DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]
Chương 1

Người phụ nữ điên cuồng lao đến nắm tóc Sử Diệp, bà ta vừa khóc vừa kéo: "Ngươi, cái đồ lang băm hại người, mau trả mạng con trai ta lại."


Sử Diệp bị túm tóc, đau đến chảy cả nước mắt, y không hiểu con trai bà ta chết tại sao lại tìm đến y đòi mạng? Cũng không phải y kê thuốc hại chết người.


Người phụ nữ vẫn tiếp tục điên cuồng gào thét trước mắt vô số bệnh nhân tại phòng mạch:" Trả con ta lại, trả con ta lại, chính tên lang băm nhà ngươi kê đơn thuốc hại chết con ta."


Sử Diệp thất kinh đẩy bà ta ra, y ôm tóc lắc đầu chối bỏ: "Làm sao có thể? Tôi chưa hề kê đơn thuốc hại người bao giờ, bà đừng vu oan cho tôi."


Người phụ nữ tức giận, lấy từ trong túi một bao thuốc ném ra, vị thuốc ngổn ngang bày ra trên đất, Sử Diệp đẩy mắt kính nhìn kỹ.


Y cả kinh cầm một mảnh thân khô từ trên sàn lên:" Lê Lô? Tại sao lại có Lê Lô trong thuốc?"


Người phụ nữ gục quỵ xuống, khóc đến thần hồn điên đảo: "Ta biết ta không rành về y thuật, nhưng bài thuốc này có độc, đã hại chết con ta, Sử Diệp ngươi thật là độc ác! Con ta chỉ mới 10 tuổi, nó còn cả một tương lai dài ở phía trước, cớ gì lại hại chết con ta?"


Sử Diệp ấp úng không biết phải nói thế nào cho phải, vì theo đơn thuốc mà y kê cho đứa bé không hề có Lê Lô.


Lúc này một người đàn ông trạc tuổi Sử Diệp đi đến, ôn nhu đỡ người phụ nữ kia dậy:" Bà đứng lên trước, đừng quá thương tâm."


Hắn ta chính là vị bác sĩ đồng nghiệp của y Hàn Thống, hắn nhìn y bằng con mắt vô cùng thâm độc: "Sử Diệp, anh cũng biết Lê Lô không thể phối chung với Tế Tân mà, hai vị thuốc phản nhau dùng chung sẽ sốc mà chết đó! Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy?"


Sử Diệp vô cùng tức giận, Hàn Thống ngay từ đầu đã không thích y rồi, cho nên có cơ hội liền muốn một cước đạp y xuống để tự nâng mình lên.


" Bà nói tôi hại chết con bà? Vậy xin hỏi đơn thuốc tôi viết cho bà đâu? Có thể đem ra đối chiếu với vị thuốc." Sử Diệp vừa nói vừa gom lại số thuốc nằm trên sàn nhà.


Người đàn bà lại tiếp tục điên cuồng mắng chửi: "Chứng cứ? Ôi trời ơi số ta khổ quá mà, con ta vừa chết thì ngươi lại ức hiếp thân tàn cô độc này? Lý trời để đâu?"


Hàn Thống bày ra vẻ mặt thương cảm, nói ngon nói ngọt xoa dịu người phụ nữ, một lúc lâu sau bà ta cũng đồng ý rời đi không làm ầm ĩ chuyện này nữa. Mọi người xung quanh đều cảm thán, khen ngợi Hàn Thống thông minh đức độ, giải quyết mọi chuyện mà không động đến pháp luật, bên cạnh đó những lời chỉ trích đều đổ dồn lên Sử Diệp.


Đại khái là Hàn Thống giải thích có lẽ là Sử Diệp nhầm lẫn Lê Lô với Ô Dược, khuyên bảo bà ta trở về sau này sẽ bồi thường vài triệu nhân dân tệ, nói như vậy khác nào phỉ báng Sử Diệp học tài không đủ mà gây họa?


Giám đốc phòng mạch vì chuyện của Sử Diệp mà đau đầu một phen, cuối cùng đưa ra quyết định tạm thời đình chỉ công tác của y 3 tháng.


Sử Diệp mang ấm ức trong lòng trở về phòng khám, y ngồi một mình ở đó không tiếp nhận bệnh nhân của cả ngày hôm nay.


Ở bên ngoài nhân viên đua nhau bàn tán về nhân phẩm của Sử Diệp, đại đa số đều là mắng chửi y.


Sử Diệp vốn là một con người có tính cách kỳ quái, chỉ cần phạm phải bất kỳ sai lầm dù có nhỏ, thì cũng bị Sử Diệp chửi đến ngóc đầu không nổi.


Cho dù là như vậy, y thuật của y cũng không thế chối cãi, nhưng hiện tại lại khác thanh danh của y đã bị vấy bẩn.


Đến cuối ngày, mọi người đều tan ca, không ai để ý Sử Diệp vẫn còn ngồi ngây ngốc trong phòng khám. Sau một lúc lâu, y quyết định trở về uống một chầu để giải tỏa căn thẳng.


Mở cửa phòng đi ra, y chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài hành lang, y cũng không mấy quan tâm mà tiến đến thang máy.


Tiếng nói mỗi lúc một lớn hơn: "Hôm nay bà diễn tốt lắm, một chút nữa tôi sẽ chuyển khoảng một nghìn tệ cho bà. Haha lần này Sử Diệp coi như tiêu đời, ai bảo hắn đáng ghét, dám giành vị trí số 1 trong danh sách bác sĩ đông y giỏi nhất với tôi."


