DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 21



Tô Mặc chống khuỷu tay dựng người dậy, nói với Hassan, “Anh chọt tôi.”Hassan đáng thương vừa mới bình tĩnh được một tẹo lập tức đỏ bừng mặt, “A, xin lỗi.”Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì.

Tô Mặc lạnh mặt nói, “Bắt nó nằm xuống.”Hassan bó tay không biết làm sao.

Thật ra hắn vẫn luôn cố kiềm chế bản thân.


Thế nhưng người anh em nãy giờ không được an ủi đã phình to đến độ đau nhói, tiểu giống cái mềm mại lại còn nằm lên trên, chỉ việc ép chính mình không được động đậy thôi đã hao tốn toàn bộ sức lực của hắn rồi.Cảm nhận thứ đang đâm mình chẳng những không mềm xuống, ngược lại còn giật mạnh vài cái, Tô Mặc nheo mắt nói, “Cần tôi hỗ trợ không?”Không đợi Hassan trả lời, Tô Mặc đã mò tay xuống, nắm lấy nam căn đang không ngừng co giật, nắm tay khẽ siết…(nam căn : trym của bạn chẻ)“Ưm!” Tiếng kêu la thảm thiết của Hassan vừa ra khỏi miệng liền bị chính hắn chặn lại.

Tô Mặc đột nhiên quấy rối làm hắn đau tới mức run lẩy bẩy, đáng xấu hổ là người anh em của hắn lại chẳng hề lùi bước, còn diễu võ dương oai mà lớn thêm một vòng, đồng thời cũng tiết ra chút dịch nhầy.Tô Mặc nhận ra được, đôi mày khẽ nhướng.

“Thích tới vậy sao? Hửm?” Vừa nói vừa nắm đầu đỉnh non mềm vào lòng bàn tay, dùng sức xoa nắn.“Ô…” toàn bộ tiếng kêu đều bị Hassan cố sức dùng tay ngăn lại.

Hắn đau đến mức run lẩy bẩy, không bao lâu, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Thế nhưng dù bị đối đãi nhẫn tâm như vậy, bộ phận sinh dục của hắn vẫn dựng thẳng như cũ, thậm chí còn chảy ra nhiều dịch nhờn hơn, làm cho lòng bàn tay Tô Mặc như phủ một lớp sơn trắng mịn.Lòng hiếu thắng của Tô Mặc bị khơi dậy.

Cậu biết rõ hành động của mình không phải âu yếm, mà là chà đạp.

Nhưng dù bị chà đạp như vậy, thứ kia của Hassan vẫn cực kỳ phấn chấn.Thú nhân giống đực thật thần kỳ.


Mấy người thừa nhận đi, rốt cuộc là giới hạn của mấy người nằm ở đâu hả?Tô Mặc không ngừng thay đổi kỹ xảo, thậm chí còn dùng đầu ngón tay nhọn nhọn quẹt qua phần đỉnh non mềm.

Hassan che miệng điên cuồng lắc đầu, run rẩy đổi thành co giật, trông như lúc nào cũng có thể sụp đổ, thế nhưng thực tế lại chẳng vỡ nát.— Đến tận khi Tô Mặc đưa đầu ngón tay vào lỗ niệu đạo, nhẫn tâm đâm chọt.Hai mắt Hassan trợn to, miệng há ra nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.

Cơ thể hắn trong nháy mắt như bị đóng băng, dù bị ngón tay đâm mạnh vào cũng không khiến hắn có bất kỳ phản ứng gì.Vài giây sau, Hassan mới phát ra tiếng thét từ tận sâu trong lồng ngực mình, dù miệng đã bị che lại thì cũng làm cho Tô Mặc nghe được mà lấy làm kinh hãi.

Giống như toàn bộ đau đớn bị dồn nén lại đến tận lúc này mới bùng phát, Hassan run rẩy kịch liệt, dịch trắng trộn lẫn với dịch vàng óng ánh, bắn ra từ trong tay Tô Mặc.……Giỡn tới mức máu xông não rồi.


Tô Mặc hiếm khi thấy chột dạ, xấu hổ thu tay về.Sau một chút dịch trắng, dòng chất lỏng màu vàng dần dần chảy ra, càng lúc càng nhiều.

Hassan ý thức được bộ dáng chật vật của bản thân, liền liều mình kẹp chặt chân muốn nó dừng lại, nề hà dịch tiểu lại không khống chế được, hoàn toàn không để tâm đến nỗ lực của hắn, cứ ồ ạt tuôn ra.Biết Tô Mặc đang đứng một bên nhìn chằm chằm toàn bộ cảnh này, Hassan nức nở, cố gắng cuộn người lại muốn tránh né tầm mắt của Tô Mặc.Nhìn Hassan run rẩy cuộn người lại, Tô Mặc nghiêm chỉnh thành thật tự mình đi sang một bên phạt đứng, tự kiểm điểm.Tô Mặc mày bị sao thế hả, sao lại nặng tay như vậy? Hassan không phải đám đê tiện lúc trước, anh ta không hề có lỗi với mày, thậm chí còn khoan dung giao ra toàn bộ bản thân, mặc cho mày muốn làm gì thì làm.Chính vì thế mà mày không biết cảm kích sao? Xem hy sinh và nhường nhịn của anh ta như điều đương nhiên? Chỉ vì chơi đến là vui vẻ mà không biết nặng nhẹ? Mày xứng đáng với sự tín nhiệm, xứng đáng với sự nhẫn nại, xứng đứng với toàn bộ những gì mà anh ta đã trả giá vì mày sao? Đừng quên, mày thậm chí còn không muốn vì anh ta mà trở thành một giống cái chân chính!Tô Mặc cắn môi, lòng thấy tự trách mà phiền muộn vô cùng.Đến tận khi Hassan dần không còn run rẩy nữa, Tô Mặc mới chậm rãi đến gần, cẩn thận nhẹ nhàng xoa vai Hassan, đắn đo không biết nên giải thích thế nào.Hassan thoáng run run, chôn mặt vào cánh tay, giọng điệu xen lẫn âm khóc cùng khàn khàn vì hét quá nhiều.

“Tô Mặc, xin lỗi.”Tô Mặc…Mau tới nói cho tui coi, lần này rốt cuộc là cái lý do quần què gì nữa đây ? ? ! !.


Đọc truyện chữ Full