???
Trác Lê kinh hãi: “Gỡ kiểu gì vậy?”
Khó đây, chẳng lẽ lại muốn đánh quỷ? Nhớ tới con quỷ hồi xưa bị đánh bầm dập mặt mũi, cậu nhóc thật sự có chút kích động.
Úc Dạ Bạc liếc nhìn Trác Lê một cái, trong lòng tự nhủ đều đã trải qua bốn nhiệm vụ mà sao thằng nhóc này vẫn còn dễ dàng lên cơn tăng động thế nhỉ. Sau đó cậu bình tĩnh nói cho Trác Lê: “Trước tiên phải hoàn thành xong đơn hàng rồi muốn làm gì thì làm.”
Chắc chắn phải điều tra ra manh mối, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì việc giao hàng vẫn được ưu tiên hàng hàng đầu.
Úc Dạ Bạc lấy bọc đồ ăn mới từ thùng chứa đồ rồi đi về phía cổng trường mẫu giáo.
Trường mẫu giáo Tử Kinh nằm trong khu chung cư Tử Kinh, nhưng cổng chính lại nằm bên ngoài khu chung cư, hơn nữa còn ở tầng 1, cuối cùng cũng không cần đi thang máy nữa.
Có trời mới biết bây giờ Úc Dạ Bạc cũng mắc phải chứng PTD đối với thang máy.
Cậu thầm vạch kế hoạch mua một căn nhà gỗ nhỏ lên tờ lịch trình, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ này phải đi mua ngay mới được!
Cậu chỉ muốn là một người chơi Nhiệm vụ kinh dị kiêm anh nông dân chất phác mà thôi.
3 giờ 30 sáng, đám cú đêm, ma men và cả dân ăn khuya đều đã về nhà đi ngủ. Đường phố bên ngoài vắng vẻ, ngay cả xe cộ cũng không có.
Hiển nhiên cửa cuốn của trường mầm non Tử Kinh cũng đóng chặt, hai bên mặt tường đều vẽ rất nhiều họa tiết hoạt hình, nhưng không hiểu sao lúc này đám họa tiết đáng yêu lại mang loại cảm giác quỷ dị khó nói thành lời.
Trác Lê nhìn chằm chằm nhân vật hoạt hình trên tường hồi lâu, cẩn thận hỏi: “Anh Úc, anh mau xem kìa! Có phải chúng đang cười không?”
Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn một cái, đám nhân vật vẽ trên tường đều là nhân vật hoạt hình nổi tiếng, có chuột Mickey, vịt Donald, Doraemon, song tất cả đều đang nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn về phía họ nở nụ cười to âm trầm.
Kín cả bức tường, cực kỳ âm u.
Trong nháy mắt hai người lập tức lùi về sau 5, 6 mét, Tần Hoài Chu lấy điện thoại gọi cho khách hàng đặt đồ ăn, quả nhiên vẫn không có gì bất ngờ, số máy không liên lạc được.
“Anh Úc, anh xem này.” Trác Lê nhặt được một tờ rơi quảng cáo của trường mầm non Tử Kính dưới đất.
Tờ rơi chụp ảnh nội thất bên trong trường học, nom khá rộng rãi, môi trường học tập cũng rất tốt, các bức tường dọc hành lang được dán bằng đủ loại giấy dán nhiều màu sắc, trần nhà treo bươm bướm và chim nhỏ.
Nhưng ở trong mắt Úc thẳng nam thì chẳng khác gì một đám lòe loẹt hoa hòe hoa sói.
Bên trên giới thiệu trường mẫu giáo Tử Kính là ngôi trường nội trú toàn thời gian.
Vậy thì cũng không có gì lạ khi ban đên lại có người gọi đồ ăn, đoán chừng là giáo viên trực đêm hoặc bảo vệ…
Khi Tần Hoài Chu gọi điện lần nữa, cuộc gọi được nối thông.
Giọng nói của người đầu bên kia như bị đè thấp xuống, nhỏ chẳng khác gì muỗi kêu: “Cơm hộp? Đến nhanh thế à? Cậu đi cửa sau vào đi, tôi đang ở trong phòng bảo vệ.”
