“Anh vừa mới nói gì cơ?”
“Hả?” Tần Hoài Chu hoàn toàn không hay biết gì lặp lại lần nữa, lần này Úc Dạ Bạc nghe thấy: “Sao vậy Tiểu Dạ, em có nghe thấy anh nói gì không?”
“…Có.” Úc Dạ Bạc chần chờ đáp, không lẽ vừa rồi cậu nghe nhầm, hay đó chính là tiếng lòng của Tần Hoài Chu?
Mềm mại? Đáng yêu? Là đang nói cái quái gì chứ? Úc Dạ Bạc nhìn xung quanh nhà một vòng cũng không tìm thấy đối tượng phù hợp với hai từ trên.
Quên đi, Úc thẳng nam coi như chuyện lông gà vỏ tỏi, mặc kệ nó luôn, dù sao cũng không liên quan tới cậu, cậu cũng không tò mò Tần Hoài Chu đang suy nghĩ gì.
Bởi vì cho rằng bên Tần Hoài Chu cũng có ghi chú đặc biệt giống mình nên Úc Dạ Bạc không đề cập tới vấn đề này.
Lại gõ thêm một đoạn code, Úc Dạ Bạc có chút đói bụng, liếc mắt nhìn bệnh nhân bị thương không làm gì được đang ngồi ngẩn người trên sofa, cậu quyết định thu bàn tay chuẩn bị bấm số đặt cơm hộp, tính toán dẫn ai kia ra ngoài ăn móng giò kho, tiện thể dắt bé bự Kim Mao đi dạo.
Ăn gì bổ nấy đúng mà nhỉ.
Nhưng cậu lại quên mất hôm nay là mùng 2, hầu như mọi người đều về quê ăn Tết hoặc ngồi nhà đánh mạt chược. Ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, hai người dắt chó đi nửa con phố mới gặp có hai ba người, cửa hàng cũng không mở, trước cửa dán thông báo nghỉ Tết, phải đến mùng 7 mới bán hàng trở lại.
Nhớ những ngày ngồi nhà ăn mì gói năm ngoái, Úc Dạ Bạc chỉ đành thầm thở dài ngao ngán tính sai rồi, sau đó nhím nhỏ đứng trong gió lạnh run rẩy, liên tiếp hắt hơi mấy cái.
Không biết có phải do cơ thể đã quen với thời gian làm nhiệm vụ hôm qua không mà hôm nay Úc Dạ Bạc không sinh bệnh, chỉ có chút mệt nhẹ.
May mà Tần Hoài Chu chuẩn bị sẵn quần áo trong không gian tối, cậu khoác thêm áo khoác lông bên ngoài cảm thấy khỏe hơn hẳn.
Hai người đi vòng vòng hồi lâu cũng không tìm thấy tiệm cơm nào mở cửa, nhưng hai nữ quỷ Phương Văn Thư và Niếp Nhi lại tràn đầy hứng khởi.
Phương Vân Thư & Niếp Nhi: “Hóa ra bây giờ bên ngoài trông như thế này. Úc công tử, thứ đang chạy trên đường là gì vậy?”
“Đó là ô tô, điều khiển bằng máy móc, chức năng không khác gì xe ngựa của các cô. Nhưng nó không phải vật sống, tất nhiên cũng không phải quỷ.”
“Thế cái hộp màu vàng lớn kia là gì?”
“Cũng là ô tô, nhưng hình dạng không giống.”
Úc Dạ Bạc câu được câu chăng giải thích.
Phương Vân Thư và Niếp Nhi cái hiểu cái không.
Nhóc xương nhỏ cũng tới góp vui: “Gào ồ, gào ồ~~”
Tính ra hàng này cũng không mang thù, trái lại còn rất thích hai chị gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp.
Cuối cùng thật sự không tìm được tiệm cơm nào, bọn họ chỉ đành mua hai gói mì ăn liền trong siêu thị rồi dắt chó về nhà.
Sau khi sắp xếp cho bệnh nhân bị thương ngồi trên sô pha xem TV xong, Úc Dạ Bạc vào bếp nấu mì, điện thoại vang lên vài tiếng, cậu liếc mắt nhìn qua, phát hiện có người tên “Tiểu Tinh” xin thêm bạn tốt.
