DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]
Chương 75: (Hoàn Chính Văn)

Ánh nắng chói chang giống như ánh đèn huỳnh quang chiếu thẳng vào mắt, cảnh trí xung quanh lúc thì mơ hồ lúc thì tỏ tường.


Sử Diệp khóc đến cạn nước mắt, chẳng biết hiện tại là đang nghĩ gì, Miên Miên chết rồi mà Long Nhị cũng theo nàng.


Tay Sử Diệp ôm lấy lồng ngực, dường như không cảm nhận được chút độ ấm nào, giống như bản thân đã trở thành một cái xác lạnh lẽo.


Tiếng động xung quanh ồn ào, đao kiếm va chạm vào nhau tạo nên âm thanh hỗn tạp, lại pha lẫn những lời chửi rủa, gào thét.


Nhưng mà Sử Diệp lại như không hề nghe thấy, quanh quẩn y chỉ là những hồi ức đã cũ và giọng nói hoạt bát trong veo của Miên Miên, xen lẫn vào trong đó y còn thấy được đôi mắt trong sáng của em gái mình.


"Anh hai đi thủy dương cung với em nha? Em muốn nhìn thấy sư tử biển."


"Anh hai, anh hai! Nhìn kìa đó là máy bay, y hệt như con chim sắt to ơi là to..."


"Anh hai... Bố mẹ đi đâu rồi? Sao họ nói là về đón sinh nhật với em mà?"


"Anh... Anh hai... Em mệt... Em buồn ngủ rồi..."


"Sử ca muội về rồi!"


Từng đoạn từng đoạn hình ảnh chồng chéo lên nhau, sau đó vặn vẹo biến thành tảng đá thủy tinh lớn rơi xuống, vụn nát thành những mảnh nhỏ.


Quan Đông Hàn cố gắng gọi Sử Diệp, hai tay nắm chặt bả vai lay lay cơ thể vô lực của y: "Sử ca! Sử ca! Sử Diệp! Huynh đừng như vậy..."


Sử Diệp vẫn là vẻ mặt mếu máo đó, ánh mắt nhìn vào vô định giống như người mất hồn.


Quan Đông Hàn chịu không nổi người trước mặt mình biến thành bộ dạng thống khổ như vậy.


Hắn ôm chặt y vào lòng, ôn nhu gọi tên y lần nữa.


"Sử Diệp... Làm ơn đừng như vậy, tim đệ rất đau..."


Khi nghe thấy những lời này, Sử Diệp đột nhiên ngừng khóc, trước mắt bắt đầu tản dần hình ảnh mờ nhòe, phút chốc y liền thấy rõ được gương mặt của hắn.


"Đông Hàn... Hai người họ đi rồi, bỏ ta lại rồi... Làm sao đây?"


Quan Đông Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của y, sau đó nở nụ cười trấn an: "Huynh còn có đệ, Quan Đông Hàn này nhất định không rời bỏ huynh..."


Hắn nói đoạn rồi đưa ngón tay vuốt lấy đôi mắt đã sưng húp, không những thế đuôi mắt còn đỏ lên giống sắp chảy ra máu.


Sử Diệp bắt lấy bàn tay đang đưa lên kia, khẩn khoản nói cứ như một đứa trẻ khóc nháo đòi mẹ: "Hứa với ta, không được bỏ ta lại, ta không muốn phải sống đơn độc như trước kia nữa! Rất trống rỗng, rất đau..."


"Được." Quan Đông Hàn gật đầu chắc chắn.


Sử Diệp liền cười, ôm hắn càng chặt hơn.


Đột nhiên bên cạnh còn vang lên một giọng nói nam nhân, mà lại quen thuộc đối với Sử Diệp: "Đại ca, còn có ta."


Sử Diệp nới lỏng vòng tay ôm hắn ra, sau đó hồ nghi quay đầu nhìn về hướng nam nhân.


Y ngạc nhiên: "Thiệu Đường?"


Thiệu Đường vẫn là dáng vẻ thiếu niên của mấy năm trước, hơn nữa hiện tại còn thấy anh tuấn hơn rất nhiều.


