“Đúng rồi anh Úc, hai người đến đây làm gì?”
Kể từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ Úc Dạ Bạc đã không mang theo ba lô, chắc chắn sẽ không đánh rơi thứ gì ở chỗ này.
Úc Dạ Bạc không tính giấu diếm, nói cho Trác Lê kế hoạch muốn thu thập album kinh dị của mình, khiến cậu nhóc líu cả lưỡi.
Cho dù là người theo chủ nghĩa duy vật thì cũng sẽ biến thành kẻ nhát gan sau khi trói buộc với Nhiệm vụ kinh dị. Có ai thấy quỷ mà không sợ hãi bỏ chạy? Thậm chí một vài người còn không dám bén mảng tới địa điểm làm nhiệm vụ lần thứ hai vì sợ bị trả thù.
Nhưng Úc Dạ Bạc thì khác, thế mà còn dám đuổi theo quỷ?
Rất ít người có thể lấy được album kinh dị trong nhiệm vụ, thậm chí rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của nó. Tuy rằng Trác Lê may mắn lấy được một cái, nhưng cậu nhóc không có bách khoa toàn thư như Tần Hoài Chu, đây là lần đầu tiên cậu nhóc nghe được review kĩ càng về album kinh dị.
“Ồ, hóa ra còn có album triệu hồi và album dùng như thẻ đạo cụ.”
Sau khi biết trên tay Úc Dạ Bạc hiện đang có mười ba album kinh dị, Trác Lê kinh ngạc đến há hốc mồm. Cậu nhóc chỉ biết Úc Dạ Bạc trâu bò, nhưng cũng không biết tóm lại có bao nhiêu trâu, bây giờ mới được chứng kiến rõ ràng.
Nhưng đây chỉ là trâu bò đơn giản thôi sao?
Phải là trâu bò đến biến thái mới đúng!
Bảy nhiệm vụ lấy được mười ba album kinh dị, đã vậy còn toàn điểm cấp S, chuyện này cũng quá kinh khủng.
“Anh Úc, nếu anh có nhiều thẻ đạo cụ và thẻ triệu hồi như thế thì vì sao anh không lấy ra sử dụng?”
Trong nhiệm vụ này, ngoại trừ Tần nào đó thường trú ở bên ngoài ra thì cậu chỉ dùng bùa định thân và bộ xương nhỏ, đã thế cái sau lấy ra chỉ dùng để trông xe.
Úc Dạ Bạc buông mi mắt xuống, giọng điệu thản nhiên không lấy làm lạ, đáp thẳng: “Bởi vì không còn thú vị.”
Trác Lê:?
Cậu nhóc sững sờ mất mấy giây mới hiểu ý Úc Dạ Bạc, có lẽ không thú vị ở đây chính là “dùng thẻ đạo cụ sẽ khiến trò chơi trở nên vô nghĩa”.
Đỉnh của chóp luôn! Trác Lê muốn hét to câu đỉnh của chóp! Người khác thì muốn giữ mạng và thực hiện mong ước, còn Úc Dạ Bạc lại thật sự coi nó thành game kinh dị.
Cậu nhóc bội phục sát đất, nhưng sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn thế nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng chuyến xe buýt số 704 đã đã đến trạm, trùng hợp tài xế lái xe cũng chính là người nọ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, tài xế đã quên sạch chuyện ba người từng giao đồ ăn cho mình, thấy bọn họ còn đứng dưới xe tám chuyện, hắn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Mấy cậu có lên xe không, chuẩn bị xuất phát rồi!”
Tần Hoài Chu kéo Úc Dạ Bạc lên xe: “Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.”
Về phần Trác Lê, cậu nhóc suy nghĩ kỹ rồi, đằng nào ngày mai cũng là thứ bảy không cần đi học, bây giờ có hai cao thủ ở kia, cậu nhóc nhất định phải đi cùng để mở mang tầm mắt nên lăng xăng trèo lên xe.
Lúc này trên xe chỉ có ba người bọn họ, Úc Dạ Bạc khoác áo đồng phục shipper lên người.