Bình thường cậu không kết bạn với người lạ nên ấn từ chối, nào ngờ hai phút sau lại hiện lên thông báo.
Ghi chú: “Em là streamer Tiểu Tinh nè, không lẽ anh Úc quên em rồi sao?”
Streamer Tiểu Tinh? Úc Dạ Bạc trải qua một đêm thoát chết nào còn tâm trí nhớ rõ Tiểu Tinh là gì. Nghĩ ngợi nửa ngày giới mới nhận ra đây là streamer mình hợp tác cùng trong buổi livestream chúc Tết đêm qua, vì thế ấn nút chấp nhận.
Tiểu Tinh: “Anh Úc, chào buổi trưa nha~ Anh ăn cơm chưa?”
Úc Dạ Bạc: “Đang ở nấu mì gói, có chuyện gì không?”
Tiểu Tinh: “Anh Úc, sao anh ăn Tết còn ăn mì gói, anh không có bạn gái à?”
Tuy trước đó Úc Dạ Bạc đã trả lời trên livestream nhưng người trong nghề như họ đều có không ít bí mật. Cô ta biết một vài streamer nam dựa mặt ăn cơm đều giả vờ FA để dỗ fan nữ đập tiền donate.
Úc Dạ Bạc đẹp trai như vậy sao không có bạn gái được?
“?”
Úc – độc thân từ trong bụng mẹ – Dạ Bạc méo hiểu việc ăn mì gói có quan hệ gì tới bạn gái.
Nhưng Tiểu Tinh mặc kệ cậu có bạn gái thật hay không, dù sao chắc chắn cũng không dễ thương bằng mình, cô ta tự nói tiếp luôn: “Nếu em là bạn gái anh Úc thì ngày nào em cũng nấu cơm ngon cho anh, đút anh ăn no ơi là no mới thôi~~”
Úc Dạ Bạc: “Không cần.”
Cậu cảm thấy Tần Hoài Chu nấu cơm khá ngon.
Tiểu Tinh hơi nghẹn họng: “Vậy lát nữa anh có chơi Vương Giả Vinh Diệu không? Em yểm trợ giỏi lắm á~”
Úc Dạ Bạc từ chối tập 2: “Không được, buổi chiều tôi muốn ghi hình hướng dẫn game kinh dị.”
Chơi Vương Giả với cô còn không bằng dẫn Tần Hoài Chu, người ở ngay bên cạnh cậu, có gì không ổn còn tự mình xắn tay áo ra trận được, thuận lợi biết bao.
Tiểu Tinh: “Anh chơi gì thế?”
Úc Dạ Bạc: “Kumanthong.”
Tiểu Tinh nhanh chóng chạy lên Baidu tìm kiếm một chút, sau đó đáp: “Wow, trùng hợp ghê, Tiểu Tinh cũng biết trò này, có thể lên mạng chơi với anh luôn. Anh dẫn Tiểu Tinh nha, mặc dù Tiểu Tinh có chút sợ quỷ nhưng nguyện ý vì anh khắc phục nỗi sợ~”
Trước giờ Úc Dạ Bạc chưa từng xem livestream của cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng là streamer nổi tiếng trong khu game đối kháng, ắt hẳn trình độ cũng không tới nỗi gà mờ, do đó cậu đồng ý luôn.
Nấu mì xong, cậu bưng một bát đặt lên bàn trà cho Tần Hoài Chu, bản thân ăn hai ba miếng cho xong bữa rồi về phòng ngủ mở máy chuẩn bị chơi game.
Úc Dạ Bạc vừa đi, Tần Hoài Chu lập tức vứt bỏ hình tượng “đáng thương nhỏ yếu bất lực”, kéo vải băng trên tay phải, nâng chân vắt chéo, túm chặt Tiểu U Linh tội nghiệp đang đứng chờ rác >: –
Giống như Úc Dạ Bạc, anh cũng nhìn ra quy luật của nhiệm vụ Nuôi dưỡng, tính toán cân nhắc mua một ngôi nhà không nằm trong khu chung cư hoặc mua đứt căn biệt thự hai tầng trước khu chung cư nhà họ cho Úc Dạ Bạc.