Thế nhưng biểu tình trên gương mặt của Thiệu Đường lại rất kỳ quái, Sử Diệp gần như không còn nhận ra đây chính là thiếu niên nhút nhát năm nào.


Thiệu Đường vẫn giữ ý cười, nghiêng đầu nói: "Đại ca chẳng lẽ đã quên Sử Di rồi?"


Sử Di?


Chính là nhị công tử Sử gia đã chết kia... Không đúng! Trong hồi ức của nguyên chủ, Sử Diệp chỉ biết rằng mình và đệ đệ bị chia cắt nhau, phụ thân kéo y bỏ chạy để lại mẫu thân và đệ đệ bị bao vây... Sau đó như thế nào, y không biết, nên cứ nghĩ rằng vị nhị công tử này cũng đã tẫn mạng.


Một câu nói này của Thiệu Đường đã giải thích toàn bộ nghi vấn của mọi người.


Kẻ đã gây náo loạn giang hồ gần đây, kẻ đã độc chết Giang Chấn Viên và vô số đệ tử của các môn phái khác chính là Thiệu Đường.


Không những thế kẻ đã dùng độc ở Hàn gia, âm thầm giết chết Hàn Thống cũng chính là Sử Di.


Lúc này Sử Diệp mới chợt nhìn rõ tình thế hiện tại.


Một đám người của chính đạo ai nấy đều sắc mặt khó coi, khóe miệng dính máu nằm co cụm bị Vô Ưu phái bao vây.


Các vị trưởng môn thì ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn để lên đùi vận công trị thương.


Hồ Thanh Y đay nghiến nhìn Thiệu Đường: "Tên phản đồ! Dám hạ ám khí có độc lên bọn ta, hóa ra ngươi lại chính là dư nghiệt của Sử gia!."


Dừng lại một chút bà ta liền bắn ánh mắt sắt xéo đến Vương Long: "Vương sư phụ, chẳng phải năm đó..."


Vương Long thở dài, chậm rãi nói: "Là ta phát hiện dưới thi thể của Sử phu nhân có một hài tử, nó còn rất nhỏ nên ta không đành lòng hạ thủ, bèn đem đứa nhỏ giấu đi, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi đành mang đứa nhỏ về... Không ngờ rằng..."


Thiệu Đường bật cười, tiếp lời: "Sư phụ không ngờ rằng con lại biết hết tất cả mọi chuyện."


Vương Long nhắm mắt, sau hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Từ khi nào?"


"Lúc ta tròn mười lăm... Ta đã nghe lén được lời sư phụ nói với sư mẫu, sau khi nghe được thì đoạn quá khứ chó má kia lại ào về... Giống như bão tố kéo đến, không kịp chuẩn bị tinh thần..."


Tuy trên mặt Thiệu Đường là ý cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại là tuyệt vọng cùng thống hận.


Vì sao lại khiến hắn nhớ lại? Vì sao lại tàn nhẫn giết chết mẫu thân trước mặt hắn? Vì sao diệt cả Sử gia của hắn, khiến cho đại ca của hắn sống trong sự cay độc, bị giày vò tinh thần, thống khổ vô cùng?


Sử Di hắn rất rất rất chán ghét lũ giang hồ chính đạo này, càng oán hận đối với những kẻ đã tham gia vào sự việc năm đó.


Sử Diệp rơi vào trầm mặc, hóa ra y còn có đệ đệ.


Đệ đệ thất lạc này lại sống trong thù hằn thế kia, thật đáng thương.


Sử Diệp tạm gác đau buồn ra sau đầu, chật vật muốn đứng dậy.


Quan Đông Hàn phối hợp nhịp nhàng với y, ôm lấy eo y để Sử Diệp mượn lực mà đi đến cạnh Thiệu Đường.


Sử Diệp nhợt nhạt cười, nắm lấy cổ tay Thiệu Đường: "Nhị đệ, vất vả cho đệ rồi, đến ôm ca ca một cái."


Nụ cười trên mặt Thiệu Đường trở nên vặn vẹo, hắn nhìn y mà hốc mắt ửng đỏ.


