuyện mà hắn đã quyết định thì đã không có cách nào thay đổi nữa.

"Xem như vì mẹ con đi, ngày mai con đi một chút cho có lệ là được." Tư Nhiên nói.


Đáy mắt Tư Kinh Mặc xẹt qua một tia kinh ngạc, hơi khó tin mà nhìn Tư Nhiên.

Tư Nhiên xoa xoa huyệt thái dương đang trướng đau, dường như chả biết làm gì hơn: "Ta nói cho con mấy lời này, con tạm thời đừng nói lại với mẹ con, mẹ con bây giờ cái gì cũng nghe không lọt tai.

Thứ mà mẹ con cần là thời gian, mấy năm nay con cứ kiên nhẫn một chút vậy.

Làm phiền rồi."
Đây là lần đầu tiên Tư Kinh Mặc nghe Ông dùng loại giọng điệu cầu xin này để nói chuyện với hắn, trong lúc nhất thời làm hắn thấy hoảng hốt.

Hồi lâu sau, Tư Kinh Mặc không thể tin được mà nói: "Ý của người là?"
Tư Nhiên nặng nề mà thở dài một hơi, sau đó bật cười một tiếng: "Chính còn còn chưa rõ sao? Con không phải đã sớm quyết định rồi sao? Nếu như lần này ta còn cùng mẹ con ép con nữa thì không biết con sẽ làm ra loại chuyện gì để uy hiếp chúng ta nữa?"
Người đàn ông dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc, phảng phất như chỉ nhìn một chút là đã nhìn thấu hắn.

Ánh mắt Tư Kinh Mặc dần ảm đạm, không nói gì.

Tư Nhiên lạnh lùng đảo mắt qua Tư Kinh Mặc, vừa nghĩ đến chuyện năm đó mà đôi mắt tối sầm lại.

"Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi." Tư Nhiên nói.

Tư Kinh Mặc vẫn không định lên tiếng.

Bầu không khí trong xe nhất thời đông lại, ai cũng không có ý muốn nói chuyện.

Tư Nhiên nhắm hờ đôi mắt, câu hỏi Lúc ấy con hận ta không? đã lên đến họng nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Lại qua một hồi lâu, Tư Nhiên mới làm như lơ đãng hỏi: "Vừa nãy con đi cùng ai vậy?"
Lưng Tư Kinh Mặc cứng đờ ra, hắn thậm chí có thể cảm nhận được rằng biểu cảm trên gương mặt mình bây giờ cũng cứng ngắt.

Tư Nhiên nhìn qua, ánh mặt lạnh lùng trầm tĩnh trời sinh dường như nhìn thấu hết thảy.

Hô hấp Tư Kinh Mặc ngừng lại trong một khoảnh khắc, âm thầm cắn chặt răng.

Hắn không biết Tư Nhiên đã nhìn ra cái gì, nhưng dù có bị ông nhìn ra hay không, thì hắn cũng không thể để lộ ra một chút bối rối nào cả.

Tư Kinh Mặc siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dường như phải dùng hết tất cả sức lực mới khiến cho giọng nói của mình không run rẩy, dùng một ngữ khí hết sức bình thản mà đáp: "Bạn học mới.

Tuần này cậu ấy chuyển đến lớp con.

Bởi vì phải nghỉ học một tháng nên không theo kịp tiến độ lớp con, lão Từ bảo con giúp cậu ấy một chút."
Tư Nhiên thu lại tầm mắt, biểu hiện trên mặt không thay đổi, không lắm để ý nói: "Có đúng không? Dáng dấp rất giống một người bạn của ta."
Tư Kinh Mặc không nói tiếp.

Tư Nhiên tiếp tục nói: "Có thể là nhìn lầm rồi.

Con nhớ ngày mai đúng giờ đi ứng phó một chút."
Tư Kinh Mặc lên tiếng, thần kinh căng thẳng lúc này mới thoáng buông lỏng.

............!
Buổi sáng Giang Diệc muốn ngủ nướng một chút, mà cũng không ngủ được bao lâu, đồng hồ sinh học là một thứ rất thần kì, đến đúng giờ đó, nếu bạn không chịu thức dậy thì nó cũng cố mà đánh thức bạn.