Khác với đường phố ách tắc giao thông ban ngày, đường phố về đêm đã không còn xe cộ.
Ba người ngồi hàng ghế đầu, mỗi lần có người đi lên là Trác Lê lại báo cáo một tiếng, tránh cho con quỷ biến thân giở trò… Nếu Úc Dạ Bạc nhìn thấy mà Trác Lê không thấy thì đó chính là quỷ.
Trạm thứ hai.
“Anh Úc, có một người đi lên xe.”
Úc Dạ Bạc nhìn thoáng qua, là một nhân viên văn phòng trẻ tuổi bán mạng cho tư bản vừa mới tan làm. Tuổi còn khá trẻ, lưng đeo laptop, vừa nhìn đã biết là dân chuyên viết lách, bởi vì cái đầu hói nom chả khác gì địa trung hải.
Trạm thứ ba.
“Anh Úc, lần này có hai người lên xe, anh mau nhìn xem có phải không.”
Đây là một đôi chim cu xấp xỉ tuổi nhau, ngồi ở hàng ghế ngay bên cạnh họ. Cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, cầm điện thoại di động nói gì đó với hắn, vô cùng sến sẩm.
Tần Hoài Chu liếc mắt nhìn nhìn vài cái, xong rồi học nghiêng đầu theo, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Úc Dạ Bạc.
Cơ thể Úc Dạ Bạc lập tức trở nên cứng đờ, cậu cúi đầu trừng mắt lừ anh: “Tần Hoài Chu, anh đang làm gì thế hả? Thẳng cái lưng lên.”
“……”
Người đàn ông không trả lời mà nhắm mắt, hàng mi rủ xuống tạo thành bóng râm, bên dưới hàng mi là sống mũi cao thẳng và hai cánh môi mỏng nhạt màu mím chặt.
Ngủ rồi…? Nghĩ tới việc người này cũng bận rộn suốt cả một ngày, Úc Dạ Bạc định vươn tay đẩy đầu anh ra, song cuối cùng lại rút về.
Thôi, thích dựa thì cậu cho dựa một lát… cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Tên chó này ngoài cái tính gay thì đúng là sở hữu khuôn mặt không có điểm nào bắt bẻ. Không chỉ tướng mạo không có chỗ chê mà còn có cả khí chất trên người nữa.
Rõ ràng chỉ là một tấm thẻ đạo cụ nhưng lại toát ra quý khí trời sinh, rất giống cậu ấm nhà giàu nào đó mà Úc Dạ Bạc từng gặp khi còn sống ở nhà họ Ngô.
Khí độ phi phàm, ăn mặc cầu kỳ đẹp đẽ, vừa mới sinh ra đã nổi trội hơn người.
Cũng chỉ có khi ở trước mặt Úc Dạ Bạc thì anh mới chó tính một chút, chứ bình thường đứng cạnh người khác Tần Hoài Chu luôn bày dáng vẻ lạnh lùng xa cách, tóm lại rất gì và này nọ.
Ngay cả Úc nữ sĩ cũng lén hỏi Úc Dạ Bạc có phải nhà Tần Hoài Chu giàu lắm không.
Nhưng nhắc tới người trước kia cậu từng gặp mặt ở nhà họ Ngô… Không hiểu vì sao trong đầu Úc Dạ Bạc bỗng hiện lên một đoạn phim ngắn kỳ quái, không, chuẩn xác mà nói thì đó là một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Chờ một chút thôi là anh có thể lập tức dẫn em ra ngoài.”
“Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Nghe qua có vẻ như giọng một thiếu niên, nhưng đó là ai…?
Đến khi Úc Dạ Bạc hồi hồn mới nhận ra rằng bản thân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Chu, thấy hàng lông mi của anh giật giật, cậu như thể sợ bị bắt được, nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
Trong đầu lại nhịn không được suy nghĩ về chuyện của Tần Hoài Chu.
Vốn dĩ cậu còn cho rằng Tần Hoài Chu chỉ là một chuỗi số liệu lạnh băng do app Nhiệm vụ kinh dị chế tạo từ “Trò chơi nuôi dưỡng”.