"Đại ca..." Thiệu Đường vùi đầu vào ngực Sử Diệp, có hơi nỉ non.


Sử Diệp vuốt đầu hắn, rồi nhẹ vỗ vỗ lưng hắn: "Ngoan..."


Tay ôm eo y của Quan Đông Hàn đột nhiên siết chặt, y ngẩng đầu lên nhìn hắn, tức giận mắng thầm: "Tiểu tử thối! Nó chính là thân đệ của ta."


Ghen ghen cái gì? Đến đệ đệ ta cũng ghen? Gợi đòn! Thiếu đánh!


Thiệu Đường cũng cảm nhận được hàn ý từ Quan Đông Hàn, liền luyến tiếc rời khỏi người Sử Diệp, nhếch môi đối hắn mà nói: "Quan đại ca, ta đây chỉ có thể giúp huynh một tay hạ gục bọn họ, còn muốn xử trí bọn họ thế nào thì tùy ý huynh. Thù này có lẽ ta... Nhờ huynh hoàn thành nốt."


Quan Đông Hàn gật đầu.


Thiệu Đường nhìn về phía Vương Long, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỉ cầu huynh một việc, chính là chừa cho Vương võ đường một con đường sống, dù gì bọn họ đã trả đủ..."


Quan Đông Hàn biết là hắn vẫn còn mang ân tình của Vương Long, nên cũng gật đầu đồng ý.


Sau đó Thiệu Đường chấp tay muốn rời đi, Sử Diệp vội cản lại: "Di nhi... Đệ muốn đi đâu?"


Thiệu Đường mỉm cười nói: "Bỏ trốn, tránh bị truy sát, đại ca bảo trọng..."


Nói xong Thiệu Đường nhảy lên nóc nhà, dùng khinh công biến mất dạng.


Sử Diệp lại rơi vào u buồn, Quan Đông Hàn xoay người y lại, nhẹ hôn lên trán Sử Diệp: "Đệ vẫn ở đây mà."


Sử Diệp có hơi an lòng gật đầu.


Hồ Thanh Y phun nước bọt mắng:"Kinh tởm!"


Quan Đông Hàn nghiêng đầu nở nụ cười đầy sát ý, cợt nhả thả ra một câu: "Đến lúc tính nợ rồi."


_________________________


Quan Đông Hàn nhìn về phía Uông Tần, ánh mắt ra hiệu. Uông Tần liền đi đến đỡ lấy Sử Diệp.


Quan Đông Hàn nhặt lên Hàn Xích Kiếm đi đến đối diện bọn chính phái. Đứng từ trên nhìn xuống, khí thế vạn phần khinh người.


"Các người nói xem, chức vị minh chủ này nên thuộc về ai?"


"..."


"Không biết? Hay là không muốn thừa nhận? Có lẽ ta nên tiễn vài kẻ vẫn ngu muội xuống hoàng tuyền."


Nói xong, Quan Đông Hàn không do dự chém bay đầu một tên đệ tử Nam Kiếm từng theo xu nịnh Lô Sỉ Liêm.


Máu văng tung tóe, đầu của tên đó lăn lốc như trái banh dọa sợ không ít người.


"Chức vị minh chủ này là của ngươi!"


"Đúng vậy... Đúng vậy."


"Quan huynh đệ tướng mạo phi phàm, võ công cái thế, xứng đáng nhận chức vị này."


Bọn họ liên tiếp nháo nhào đồng ý hòng muốn giữ lại cái mạng.


Hồ Thanh Y tức giận trừng mắt bọn họ: "Các người..."


Lô Hoàng rống lên cướp lời: "Một lũ ô hợp hèn nhát! Không ngờ trưởng môn phái Hoa Sơn và Không Động cũng như vậy... Thật là mất mặt..."


Quan Đông Hàn bật cười: "Bọn chính đạo các người quả là hèn mọn, Lô Hoàng ông cũng không khác gì chúng mà dám mở mồm mắng chửi chúng!"