Lăn qua lăn lại mãi trên giường mà không ngủ được, Giang Diệc dứt khoát dậy luôn, đứng lúc cả tuần nay cậu chưa từng đọc sách ngữ văn.

Thừa dịp buổi sáng trí nhớ mạnh, cậu đem những bài cần học thuộc từ đầu năm đến giờ đọc thêm vài lần.


Sau đó lại chọn hai bài quan trọng rồi học thuộc, xác định mình đã học thuộc toàn bộ Giang Diệc mới đóng sách lại.

Đến bảy giờ rưỡi, Giang Diệc đem sách thu lại, sắp xếp lại tài liệu hôm nay cần phải xem rồi đi xuống lầu.

Giang Diệc đã cố ý dặn dò qua, hôm nay gì giúp việc sẽ không đến, trong tủ lạnh có bữa sáng đã được làm sẵn, Giang Diệc dùng lò vi sóng làm nóng rồi ăn sáng.

Chén bát thì dì sẽ đến rửa nên cậu cũng không quan tâm nhiều.

Bên này gọi xe không dễ dàng gì, cho nên tài xế của Giang gia ở ngoài cửa chờ Giang Diệc.

Giang Diệc và Hứa Hướng Dương đã thảo luận một chút, tốt nhất là đến cà phê, trong tiệm sách quá an tĩnh, bọn họ không thể trò chuyện được.

Lúc Giang Diệc đến là 8:30, vẫn còn khá sớm.

Cậu nhắn tin cho Hứa Hướng Dương: [ Sao cậu vẫn chưa tới?]
Hứa Hướng Dương: [ Đang ở ngoài cửa đây.]
Giang Diệc cất điện thoại gọi hai tách cà phê.

Hứa Hướng Dương xuất hiện phía sau lưng Giang Diệc, đến ôm Giang Diệc một cái: Hoan nghênh gia nhập Omega của chúng ta! Anh em tốt!
Giang Diệc huýt huýt cậu ta: "Lượn đi!"
Hứa Hướng Dương không giận chút nào, tươi cười hớn hở mà ngồi xuống bên cạnh Giang Diệc.

Khác với Giang Diệc, Hứa Hướng Dương là kiểu thanh tú, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng.

Giang Diệc thường xuyên trêu cậu ta, nếu cậu ta đội tóc giả và mặt váy thì chẳng ai nhận ra cậu ta là nam.

Trước kia là vì giới tính khác biệt, nên Hứa Hướng Dương sẽ không làm động tác thân mật với Giang Diệc, nhưng bây giời biết bạn tốt có cùng giới tính với mình thì ngược lại hai người có thể thân cận thêm chút nữa.

"Sau cậu lại phải chuyển trường?" Trong quán cà phê không có mấy người, Hứa Hướng Dương đặt cặp xuống, hạ giọng hỏi Giang Diệc.

Giang Diệc khẽ thở dài một hơi: "Nói ra thì rất dài dòng......"
"Không phải vì chuyện cậu phân hóa thành Omega đấy chứ?" Hứa Hướng Dương nhíu mày.

Giang Diệc lườm cậu ta một cái: "Tớ giống như loại người sẽ vì chuyện này mà chuyển trường à?"
Thật ra đây cũng là một phần nguyên nhân.

Nhưng mà không chỉ có nguyên nhân này, chuyện trong nhà cậu có hơi phức tạp, Giang Diệc tạm thời không muốn nói cho Hứa Hướng Dương.

Giang Diệc đổi chủ đề: "Thôi, hôm nay tôi đến đây để học tập! Cậu mau đưa tài liệu ôn tập của các cậu cho tôi xem một chút!"
Hứa Hướng Dương lấy ra từng lái từng cái một: "Cậu học đến đâu rồi?"
Giang Diệc: "Học môn toán xong rồi, giờ tới lý thuyết."
Cánh tay đang lấy tài liệu của Hứa Hướng Dương chợt ngừng lại, nửa ngày sau mới trầm giọng mắng một câu: "Đệch! Cậu dùng tốc độ của tên lửa đó hả!"
Giang Diệc nhíu mày: "Không có cách nào, baba của cậu thì là baba của cậu."
Hứa Hướng Dương: "Lượn đi."
Giang Diệc cũng không chấp Hứa Hướng Dương, nhìn tài liệu rồi bắt đầu ghi chép lại.