Tuy nhiên nhìn từ nhiệm vụ hiện tại thì những người biến thành thẻ đạo cụ đều là quỷ, hơn nữa đều là những con quỷ tràn đầy oán hận.
Liệu Tần Hoài Chu có bị chết oan? Nếu thật sự là vậy thì… anh đã chết như thế nào? Anh chết khi nào? Lúc còn sống anh là người ra sao?
Điều quan trọng nhất là tại sao anh lại mất trí nhớ?
Lần đầu tiên Úc Dạ Bạc sinh ra sự tò mò mạnh mẽ về thứ nằm ngoài sở thích của mình.
Nhưng thay vì nói Tần Hoài Chu là quỷ, thật ra cậu càng cảm thấy anh giống con người.
Ví dụ như Tần Hoài Chu cũng sẽ bị thương, sẽ biết ngủ và thở. Chỉ là hơi thở của anh lạnh lẽo giống y như nhiệt độ cơ thể của anh vậy, quét qua cần cổ khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy hơi nhột.
Vì thế Trác Lê ngồi một mình ở đằng trước vừa quay đã nhìn thấy cảnh Tần Hoài Chu tựa đầu vào vai Úc Dạ Bạc say ngủ.
Vốn dĩ chỉ là dựa đầu, nhưng không hiểu sao bầu không khí giữa hai người lại có chút “gay gay”?
Khoan đã, cẩn thận nghĩ kỹ lại thì thái độ khó ở vừa rồi của Tần Hoài Chu…!
Trác Lê bị shock đứng hình, cứ như thể đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, bất tri bất giác ngộ ra một điều gì đó.
Xin lỗi vì đã xen ngang làm phiền!
Đối mặt với hai đôi chim cu ngồi đằng sau, Trác Lê buộc phải dọng họng một đống cơm chó, cậu nhóc bĩu môi ngoan ngoãn cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là 00:00.
Cả đoạn đường đi thông suốt không bị cản trở. Rất nhanh xe buýt số 704 đến trạm thứ năm, người trên xe đã xuống hết sạch khiến cả chiếc xe trở nên trống vắng, ngay cả trạm xe buýt ở bên ngoài cũng không có ai, cực kỳ yên tĩnh.
Trác Lê liếc mắt nhìn cửa xe vắng lặng phía trước, ngay khi cậu nhóc đang muốn cúi đầu nghịch điện thoại tiếp thì bỗng cảm giác có luồng gió lạnh thổi qua, lông tơ sau gáy dựng đứng, như thể bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm!
Quỷ đến rồi!
Trực giác mách bảo cậu nhóc có chuyện chẳng lành. Trác Lê chuẩn bị quay đầu báo cho Úc Dạ Bạc nhưng đã thấy chàng trai ngồi phắt dậy, mắt phượng sáng bừng khẽ híp, cậu nhìn chằm chằm cửa xe, dường như nhìn thấy thứ gì đó.
“Hắn… đến rồi sao?” Trác Lê vừa mở miệng hỏi.
Tần Hoài Chu đột nhiên mở bừng hai mắt, đôi mắt đen láy thuần khiết tỉnh táo, không hề có sự mơ màng vừa tỉnh ngủ. Anh duỗi tay đẩy đầu Trác Lê, tay phải vươn ra túm chặt cổ người nọ rồi đè xuống đất.
Trong nháy mắt bị đè, ác quỷ hiện ra bộ dạng vốn có của mình. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mang cơ thể thối rữa chảy đầy máu me, toàn bộ cơ thể vặn vẹo biến dạng, đôi mắt tròn xoe đỏ hỏn trợn tròn, trong miệng phát ra từng tiếng gào rống như quái vật.
“Bác tài khoan hẵng đóng cửa, chúng tôi phải xuống xe rồi!”
Nhân lúc xe 704 còn chưa khởi động, Tần Hoài Chu kéo con quỷ đi xuống.
Người đàn ông có thảm trạng tử vong kinh khủng giãy giụa, kết quả bị Tần Hoài Chu đấm cho một trận, đánh cho đến độ hắn phải gào mồm kêu to, hơn nữa còn bị đóng đinh dưới đất mới biết điều, cực kỳ đáng thương nộp mã QR.