Cửa sau ở bên trong khu chung cư, chỉ cần đăng ký một vài thông tin cơ bản ở chốt bảo vệ là có thể vào được, quả nhiên cửa sau không đóng.
Đúng là không nên tin tưởng vào mấy tờ rơi quảng cáo.
Sau khi đi vào trường mẫu giáo, hai người chợt hiểu thế nào là chiêu trò lừa đảo của marketing.
Trên thực tế thì ngôi trường mẫu giáo này cực kỳ không chính quy, chẳng những không có sân thể dục ngoài trời mà diện tích bên trong còn rất nhỏ, tổng cộng chỉ có một tầng. Từ cửa sau đi vào là một sảnh hoạt động nhỏ, bên trái đặt mấy bộ bàn ghế nhỏ màu xanh lá cây nhạt, góc phải là lan can kim loại bọc đệm, bên trong có một vài chiếc cầu trượt, xích đu nhỏ và mấy món đồ chơi.
Đối diện là cổng trường mẫu giáo.
Thoạt nhìn đống đồ chơi và điều kiện cơ sở vật chất đều cực kỳ cũ nát.
Tuy nhiên cửa sổ và vách tường xung quanh thực sự được dán đầy các loại tác phẩm cắt vẽ của lũ trẻ, trần nhà treo bươm bướm và chim nhỏ.
Vốn là những món đồ trang trí đáng yêu ấm áp, nhưng tất cả lại khiến Trác Lê run lẩy bẩy.
Bởi vì trong mắt cậu nhóc và Úc Dạ Bạc, đám ảnh chụp và giấy vẽ trên vách tường kia đều là những bóng đen hình người kinh khủng, chúng nó đang nhếch miệng cười ha ha, khóe miệng còn nứt toét đến tận mang tai!
Càng đáng sợ hơn là, thứ treo trên trần nhà vốn chẳng phải chim bướm gì mà là đống tóc dày rậm của phụ nữ, túa ra từ khắp các khe hở trần nhà quạt điện!
Và chúng đang từ từ kéo dài xuống.
Nếu không phải ban nãy nhìn thấy bức ảnh thì chắc chắn Trác Lê đã vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Cũng may phòng bảo vệ nằm ngay bên cạnh cửa chính, chỉ cách chỗ họ đang đứng chừng 50 mét.
Úc Dạ Bạc thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn những thứ dị hợm kia, cậu xách đồ ăn rồi nhanh chân bước vào phòng bảo vệ, Trác Lê theo sát phía sau vì sợ tụt lại.
Tuy nhiên ngay khi cánh cửa phòng bảo vệ được mở ra, bóng đèn bên trong đã được bật sáng nhưng lại chẳng có lấy một bóng người.
Trác Lê ngơ ngác: “Người đâu?”
Úc Dạ Bạc biết mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài, cậu cau mày lấy điện thoại ra gọi vào dãy số kia.
“Alo, xin chào, tôi đến phòng bảo vệ, xin hỏi anh đang ở đâu?”
“À, cậu vào rồi hả, tôi đang đi tuần tra, có gì cậu cứ để đồ ở bên trong phòng nhé.”
Trác Lê vừa nghe đã hớn ha hớn hở, lập tức chuẩn bị đánh bài chuồn: “Anh Úc, chúng ta mau đi thôi.”
Cậu nhóc không muốn ở lại cái chỗ khủng khiếp này dù chỉ một giây một phút nào nữa! Có trời mới biết đám tóc bên ngoài có bò vào đây được không…
“Không được.” Úc Dạ Bạc không nghĩ ngợi nhiều từ chối luôn, lời nói ngay thẳng chính trực đến độ quỷ cũng đếch tin: “Chẳng phải khi huấn luyện đào tạo công ty đã dạy chúng ta phải tự mình giao đồ ăn tới tận tay khách sao, nếu không sẽ bị phạt!”
Sao cậu có thể dám tiện tay vứt đồ được chứ, nhỡ đâu nơi này có gã đàn ông mặt ngược biết biến không gian bình thường thành không gian linh dị thì sao? Tất nhiên cậu không thể nào yên tâm nếu không giao đồ đến tận tay khách hàng.
