Sau khi nghỉ phép kết thúc, Khải Triết về quân bộ xử lý công việc, Lục Tranh vẫn ở lại chỗ của Lục Hoành Lãng.
Hằng ngày nên làm gì vẫn làm nấy, Lục Tranh chỉ thấy hơi thiếu thiếu gì đó, cậu không biết có phải mình hơi nhàm chán quá mà suy nghĩ lung tung hay không. Trước nay vẫn vậy có thấy cái gì không ổn đâu.
Lục Tranh lại đến chỗ Lục Hoành Lãng, vì hắn ta có việc phải lên trụ trở chính nên cậu phải ra ngoài mới gặp được hắn. Khi bước tới phòng khách thì y như rằng thấy màn tình tứ cùng ánh mắt thâm tình, hiệu ứng slow motion, hint bắn tứ tung của hai con vẹt xanh, nhìn mà thấy nhức hết con mắt. Lục Tranh càng nhìn mà càng phục sự nhẫn lại của Lục Hoành Lãng hơn, suốt ngày không biết vô tình hay hữu ý cũng sẽ ít nhất một lần mỗi ngày nhìn thấy màn tú ân ái muốn chói mù mắt người ta của hai con vẹt xanh, vậy mà Lục Hoành Lãng vẫn chưa một lần nổi khùng.
Lục Tranh liếc qua chúng rồi thôi, tự mình lấy một chiếc trong số những chiếc huyền phù trong bộ sưu tập của Lục Hoành Lãng ra, sau đó bay đến trụ sở gặp hắn. Cũng chẳng phải có việc gì gấp, chẳng qua là vì quá chán, muốn tìm người nói chuyện mà Khải Triết thì về với công việc rồi.
Lục Tranh sẽ không tự mình lái huyền phù mà chỉ chọn địa điểm và con đường, sau đó thiết lập chế độ bay tự động. Vậy mới biết điểm đậu xe chính là sân thượng của tòa trụ sở, cách văn phòng của Lục Hoành Lãng cực kỳ gần, vừa nhìn là biết trước đó Lục Hoành Lãng đã thiết lập vị trí đậu xe là nơi này. Lục Tranh không biết nên nói gì, mà cũng không tìm ra từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng hiện tại
Anh trai, anh là đang muốn tiết kiệm thời gian hay chỉ đơn giản là do anh lười?
Lục Tranh vừa đến, Lục Hoành Lãng đã biết, hắn ta cũng vừa làm xong việc trong ngày, Lục Tranh đến vừa hay cùng hắn nói chuyện.
Khi nhìn đến nơi nghỉ ngơi của Lục Hoành Lãng, Lục Tranh thật hoài nghi đây là nơi nghỉ tạm hay là nhà chung cư ở tầng cao nhất có khuôn viên. Tầng cao cao nhất của tòa nhà có thiết kế như sau: hai phần năm là nhà ở, hai phần năm tiếp theo là khuôn viên cây cỏ này nọ, một phần còn lại là chỗ đỗ xe huyền phù. Để đảm bảo an toàn vì tầng thượng không có rào chắn, có năm tầng màng chắn năng lượng tự động thay phiên nhau bung ra sự ngăn cách đối với các tác nhân bên ngoài. Chỉ khi có đủ điều kiện thì màng chắn mở ra, hoặc là Lục Hoành Lãng thông qua điều khiển mà hạ màng chắn, hoặc như xe huyền phù Lục Tranh ngồi đến đây có gắn con chíp liên kết với hệ thống an ninh nên mới có việc màng chắn hạ xuống để cậu đậu xe. Thiết kế và bày trí đều đẹp, hơi lạ mắt, đơn giản, không quá cầu kỳ hay xa hoa nhưng liếc qua cảnh vật vẫn có thể cho người nhìn biết ba chữ "sặc mùi tiền"
Đúng là đủ giàu có. Đủ xa hoa. Lục Hoành Lãng cũng thật biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Còn văn phòng làm việc của Lục Hoành Lãng ngay tầng dưới, chính xác mà nói văn phòng của hắn bao trùm cả một tầng phía dưới. Mà thực tế thì một nửa là văn phòng, nửa còn lại là nhà ở liên kết với cái nhà trêи tầng thượng tạo thành một căn nhà hai tầng. Nhân tiện nói thêm, cả toà nhà này đều thuộc về Lục Hoành Lãng, các tầng phía dưới đều có nhân viên làm việc.