Có Tư Kinh Mặc ngồi cùng bàn, Giang Diệc học ít mà được nhiều.

Nhưng lúc cuối tuần thì Giang Diệc ngại phải làm phiền Tư Kinh Mặc, cộng với việc lâu lắm rồi cậu không gặp Hứa Hướng Dương nên muốn hẹn cậu ta ra ngoài.


Sau một tiếng, Giang Diệc chép hết những kiến thức mà mình không hiểu vào vở.

Chờ Giang Diệc ngừng bút, Hứa Hướng Dương cũng thả quyển sách trên tay xuống.

"Đọc xong rồi?" Mắt Hứa Hướng Dương trừng lớn như cái chuông đồng.

Giang Diệc đậy nắp bút lại, nâng cằm: "Lạ lắm à?"
Hứa Hướng Dương thở dài một hơi: "Tốc độ của học bá quả nhiên không giống với người bình thường."
Giang Diệc cất quyển sách: "Đi dạo không?"
Hứa Hướng Dương gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạt.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, không cần lo lắng sẽ làm phiên người khác nữa, Hứa Hướng Dương mới hỏi: "Cậu quen với trường mới chưa? Còn nữa......!cậu với Tư Kinh Mặc ra sao rồi?"
Giang Diệc suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói: "Cũng tạm, bọn tớ bây giờ xem như là bạn bè đi."
Hứa Hướng Dương: "......"
Sao phát triển nhanh vậy?
Giang Diệc không nhìn thấy Hứa Hướng Dương thay đổi sắc mặt, nói chuyện ngày mà Tư Kinh Mặc uống sau với Hứa Hướng Dương.

Hứa Hướng Dương cả kinh: "Cái gì?"
Giang Diệc ho nhẹ một tiếng, đột nhiên xích lại gần nhỏ giọng nói: "Hắn còn nói với tôi một bí mật, nhưng mà chuyện này tôi đã đồng ý với hắn là sẽ không nói cho ai hết, cho nên tôi sẽ không nói cho cậu."
Hứa Hướng Dương: "......"
"Khoan khoan!" Nửa ngày sau, Hứa Hướng Dương mới lấy lại được giọng nói: "Cậu mang Tư Kinh Mặc về nhà?"
Giang Diệc gật đầu: "Ờ, hắn uống say, tôi đâu thể ném hắn trên đường được, Alpha đẹp như thế,nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao? Nên tôi mang hắn về luôn."
Hứa Hướng Dương: "......"
"Có vấn đề gì à? Khoan hãy nói một Alpha sẽ gặp chuyện gì, mấu chốt là một Omega có thể mang Alpha về nhà mình sao?"
Mang một Alpha về nhà mình không phải đang mời gọi sao?
Hứa Hướng Dương chỉ cảm thấy đau đầu quá thể, suýt chút nữa đã quên Giang Diệc mới phân hóa có một tháng.

Đột nhiên từ Alpha trở thành Omega, đại khái là ý thức về giới tính vẫn chưa cao lắm, tiềm thức của cậu ấy vẫn cho mình là Alpha, cho nên Giang Diệc sẽ cảm thấy không có gì sai, nhưng mà Tư Kinh Mặc thì không giống!
Hắn là một Alpha, hắn biết điều này là có ý gì!
Hít sâu một hơi, Hứa Hướng Dương thấy choáng váng, giống như súng liên thanh mà giáo dục Giang Diệc: "Đại ca à, bây giờ cậu là Omega! Cho dù quan hệ có tốt thế nào đi nữa, thì Omega vẫn phải giữ khoảng cách với Alpha, chớ đừng nói chi là mang một Alpha độc thân về nhà! Hành động này của cậu, không khác gì mời gọi cả! Vạn nhất vận khí không tốt, lại đụng trúng kì phát tình của cậu, cậu nói xem phải làm sao hả?"
Giang Diệc thật sự không nghĩ đến chuyện này, nên cũng sững sờ trong phút chốc.