Tần Hoài Chu đang mải suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy hình như Úc Dạ Bạc trong phòng đang nói chuyện với người khác, trong đó xen lẫn một giọng nói mềm mại của một cô gái: “Ahhh, Anh Úc ơi, đứa bé này đáng sợ thật đấy! Anh đừng đi nhanh như vậy, bảo vệ Tiểu Tinh với.”
Úc Dạ Bạc:?
Một con chuột đất không có mặt mũi chỉ biết gào thét thì đáng sợ chỗ nào? Hơn nữa không đi nhanh để nó cào cho mấy nhát à?
Tiểu Tinh: “Hu hu hu, anh giỏi quá đi, hu hu hu, Tiểu Tinh không dám nhúc nhích luôn nè.”
Úc Dạ Bạc: “Vậy đừng nhúc nhích.”
Dù sao tự cậu cũng có thể qua màn.
Tiểu Tinh: “……Anh ơi, em lại bị quỷ bắt rồi, anh cứu em với. Á em xin lỗi, em gà quá.”
Úc Dạ Bạc huỵch toẹt: “…Đã nhận ra.”
Biết thế cậu méo đồng ý!
Tiểu Tinh: “Anh Úc ơi, anh dạy tiểu Tinh chơi game kinh dị đi~”
Ngay khi Úc Dạ Bạc đau não, bên ngoài đổ nhiên vang lên tiếng “cộp”, như thể có thứ gì đó bị vỡ.
“Cô chờ chút.” Úc Dạ Bạc đứng dậy đi ra phòng khách, phát hiện chiếc thìa trong bát Tần Hoài Chu rơi xuống đất vỡ nát. Tần Hoài Chu đang ngồi xổm xuống định nhặt lên, ngón tay băng bó của anh hơi run rẩy.
“Xin lỗi chủ nhân, anh làm gãy thìa rồi, anh gà quá.”
Người đàn ông cao lớn rụt vai, đôi mắt màu đen khẽ cụp.
Úc Dạ Bạc vô cùng cảm thông tỏ vẻ: “Không sao, để tôi lấy cho anh cái thìa khác.”
Nói xong cầm một cái thìa mới đến đưa cho Tần Hoài Chu, chợt phát hiện động tác ăn mì của anh vô cùng khó khăn. Cánh tay bị thương không nghe sai sử, mấy lần cọng mì trượt khỏi đũa rơi xuống, vất vả mãi mới húp được ngụm mì, thìa còn gãy nát.
Nom kiểu gì cũng thấy đáng thương.
“Không thì anh đừng ăn nữa?”
Dù sao Tần Hoài Chu không ăn cũng không có việc gì.
Người đàn ông cực kỳ nghe lời: “Ừm, anh không sao rồi, em đi chơi game của mình đi.” Song cánh tay lại cố chấp muốn kẹp sợi mì.
Tuy rằng anh không ăn cơm cũng chẳng sao, nhưng có đồ mà không được ăn thì cũng đáng thương nhỉ? Nghĩ tới việc bình thường người này hay nấu cơm, xào rau, giặt quần áo… cho mình…
“Quên đi.” Lần thứ n Úc Dạ Bạc mủi lòng, bưng bát mì của anh lên: “Anh vào đây.”
Tiểu Tinh: “Anh Úc, anh về rồi hả? Em vẫn còn ở đây nè, em không tìm thấy đường ra, anh mau nhìn giúp Tiểu Tinh với~”
Úc Dạ Bạc thuận miệng đáp: “Không phải cô nói muốn học hỏi sao? Đúng lúc lắm, vậy thì tự học cách xem bản đồ tìm đường đi.”
Kỳ thật cậu không hiểu lắm, vì sao có bản đồ rồi lại không tìm được đường, chẳng lẽ bình thường streamer này chơi LOL với mấy game khác đều không nhìn bản đồ sao?
Thẳng nam như cậu căn bản nhìn không ra cô gái kia đang thả thính mình.
Tiểu Tinh: “Nhưng, nhưng mà… nơi này tối quá, Tiểu Tinh sợ ơi là sợ.”
Úc Dạ Bạc: “Tối thì chỉnh ánh sáng màn hình lên.”
“……Tần Hoài Chu, há miệng.”
Cậu gắp một đũa mì đưa tới trước mặt Tần Hoài Chu.