Giàu có như vậy, đẹp trai như vậy, có tài như vậy. Lý nào đến bây giờ Lục Hoành Lãng còn chưa có lấy một mối tình rách vắt vai? Thậm chí người yêu tin đồn cũng không có, thông tin cá nhân của hắn ta sạch đến không tỳ vết.
Lục Tranh không biết nên phát biểu loại cảm nghĩ gì. Lần trước cậu cũng đã đến đây nhưng không để ý đến những thứ này bởi hai người chỉ nói chuyện một chốc rồi về biệt phủ của Lục Hoành Lãng, căn bản chưa chính thức thăm quan cái tòa nhà này một lần nào.
Thấy Lục Tranh trợn mắt rồi đưa một cái nhìn phức tạp đầy hoài nghi về nhân sinh nhìn mình khi hắn ta nói nơi này là nơi nghỉ tạm, Lục Hoành Lãng vẫn cười đến chân thành, chói chang như chân lý.
- Vào cuối năm, công việc khá nhiều nên anh rất ít khi về nhà trong dịp này.
Lục Tranh nghĩ lại một chút, nơi thường trú của Lục Hoành Lãng có diện tích nhà cửa và sân vườn đã rộng đến mức độ xếp vào hàng ngũ biệt phủ, cái nơi nghỉ tạm trong trụ sở tập đoàn rộng bằng một căn hộ cao cấp cũng không có gì quá lạ. Hơn nữa Lục Hoành Lãng không chỉ có tiền mà là có rất nhiều tiền, đúng là hắn ta chuyên đi đầu tư đa lĩnh vực thật nhưng đó chỉ là phụ, cái mang lại nguồn thu lớn nhất cho hắn là các công ty kinh doanh đứng tên hắn. Mà kinh doanh về những lĩnh vực gì thì cậu không hỏi, Lục Hoành Lãng vốn là một sự tồn tại có thể tức chết người khác nên không nhất thiết phải hỏi kỹ, tránh sốc quá mà đột quỵ.
Lúc trước, hai người nói chuyện, Lục Hoành Lãng vốn không muốn Lục Tranh choáng ngợp nên chỉ nói một nửa, nửa còn lại là khi cậu bắt đầu quen với sự xa hoa mới nói tiếp. Tất nhiên một nửa còn lại Lục Hoành Lãng đã nói rồi nhưng khi thấy quy mô của trụ sở chính của tập đoàn lẫn nơi nghỉ tạm của hắn ta, Lục Tranh vẫn không nhịn được mà cảm thấy choáng váng.
Lục Tranh cứ ngỡ tòa nhà này người ta đem cho thuê và Lục Hoành Lãng thì thuê một vài tầng trong số chúng, còn lại là của các công ty khác. Ai ngờ đúng là có các công ty có tên khác nhau với những lĩnh vực kinh doanh khác nhau nhưng điểm chung của cả tòa nhà và các công ty này đều có chủ là Lục Hoành Lãng.
Anh trai à, cấp bậc và dị năng của anh cũng đủ để đả kϊƈɦ người rồi, giàu cỡ này thì đúng là càng đả kϊƈɦ.
Trong khi chờ Lục Hoành Lãng pha trà, Lục Tranh lên mạng tìm kiếm tên các công ty thuộc sở hữu của Lục Hoành Lãng thì phát hiện có một phần các công ty là xếp hạng trong top mười trong ngành, còn phần còn lại chỉ xếp sau công ty thuộc sở hữu Khiết gia. Nghĩ cũng đúng, dù sao nhìn mặt Lục Hoành Lãng trẻ như vậy nhưng hắn ta đã sống hơn sáu ngàn năm, tính ra cũng là cáo già rồi, sản nghiệp nhiều cũng không lạ.
- Người nếu có thể ở nhà thì tuyệt đối ở nhà như mày sao lại chạy đến đây? Đừng nói nhớ anh, anh mày chẳng tin đâu.
- Thời mạt thế em đâu có ru rú trong nhà.