Nhìn Giang Diệc sắc mặt, Hứa Hướng Dương biết ngay là Giang Diệc vẫn chưa nhận thức rõ về giới tính của mình.

Hứa Hướng Dương trầm mặt: "Từ nay về sau, lúc cậu và Tư Kinh Mặc ở cùng nhau thì không thể chỉ có hai người các cậu!"
Giang Diệc đưa tay cào cào tóc, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại: "Đâu có nghiêm trọng đến mức đó? Tôi chỉ xem Tư Kinh Mặc huynh đệ, trước đó tôi với cậu không phải cũng như vậy à?"
Hứa Hướng Dương liếc mắt: "Tớ có uống say rồi ở riêng với cậu à? Hay là hai người ở chung một phòng?"
Giang Diệc bị hỏi thế, cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như.....!đúng là không có như thế thật?
Hứa Hướng Dương tiếp tục nói: "Đó là đương nhiên! Lúc ấy cậu là Alpha, tớ còn là một Omega biết tránh hiềm nghi.

Dù sao tớ nói chuyện này cho cậu là muốn cậu ghi nhớ trong lòng.

Về sau dù cậu có tiếp xúc với bất kì một Alpha nào, cũng không thể ở quá gần nhau."
Giang Diệc chỉ cảm thấy Hứa Hướng Dương chuyện bé xé ra to: "Nào có nghiêm trọng như vậy? Nghe ý tứ này của cậu, cứ như tôi và Tư Kinh Mặc không thể trở thành bạn bè vậy."
Hứa Hướng Dương đâu chỉ không nghĩ Giang Diệc và Tư Kinh Mặc thành bạn bè, cậu ta còn không nghĩ đến việc Giang Diệc và Tư Kinh Mặc sẽ gặp nhau nữa kìa.

Chỉ là nghĩ lại, hiện tại Giang Diệc là Omega, dù có tiếp xúc thì cũng không có việc gì, nhưng giống như kiểu say rượu ở riêng với nhau thì tuyệt đối không thể.

"Dù sao thì chuyện như trước đó là không thể được, cậu phải rõ ràng rằng, cậu bây giờ là Omega, không phải Alpha!" Hứa Hướng Dương cường điệu nói.

Giang Diệc không cãi lại nữa: "Rồi rồi."
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Giang Diệc thì không để ý chút nào.

Tư Kinh Mặc thích Phương Phàm như vậy, chẳng lẽ còn có ý nghĩ bậy bạ với mình được chắc?
Nếu là những người khác thì Giang Diệc cò có thể hoài nghi, nhưng chẳng biết tại sao, cậu lại luôn chắc chắn Tư Kinh Mặc không phải là người như vậy.

Hứa Hướng Dương hiểu rất rõ Giang Diệc, cậu ta chỉ cần liếc mắt là biết Giang Diệc chỉ trả lời qua loa với mình.

Trong lòng của cậu ta rất xoắn xuýt, không biết có nên nói chuyện Tư Kinh Mặc thầm mến Giang Diệc cho cậu biết hay không.

Từ ngày đầu tiên Giang Diệc trở về rồi đụng phải Tư Kinh Mặc, Hứa Hướng Dương đã chắc chắn rằng Tư Kinh Mặc sẽ nghĩ cách để tiếp cận Giang Diệc.


Vừa mới bắt đầu Giang Diệc ghét Tư Kinh Mặc, nên Hứa Hướng Dương không nói làm gì.

Nhưng nhìn bộ dáng này của Giang Diệc, rõ ràng là đã tiếp nhận Tư Kinh Mặc.

Hứa Hướng Dương cắn răng một cái, vẫn quyết định nói chuyện này cho Giang Diệc: "Tớ nói cho cậu chuyện này, thì cậu sẽ lập tức hiểu ý của tớ.