Đó chính xác là giọng nói của Hàn Thống, điều mà hắn nói có lẽ nào...


Sử Diệp nổi trận lôi đình, đi về hướng của giọng nói, giật lấy điện thọai trên tay Hàn Thống ném xuống đất:" Là anh bày mưu?"


Hàn Thống lúc đầu có hơi kinh sợ, nhưng khi nhìn vẻ mặt giận đến đỏ hết cả lên kia liền hả hê nói: "Phải đấy, là tôi làm. Thế nào? Anh tính làm gì tôi?"


Sử Diệp đúng là không thể làm gì với hắn, vì sao ư? Đơn giản vì Hàn Thống là con trai của giám đốc cục kiểm nghiệm y tế. Quyền lực của hắn đủ để khiến y vĩnh viễn không hành nghề được.


Hàn Thống vỗ vỗ mặt Sử Diệp:" Tôi đối với anh như vậy đã là nhẹ tay rồi, biết điều thì nên cút đi..."


Không để hắn nói hết câu, Sử Diệp liền tặng cho hắn một đấm, khiến hắn té lăn trên đất rồi bỏ đi.


Ánh hoàng hôn đỏ cam như ngọn lửa thiêu cháy tâm hồn Sử Diệp, trên đường đi về nhà đầu óc y trống rỗng, đi dạo một hồi lâu y mới phát giác nãy giờ đã đến dưới nhà.


Sử Diệp định quay người đến cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia, đột nhiên trên trời phát ra tiếng hét thảm.


Tiếng hét mỗi lúc một gần, Sử Diệp ngẩng đầu muốn nhìn lên nhưng lại bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt.


Đột ngột một cơ thể béo ú đè trúng Sử Diệp, khiến y tắt thở tại chỗ. Sáng hôm sau, tuần sang nhật báo hằng ngày đưa tin "Bác sĩ Đông y bị một thanh niên tự tử vô tình đè chết" lên trang nhất.


Cái chết của y trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi suốt mấy tháng liền, đa phần ở lời bình luận đều là chế nhạo Sử Diệp.


_______________________________________


Ngay tại thời điểm Sử Diệp bị đè chết, ở một thế giới nào đó xa xưa cách đây mấy nghìn năm.


Minh chủ võ lâm bị người vây đánh, bốn vị thê tử đều bị sát hại dã man, một mình minh chủ ôm con tháo chạy khỏi sự truy đuổi của kẻ thù.


Thế nhưng ông trời lại tàn nhẫn, ba người con của minh chủ đồng loạt trúng tiễn mà vong mạng. Minh chủ chết tâm thống hận nhìn xác của nhi tử mình nằm trên vũng máu tươi.


Vì sao? Vì sao lại cướp đi những thứ mà ta trân quý nhất? Giang hồ võ lâm minh chủ tại sao lại bị hãm hại ra nông nỗi này? Một đời ta tận tâm cứu nhân độ thế, để cuối cùng nhận lại họa diệt môn? Công đạo nằm ở đâu?


"Phịch" Một mũi tên lao vút đến cắm sâu vào ngực phải của minh chủ, hắn trừng mắt nhìn hàng bạch mã đang lao đến.


Một người hô hoáng lên: "Nghịch tặc Quan Đông Hàn đã bị trúng tên, xông lên giết hắn."


"Giết chết tên ma đầu giả nhân giả nghĩa."


"Minh chủ võ lâm sao? Ta khinh! Nếu không phải vì ngươi luyện tà môn Hóa Dương Thần Công, thì làm sao có thể nghênh ngang đoạt ngôi vị này?"


"Ngươi là tên ác tặc, mẹ ngươi là ma nữ sinh ra ngươi cũng là tên súc sinh tàn nhẫn."


Những lời chửi rủa của nhân sĩ võ lâm đều như hàng ngàn nhát dao hướng hắn mà đâm.


Ác tặc sao? Tà ma ngoại đạo sao? Hắn vì chính nghĩa mà tiêu diệt kẻ gian muốn thao túng võ lâm, hắn vì chính nghĩa mà không tiếc hi sinh tính mạng cứu lấy thiên tử bị truy sát. Như vậy mà hắn vẫn mang danh là ác tặc sao? Hắn cực khổ bôn ba trên giang hồ, một thân tráng khí của thiếu niên để bây giờ nhận lại những điều này? Thật là ngu ngốc.


Minh chủ hốc mắt đỏ au, công lực trong người chảy cuồn cuộn khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu, hơi thở dần dần yếu ớt. Đến thời khắc cuối cùng hắn nhìn thấy ánh tà dương, lời nói của lão thầy bói mù đột ngột quay về.


"Tráng sĩ, thứ cho ta nói một câu không lành, sau này khi ngươi bắt đầu yên bình, gia thất an ổn, người họ Sử sẽ sống lại... Lúc đó vận mệnh của ngươi sẽ kết thúc..."


"Hàm hồ, nhảm nhí, ta không mê tín không tin vào những lời sằng bậy này của ông đâu."


Minh chủ tự giễu sự ngu ngốc của bản thân, khóe miệng nhếch lên một vầng trăng khuyết: "Buồn cười... Vậy mà lại ứng nghiệm?"


Hắn ngã gục xuống, chết không nhắm mắt.

Đọc truyện chữ Full