Bảo vệ: “Không sao đâu, tôi sẽ không khiếu nại cậu, cậu để…”
Tuy nhiên nhân viên bảo vệ còn chưa kịp nói hết lời thì Úc Dạ Bạc đã cúp ngay điện thoại, không cho hắn có bất cứ cơ hội chối từ nào. Sau đó điện thoại liên tục đổ chuông nhưng tất cả đều bị làm lơ.
Nhân viên bảo vệ đang ngồi xổm trong WC rung đùi lướt Douyin:???
Thể loại người gì thế hả? Hắn muốn cho đánh giá kém!
Vì thế anh giai shipper Úc Dạ Bạc lại nhận được đánh giá kém thứ hai trong đêm nay, nếu không phải khách hàng trước thấy cậu quá thảm thì có lẽ là cái thứ ba rồi.
Trác Lê: “Vì sao vậy anh?”
“Nhóc có dám chắc sau khi chúng ta vừa đi lũ quỷ sẽ không qua đây cuỗm mất phần đồ ăn không?” Úc Dạ Bạc nói xong nhìn xung quanh một vòng. Phòng bảo vệ này còn nhỏ hơn căn phòng lúc làm nhiệm vụ tìm kiếm hộp mù nhiều, chỉ rộng khoảng vài mét vuông, trong phòng có một bàn làm việc, một máy lọc nước và một thùng rác.
Có một máy tính giám sát, một bịch giấy và một tách trà trên bàn.
Phía trên vách tường bên cạnh máy tính có dán một tấm bảng biểu lịch trực.
Thời gian trực ban ngày: 6:30-18:30 Thời gian trực đêm: 18:30-6:30
Ngoài ra không có gì cả.
Sau khi xác định phòng bảo vệ an toàn Úc Dạ Bạc mới lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn được gửi tới từ người làm nhiệm vụ có suy nghĩ giống mình.
Quý Diệp Phương: “Vừa rồi tôi nghĩ cách chụp được một bức ảnh của con quỷ, anh thử xem có thể gửi cho bạn mình kiểm tra không?”
Nói xong bèn gửi qua một tấm ảnh.
Trong ảnh là một người phụ nữ mặt đầy máu tươi tóc tai rối bời, nằm rạp dưới đất, cứ như kiểu bị chị gái Saeki Kayako nhập hồn, trên người khoác chiếc áo gió nhạt màu đang bò lên cầu thang, móng tay sơn đỏ bám chặt lan can, hai mắt âm độc nhìn chằm chằm vào camera.
Cách màn hình thôi cũng khiến Trác Lê rùng mình một cái, cậu nhóc nhanh chóng rời ánh mắt: “Quý Diệp Phương cũng quá lớn gan nhỉ?”
Nếu như đổi thành mình Trác Lê đã sớm co chân bỏ chạy.
Úc Dạ Bạc lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trong bức ảnh một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen mắt: “Tần Hoài Chu, có phải chúng ta đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi không?”
Tần Hoài Chu nhìn nhìn, anh không có ấn tượng gì cả.
Anh rất ít khi chú ý tới diện mạo của người ngoài Úc Dạ Bạc, cho dù thật sự đã gặp qua thì nhất định cũng không để trong lòng.
“Người thành phố Y mà, có lẽ trước kia anh đã gặp ở đâu chăng?”
“Phải không…” Úc Dạ Bạc không chắc chắn lắm, cậu lại chuyển bức ảnh này cho Đặng Tường, tuy nhiên vẫn thất bại.
Dù cho cậu có gửi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì phía Đặng Tường cũng không nhận được.
Xem ra cũng giống như chuyện không thể nói về Nhiệm vụ kinh dị cho người khác biết thì đám ảnh chụp lũ quỷ cũng không thể phát tán ra ngoài.
Vẫn phải xuống tay từ đám quỷ kia.
Đúng lúc này Trác Lê đứng ở bên cạnh đột nhiên giật mình, rụt người lại, cậu nhóc nhỏ giọng hô: “Anh Úc, ở đó có người… có người!”
Úc Dạ Bạc lập tức ngẩng đầu nhìn qua: “Ở đâu?”