Nói xong hắn đánh một chưởng lên đỉnh đầu lão, đem toàn bộ công lực cùng võ công của lão đều phế đi, sau đó dùng Hàn Xích Kiếm chặt đứt gân tay gân chân lão, triệt để biến Lô tam thánh hiệp từng đỉnh đỉnh một thời thành phế nhân!


Ông đã tuyệt tử tuyệt tôn, nay ngay cả chút võ công cũng không còn thành phế vật, sống đau khổ còn không bằng chết.


Lô Hoàng la hét thảm hại vô cùng.


Quan Đông Hàn nhếch môi, thương tổn mà lão gây ra cho Sử Diệp còn lớn hơn rất nhiều lần, nếu để lão chết thì quá dễ dàng, trực tiếp phá hủy tôn nghiêm của lão, giết chết tinh thần lão mới gọi là trả thù.


"Lão phế vật!"


Trương Tử Phong nhíu chặt mày, muốn lên tiếng nhưng lại bị Lâm Kỳ Hưng cản lại.


Quan Đông Hàn tất thảy đều nhìn thấy, liền lớn tiếng kể ra hết tội danh của ông ta.


Lâm Kỳ Hưng run rẩy bàn tay đang đè lại bả vai Trương Tử Phong, nghi hoặc nhìn ông ta.


Trương Tử Phong đến nước này cũng không làm ra vẻ chính nhân quân tử nữa, nhỏ nhẹ khẩn cầu: "Dù cho ta có làm gì thì vẫn là đại sư thúc của con, chẳng lẽ con không nể tình?"


"Nể tình? Haha! Ông có từng nể tình phụ thân ta là sư đệ của ông sao? Ông có từng nể tình Kim gia sao? Loại người như ông nên biến mất đi."


Nói xong hắn dùng một kiếm chém đứt đầu Trương Tử Phong. Máu văng lên mặt Trương Bạch Vũ, hắn hai mắt mở to chứng kiến phụ thân bay đầu.


Trương Bạch Vũ gào lên nhào đến muốn tấn công hắn. Quan Đông Hàn cười khinh bỉ giơ kiếm lên, Lâm Kỳ Hưng vội vã đập ngất Trương Bạch Vũ, nói: "Đông Hàn... Tha cho nó một mạng, coi như ta cầu xin con."


Quan Đông Hàn hạ kiếm xuống, lạnh nhạt đáp: "Được."


Dù gì hắn cũng không có thù oán gì với Trương Bạch Vũ, cũng không nên lạm sát một người chính trực như Trương Bạch Vũ.


Hồ Thanh Y lúc nãy vẫn còn khí thế, nhưng sau khi chứng kiến cái chết của Trương Tử Phong bèn im hẳn đi, mặt gục xuống không dám nhìn lên.


Quan Đông Hàn không nói gì, chỉ chậm rãi đứng đó nhìn xuống bà ta.


Hồ Thanh Y trông thấy đôi giày dừng lại trước mặt mình, trong lòng liền nghĩ đến thảm cảnh kia, có hơi phát run.


Cả hai cứ như vậy một hồi lâu, không khí âm trầm tĩnh lặng, ngột ngạt muốn chết, ai nấy đều quan sát động tĩnh của hắn sợ rằng hắn động một cái thì sẽ có người bay đầu.


Cuối cùng Hồ Thanh Y không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi muốn gì?"


Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười vặn vẹo kỳ quái, giống như lang sói nhe răng sắp nuốt chửng con mồi.


"Bà đoán xem?"


Hồ Thanh Y nghiến răng nhưng lại nghĩ đến tính mạng của mình lâm nguy liền thay đổi thái độ, cười cười nói: "Ta đoán không ra, minh chủ có thể nói cho ta biết?"


Quan Đông Hàn nhướn mày bật cười: "Minh chủ? Haha bà cũng nhanh thay đổi ghê đấy. Vậy làm phiền Hồ trưởng môn giao lại lệnh bài Bá Giang cho ta."


Hồ Thanh Y giật mình, làm sao hắn biết bà đã thừa cơ hỗn loạn đánh cắp lệnh bài?