- Đó là vì bắt buộc phải tìm tinh hạch và gia tăng kỹ thuật chiến đấu cũng như cấp bậc dị năng, khi mạt thế chưa xuất hiện, rất ít khi mày ra khỏi nhà. Nói đi, có phải Khải Triết đi rồi, không biết tìm ai nói chuyện nên mới đến đây tìm anh không?
- ... Phải.
- ...
- Anh à, anh có dị năng sao chép, tại sao lại thua Khiết Y bên Khiết gia? Dị năng của anh có thể bắt chước sức mạnh của người khác mà.
- Mày tôn anh lên làm thần rồi à? Suy cho cùng thì anh cũng chỉ con người, chỉ bắt chước được những gì mà con người có thể có thôi, thần lực thì anh chịu.
- Vậy là năm đó cô ta dùng thần lực đối phó anh?
- Anh có hết dị năng cô ta có, anh mày lại có thêm một đống skill khác. Nếu dùng dị năng, cô ta tuổi gì so với anh mày.
- ...
- Dạo này có vẻ im ắng. Trêи mạng vẫn chỉ có mấy vài kia, không hề có gì mới, có vẻ vụ này kết thúc thì tên tuổi của mày cũng chìm bớt.
- Em muốn chìm nhanh chút nữa mà không được đây.
- Bên anh không có mạng lưới tin tức mạnh như bên đó nên vẫn chưa tìm ra. Bên Khiết gia truy ra đứa nào sao màn chưa?
- Chưa, bên Khiết gia vẫn chưa tìm ra người viết bài bêu xấu nhưng người viết bài tung hô Lâm Hình Phong thì sờ đến gáy rồi.
Người viết bài tung hô Lâm Hình Phong vốn có thể coi là hàng xóm không quen của anh ta. Mà người này cũng chẳng phải fan, cũng chẳng anti anh ta nhưng bắt nguồn từ việc dị năng giả sẽ là đối tượng bị côn trùng và động vật biến dị tấn công đầu tiên và trong khu phố của người này lại không một ai bị tấn công khiến người này là một dị năng giả thấy rất lạ. Sau đó người này vì tò mò mà xem phạm vi côn trùng và động vật biến dị tan biến dưới tia sáng trước khi kịp tiến tới khu phố, tiếp theo y tìm ra tâm điểm phát ra sóng dị năng cực mỏng manh kia là từ biệt thự của Lâm Hình Phong nhưng biệt thự lại chỉ có hai người, tên quản gia Tô Văn Quân đã ra khỏi thự mà không biết đi đâu ngay trước mắt y nên kết quả chỉ còn lại Lâm Hình Phong. Bản thân y lại tìm hiểu khá sâu về dị năng nên chỉ cần nhìn quy mô tia sáng bắn phá côn trùng và động vật biến dị mà không làm hỏng cảnh vật lẫn bị thương con người liền có thể kết luận Lâm Hình Phong là dị năng giả quang hệ đỉnh cấp trung kì. Bài viết của y có từ lâu nhưng khá ít người quan tâm, mãi đến khi có vụ Lâm Hình Phong tỏ tình với Lục Hoành Lãng mới bị đào ra, người ta thay phiên nhau sao chép bài viết rồi đăng khắp nơi nên mới nhất thời không ai biết người viết bài viết kia là y.
- Vậy thì coi như không có gì. Nhưng nếu truy ra đứa nào viết bài bên xấu thì anh sẽ không cho nó cái kết gì tốt lành.
Lục Tranh thấy danh từ "đứa nào" mà Lục Hoành Lãng dành cho người tạo mấy bài viết bêu xấu kia mà không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác quái dị không nói nên lời. Nghĩ lại thì cũng đúng, trừ khi người kia sống cùng thời với Lục Hoành Lãng, nếu không cho dù có bốn năm ngàn tuổi thì so với hắn ta cũng chỉ là con nít nhưng mà nếu sống lâu đến vậy thì chẳng ai lại rảnh rỗi sinh nông nổi mà viết bài gây sự, cho nên người viết bài nhất định là người trẻ tuổi. Cái danh xưng "đứa nào" mà Lục Hoành Lãng gọi ra cũng không oan tí nào.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng
Chương 73
Chương 73