Trác Lê chỉ vào màn hình giám sát, hình như bên trong là phòng để đồ chơi của mấy đứa trẻ, nhưng rõ ràng vừa rồi cậu nhóc nhìn thấy một người phụ nữ nghiêng đầu đứng cạnh một con gấu bông cực lớn!
“Chỗ đó… ơ, sao lại biến mất rồi?” Cậu nhóc sững sờ bước lên phía trước hai bước.
Ngay khi khoảnh khắc Trác Lê đến gần màn hình.
Một người phụ nữ mặc áo khoác gió màu đỏ đeo khẩu trang, mặt mày dính đầy máu me bỗng xuất hiện trên màn hình, cô ta tháo khẩu trang ra, cái miệng nứt toét phun ra một đống tóc lớn.
“A a a a a!!” Trác Lê bị dọa đến mức la toáng lên, nếu không phải nhờ có Tần Hoài Chu ngăn cản thì cậu nhóc đã nhảy cẫng lên người Úc Dạ Bạc.
Nhóc sai rồi, nhóc sai rồi, nhóc sai rồi!
Đáng lẽ cậu nhóc thực sự không nên đi theo Úc Dạ Bạc, trình độ khó khăn bậc này khác nào muốn đi tìm chết?
Trác Lê làm sao còn giữ nổi bình tĩnh để mà suy nghĩ, cu cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đúng lúc cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, vừa qua một trận sợ mất hồn thì trận thứ hai đã tới.
Chỉ thấy một cô bé mặc váy ngủ màu hồng đứng ngoài cửa phòng, làn da cô bé trắng nõn, dáng người tròn vo mập mạp, cách ăn mặc không đáng sợ mấy nhưng hai mắt cô bé lại đang nhìn họ chằm chằm.
Đột nhiên, tầm mắt cô bé hơi rời về phía sau, như thể nhìn thấy gì đó rồi nhìn chòng chọc sau lưng đám Úc Dạ Bạc.
Trác Lê lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu nhóc rụt mạnh cổ một cái, ngoái đầu nhìn lại, nhưng không có gì cả.
“Du Du, sao con còn chưa đi ngủ?” Cô giáo mặc đồng phục giáo viên mầm non ôm lấy cô bé từ sau, bỗng bị hai người đàn ông xa lạ đứng trong phòng bảo vệ dọa sợ: “Hai anh là ai?!”
Úc Dạ Bạc vẫy vẫy cánh tay xách bịch đồ ăn, giải thích: “Chúng tôi đến giao đồ ăn, bảo vệ không có ở đây nên chúng tôi đứng chờ.”
“Haizz, Lưu Quân lại lười biếng rồi!” Cô giáo bày ra vẻ mặt khó chịu: “Các anh cứ để đó rồi đi đi.”
Thật sự càng ngày càng quá đáng, bình thường thả lưới bắt chim thì thôi đi, thế mà đêm hôm khuya khoắt cũng dám để cho hai người lạ mặt vào trường, chẳng lẽ không sợ bọn họ là trộm hả?
Giáo viên càng nghĩ càng giận, quyết định ngày mai phải đi khiếu nại với hiệu trưởng.
Trác Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là một đứa nhóc nghịch ngợm nửa đêm nửa hôm lẻn ra ngoài chơi…
Nhưng cậu nhóc còn chưa kịp thở xong đã nghe thấy đứa nhỏ kia dùng chất giọng trẻ con ngây thơ non nớt hỏi giáo viên: “Cô ơi cô ơi, lạ thật đấy, tại sao sau lưng hai anh trai kia lại có một khuôn mặt người?”
Giáo viên hơi sững sờ rồi cười nói: “Cái gì, làm gì có khuôn mặt người nào đâu.”
“Có thật mà, khuôn mặt sau lưng anh trai nứt ra rồi ạ.”
Nhìn thấy ngón út cô bé chỉ về phía mình, Trác Lê lạnh cả sống lưng, cậu nhóc vội vàng vươn tay sờ cổ, song lại chẳng sờ được thứ gì.
“Bạn nhỏ.” Úc Dạ Bạc chậm rãi tiến lại gần, hạ thấp giọng hỏi: “Khuôn mặt em nhìn thấy trông như thế nào?”