Quan Đông Hàn nhếch môi nói lại lần nữa: "Lệnh bài."


Hồ Thanh Y cắn môi, móc ra trong ống tay áo chiếc lệnh bài bằng vàng đưa cho hắn.


Quan Đông Hàn cầm lệnh bài trong tay nhưng giống như cầm một món đồ chơi, hắn đi đến mở lòng bàn tay Sử Diệp ra đưa cho y, ôn nhu cười: "Huynh giữ giúp đệ nha."


Sử Diệp gật đầu, sau đó hắn lại hỏi: "Huynh muốn tha cho bà ta không?!"


Sử Diệp liếc mắt nhìn đến Hồ Thanh Y, bà ta khi nghe được câu hỏi đó có hơi chấn động, quyền sinh sát lại nằm trong miệng Sử Diệp.


Hồ Thanh Y liền khẩn khoảng nhìn y, cầu xin: "Sử công tử, niệm tình..."


Bà ta còn chưa nói hết câu đã bị tiếng cười mỉa mai của Sử Diệp ngắt quãng.


"Niệm tình bà đã ra tay tàn độc với muội muội ta? Bà có cảm thấy lời này nói ra giống trò cười không?"


Quan Đông Hàn rất nhanh trí hiểu ý Sử Diệp, hắn quay người nắm chặt Hàn Xích Kiếm tiến lại gần Hồ Thanh Y.


Hồ Thanh Y bắt đầu hoảng loạn: "Tha cho ta."


"Ngươi tha cho ta một mạng đi có được không?"


"Đừng đến gần! Không được giết ta, ta là ai chứ? Đường đường là trưởng môn Lan Hoa phái lại để các người ức hiếp sao?" Hồ Thanh Y từ nài nỉ chuyển thành tức giận rống lên, tôn nghiêm của bà ta vẫn còn nhen nhóm nổi dậy.


Ngay khi thấy lưỡi kiếm phát ra mùi tanh hôi của máu, bà ta liền trở nên điên cuồng lùi lại, hướng Sử Diệp cầu cứu: "Sử công tử xin hãy tha cho ta, tất cả là lỗi của ta, làm ơn tha cho ta..."


"Đợi đã." Sử Diệp lên tiếng, vẻ mặt không thể nhìn ra là đang nghĩ gì.


Quan Đông Hàn khó hiểu quay đầu nhìn, Sử Diệp chậm rãi đi đến nắm chặt cánh tay cầm kiếm của hắn, sau đó từ từ kéo xuống chạm đến chuôi kiếm.


Sử Diệp đột nhiên trừng trừng mắt nở nụ cười hàn ý, lúc này cái gọi là nhân từ ôn nhuận đã hoàn toàn biến mất.


Khi nghĩ đến hình ảnh Miên Miên ngay trước mắt y ngã xuống, máu trên cổ nàng văng tung tóe, y không thể nào quên được cảm giác thống khổ cùng cực lúc ấy.


"Cắt cổ bà ta, để máu từ từ chảy ra, để bà ta hưởng thụ cảm giác lúc chết của Miên Miên. Ăn miếng trả miếng!" Sử Diệp nói, ngữ điệu không còn chút tình người nào.


Quan Đông Hàn gật đầu, một cước đạp bà tà dưới chân, sau đó để Sử Diệp cầm kiếm đặt lên yết hầu Hồ Thanh Y, từ từ cắt ngang một đường không quá sâu cũng không quá nông, đủ để thấy rõ da thịt bị phá hủy, đủ để khiến bà ta cảm nhận từng chút đau đớn, từng chút máu bị chảy ra đến chết.


Hồ Thanh Y trừng ngược mắt, miệng phát ra tiếng la hét đáng sợ, sau khi lưỡi kiếm cắt qua yết hầu thì chỉ còn phát ra tiếng ọt ẹc không rõ.


Sử Diệp nắm chặt thanh kiếm, tay vẫn còn hơi run, còn dư lại chút cảm giác lần đầu tiên cắt cổ người khác.


Hồ Thanh Y giống

Đọc truyện chữ Full