Cậu có biết Tư Kinh Mặc đối với cậu có cảm giác gì......"
"Tư Kinh Mặc?"
Không đợi Hứa Hướng Dương nói xong, Giang Diệc đã cắt đứt lời cậu ta.

Cả người Hứa Hướng Dương bỗng chốc cứng đờ: "Ở đâu?"
Giang Diệc chỉ chỉ phía trước, Tư Kinh Mặc đang đi về phía hai người.

Hứa Hướng Dương: "......"
Bây giờ mà chạy liệu có kịp không nhỉ?
Đương nhiên là không kịp rồi.

Trong mấy giây ngắn ngủi ấy, Tư Kinh Mặc đã xuất hiện trước mặt hai người.

Nam sinh không mặt đồng phục nữa cũng bớt đi vài phần ngây ngô.

Bên trong là áo sơ mi trắng còn bên ngoài khắc một chiếc áo mỏng, quần tây đen thẳng thớm, phối với một đôi giày da đen sáng bóng.

Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, đã kiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Đặc biệt là mặt mày Tư Kinh Mặc thâm thúy, ngũ quan lập thể, lần đầu tiên nhìn sang đã khó lòng mà dời mắt.

Giang Diệc kinh ngạc trong phút chốc, cậu biết lúc bình thường Tư Kinh Mặc rất đẹp trai, nhưng mà cũng chưa từng quan sát kĩ nam sinh ở trước mặt này.

Vào giờ khắc này, cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao có nhiều nữ sinh lại si mê hắn như vậy.

Hứa Hướng Dương thì không giống vậy, bây giờ cậu ta thấy mình sắp không thở nổi rồi.

Đặc biệt là cái lúc mà ánh mắt của Tư Kinh Mặc lạnh lùng đảo qua cậu ta ấy.

Mặc dù biết rõ nam sinh trước mặt là người bất luận là ai cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh như băng.

Nhưng mà Hứa Hướng Dương cảm thấy ánh mắt lúc Tư Kinh Mặc nhìn về phía mình có cất giấu đao!
Nghi ngờ, đồng thời có chứng cứ.

"Thật là đúng dịp." Giang Diệc nói trước.

Tư Kinh Mặc đáp lại, môi mỏng khẽ mở: "Thật là đúng dịp." Mắt nam sinh chỉ dừng lại trên người Giang Diệc một chút, rất nhanh sau đó là nhìn Hứa Hướng Dương đứng bên cạnh.

Giang Diệc thấy vậy, cho là hắn không biết Hứa Hướng Dương, ôm vai Hứa Hướng Dương nói: "Đây là Hứa Hướng Dương, bạn tôi, lúc trước cậu ấy ở Nhất Trung, chỉ là không cùng lớp với chúng ta mà thôi."
Tư Kinh Mặc cùng Hứa Hướng Dương liếc nhau.

Hứa Hướng Dương xấu hổ cười cười với hắn.

Tư Kinh Mặc thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào cánh tay Giang Diệc đang ôm vai Hứa Hướng Dương, hỏi cau mày, mặt không biểu tình gập đầu với Hứa Hướng Dương.

Hứa Hướng Dương cảm thấy hơi khó thở, cậu ta đâu có nghĩ là sẽ đụng phải Tư Kinh Mặc, không ngờ lại đụng phải thật!
Giang Diệc tiếp tục hỏi: "Cậu đến đây có chuyện gì sao?"
Tư Kinh Mặc gật đầu: "Ừ, còn các cậu ——"
Giang Diệc vỗ vỗ cái cặp đằng sau lưng: "Tới mượn tư liệu, vừa lúc gặp cậu, cậu xong chưa? Đi ăn cơm cùng nhau đi."
Tư Kinh Mặc còn chưa lên tiếng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói—— "Kinh Mặc, sao cậu lại ở đây? Tớ tìm cậu lâu lắm rồi......"
Giang Diệc cau mày, giọng nói này hình như hơi quen tay, lần theo giọng nói kia thì đồng tử của cậu lập tức co lại.

"Vân Thư?"
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người tết nguyên đán vui vẻ! Năm mới không vui vẻ thì cũng sẽ phát tài nha!.


Đọc truyện chữ Full