“Trông như…” Du Du vừa định trả lời, đúng lúc bảo vệ trở về, nom thấy Úc Dạ Bạc và Trác Lê chẳng những không đi mà còn gọi giáo viên tới, nhất thời không kìm được cơn giận: “Mẹ kiếp, sao mấy người còn chưa đi? Cậu đang làm gì? Có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không?”
Nói xong còn hùng hùng hổ hổ đuổi hai người ra ngoài, bảo rằng nhất định phải khiếu nại hai người.
Úc Dạ Bạc cảm thấy chẳng thành vấn đề, dù sao đồ ăn cũng đã được giao.
Nhưng ngay khi cậu định bước ra khỏi cổng sau của trường mẫu giáo, chợt nhận ra đằng sau không có một tiếng động nào.
Chàng trai quay đầu nhìn lại, phía sau không có lấy một bóng người.
Mái tóc đen buông thõng từ trên trần nhà đã kéo dài xuống đất, một khuôn mặt người đẫm máu đeo khẩu trang xuất hiện sau cánh quạt điện!
Úc Dạ Bạc còn chưa kịp định thần đã bị đống tóc trên trần nhà siết chặt cổ kéo về phía sau.
Tần Hoài Chu: “Tiểu Dạ!”
Người đàn ông vươn tay bắt vào khoảng không.
Điện thoại di động rơi xuống đất.
Ban nãy vì để thuận tiện cho việc đọc bản đồ khi đi xe điện nên Úc Dạ Bạc không đeo điện thoại lên cổ.
Chàng trai vô thức nâng tay sờ cổ, chiếc điện thoại đã rơi xuống đất.
Tuy nhiên đám tóc kia không siết chết cậu luôn mà chỉ kéo cậu lên giữa không trung rồi ném xuống đất để đám tóc đen rậm rạp bao phủ.
Úc Dạ Bạc có thể cảm nhận được rõ từng sợi tóc đen mềm mại bò qua cánh tay và gò má mình, khiến cơ thể cậu nổi đầy da gà.
Úc Dạ Bạc vội vàng đứng lên tìm điện thoại, lần theo sợi trí nhớ cuối cùng, cậu chạy đến chỗ bị kéo rồi vươn tay sờ soạng, nhưng lại chỉ mò được đám tóc đen nhánh!
Giờ phút này da đầu Úc Dạ Bạc thực sự muốn nổ tung, cậu cố nén cảm giác mắc ói túm chặt đám tóc dưới đất, tuy nhiên cuối cùng lại phát hiện phía dưới không có gì cả.
Không có – điện thoại – ở đây.
Úc Dạ Bạc quay đầu, nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, cậu hoảng sợ phát hiện dưới đất toàn là tóc, lúc nha lúc nhúc!
Cậu không thể tìm thấy điện thoại giữa đống tóc rối như tơ.
Bởi vì có bài học trước đó nên bây giờ mỗi khi làm nhiệm vụ Úc Dạ Bạc đều tắt điện thoại, bởi vậy cho dù Tần Hoài Chu có gửi tin nhắn nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nghe được.
Làm sao để tìm thấy điện thoại bị tắt âm lượng giữa đống tóc đây? Nếu không có điện thoại, cho dù cánh cổng nhà trẻ có mở ra, cậu có thể bình an thoát ra ngoài nhưng cũng sẽ không nhận được đơn hàng tiếp theo.
Cậu sẽ chết.
Giống như nhìn thấy tương lai tuyệt vọng của cậu, chiếc đầu người phía sau cánh quạt điện nở nụ cười hì hì. Nó thò đầu ra, âm trầm nhìn cậu chằm chặp, mong chờ cậu lộ vẻ mặt hoảng hốt sợ sệt.
Nhưng nó lại phát hiện chàng trai với vẻ ngoài xuất chúng kia chẳng hề bối rối chút nào, đôi mắt màu trà xinh đẹp kia sáng đến phát sợ, chăm chú nhìn nó một hồi.
Đột nhiên trong miệng cậu phun ra hai chữ.
“Hey, Siri.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 90: Hey, Siri
Chương 90: Hey, Siri