Sau khi quét mà.
“Đã thêm [Nhân viên shipper Trương Tam bị đâm chết] vào album kinh dị.”
……Thật sự là một cái tên giản dị tự nhiên đến độ cực kỳ qua quýt.
Úc Dạ Bạc mở album ra, cuối cùng cũng biết chuyện xưa của hắn.
Hóa ra đây không phải một cái tên qua quýt, mà là một câu chuyện đơn giản như chính cái tên của nó.
Trương Tam vốn là nhân viên shipper của “Ăn no căng chưa”, hai năm trước bởi vì vội vàng ra ngoài giao cơm mà đi vào ngã tư ngược chiều. Đã thế còn bởi vì phóng xe quá nhanh mà bị xảy ra tai nạn hy hữu với xe buýt đang đi chậm. Nhưng vận may của hắn không tốt, cả người bị ngã văng ra ngoài, lăn xuống dưới bánh xe buýt bị xe nghiền qua.
Vừa hay chiếc xe buýt kia là xe số 704.
Đợi đến khi hắn được người qua đường tốt bụng đưa tới bệnh viện cấp cứu thì tiêu sạch tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, đã thế còn thành trở thành một tên què. Công việc không còn, bạn gái chia tay, sau một lần nghĩ quẩn trong lòng, hắn bắt đầu uống rượu đánh bạc, nợ nần cho vay nặng lãi, bị chủ nợ đến tận cửa đòi tiền. Thật sự không còn đường lui nên hắn đã tìm một vực sâu trong núi nhảy xuống tự sát, cuối cùng cơ thể thối rữa cũng không có người phát hiện.
Trương Tam oán hận ngập trời.
Hắn đổ lỗi cuộc đời bi thảm cho xe buýt số 704, trong giỗ thất đầu hóa thành lệ quỷ bị cán chết, quyết tâm trả thù chiếc xe buýt, muốn cho tất cả mọi người chôn cùng mình.
[Thật sự là một kẻ vừa đáng thương lại vừa đáng giận.]
Đúng thật là vừa đáng thương lại vừa đáng giận.
Là do tự mình phóng nhanh vượt ẩu, các cụ gánh còng lưng mới nhặt về được một cái mạng nhưng lại sa ngã tự tử, điều này còn trách được ai?
Bảo sao bọn họ lại được sắm vai shipper giao cơm, có lẽ là đang nhắc nhở thân phận của quỷ này.
“Chậc chậc, đúng là chẳng có thú vị gì cả.” Úc Dạ Bạc đút tay vào túi, cảm thấy khá vọng. Cậu còn tưởng lai lịch của con quỷ tính giết hơn bốn chục mạng người lớn thế nào, hóa ra chỉ là một kẻ làm màu làm vẻ.
Thôi, cứ coi như cậu đã diệt một tai họa cho nhân gian.
Ngay khi cậu chuẩn bị cất điện thoại, bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới album xuất hiện thông báo.
Số lượng Album đã thu thập được: 14/14
[Chúc mừng bạn đã đạt đủ điều kiện nhận phần thưởng đặc thù, xin hỏi bạn có muốn nhận luôn không?]
“Tần Hoài Chu, phần thưởng đặc biệt là cái gì?”
Người đàn ông nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không rõ.
Tuy rằng cậu đã trải qua hai lần làm nhiệm vụ cùng với Trác Lê, nhưng dù sao cũng không phải quen biết gì nhiều. Úc Dạ Bạc không tính mở phần thưởng đặc thù ngay trước mặt cậu nhóc, cậu vẫy taxi về nhà rồi tính sau.
Đến khi về tới nhà, Úc Dạ Bạc gấp gáp ấn mở phần thưởng đặc thù.
Nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình, đồng tử của cậu lập tức chấn động!
[Bạn có thể thực hiện một điều ước.]
[Không giới hạn điều ước, bao gồm mong ước của bạn cũng như việc hủy ràng buộc với app.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 97: Phần thưởng đặc biệt
Chương 97: Phần thưởng đặc biệt