Tần Hoài Chu vui vẻ đánh chén, còn cố tình phát ra mấy tiếng sột soạt để Tiểu Tinh bên kia nghe được.
Tiểu Tinh: “Anh ơi, anh đang làm gì thế?”
Úc Dạ Bạc: “Không làm gì cả.”
Tiểu Tinh tiếp tục làm nũng: “Anh Úc, anh mau tới cứu em đi.”
Tần Hoài Chu lập tức chớp mắt nói: “Tiểu Dạ, mì hơi nóng, em có thể thổi nguội giúp anh không?”
Úc Dạ Bạc bất đắc dĩ thở dài cà khịa: “Sao anh phiền phức thế hả.”
! Tiểu Tinh: Á á á, cái giọng điệu này cưng chiều quá đi! Quả nhiên giọng nói của Úc Dạ Bạc rất êm tai! Cô muốn biến cậu thành bạn trai mình! Cho dù có bạn gái đi chăng nữa cô ta cũng muốn đập chậu cướp bông!
Sau đó, dưới sự chờ mong của Tiểu Tinh, cậu thổi “phù phù” mấy cái cho Tần Hoài Chu.
“Được chưa?”
Tiểu Tinh:???
Không phải, anh trai, anh ném tôi ở trong game kinh dị còn mình rảnh rỗi đi thổi mì giúp người khác?
Người kia có thể đáng yêu mềm mại bằng cô ta sao?
Tiểu Tinh không cam lòng nói: “Hu hu, quỷ tới rồi, anh ơi cứu em với~”
Tần Hoài Chu nhìn chàng trai, bày dáng vẻ bất lực: “Shhh, Tiểu Dạ, bên này hơi cay.”
Úc Dạ Bạc: “…Chờ chút.”
Tiểu Tinh: “Được ạ, Tiểu Tinh chờ anh.”
“Không phải, tôi đang nói chuyện với người khác, cô cố tìm đường nhé.” Úc Dạ Bạc nói xong đứng dậy giúp Tần Hoài Chu rót nước.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Tiểu Tinh:???
Ngay khi cô ta đang bàng hoàng ngơ ngác, bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ở đầu bên kia.
“Chào cô, xin hỏi năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Giọng nói này! Quả thực dễ nghe y như giọng Úc Dạ Bạc! Tiểu Tinh nghe đến ngẩn người, không nghĩ ngợi nhiều đáp luôn: “25.”
Giọng nói kia khẽ “Ồ” một tiếng, giữa lúc nhịp tim Tiểu Tinh bắt đầu tăng tốc, Tần Hoài Chu bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, năm nay cục cưng nhà tôi mới 23 tuổi, đừng kêu anh này anh nọ, nghe như em ấy già lắm ý.”
Tiểu Tinh:???
Thế mà lại nói cô ta già?! Cô ta đáng yêu như vậy mà lại nói cô ta già?!
Làm sao trên đời này còn tồn tại tên đàn ông mắt mù thế hả?
Tiểu Tinh sắp tức chết rồi: “Anh!” Cô ta vừa muốn mở miệng mắng chửi thì Tần Hoài Chu đã di chuột đá văng cô ta ra ngoài, sau đó thẳng tay ấn block xóa kết bạn.
Đợi tới khi Úc Dạ Bạc bưng ly nước ấm trở về, trong phòng đã khôi phục yên tĩnh. Lúc cậu đưa nước cho Tần Hoài Chu, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh.
“A, chỉ bằng loại như cô mà cũng muốn đấu với tôi.”
Úc Dạ Bạc ngờ vực:?
“Ủa, Tiểu Tinh đâu?”
“Vừa nãy cô ấy nói có việc bận nên xin off.” Tần – tâm cơ boy – Hoài Chu mím môi bày vẻ vô hại: “Anh giúp em nói lời tạm biệt rồi.”
Anh dám khẳng định lấy tính cách bad boy của Úc Dạ Bạc, cậu tuyệt đối sẽ không chú ý tới việc danh sách bạn tốt bị thiếu một người qua đường.
Quả nhiên Úc Dạ Bạc thờ ơ “Ồ” một tiếng, thậm chí còn có chút vui vẻ, như vậy thì cậu có thể ghi hình trận đấu một cách nhanh chóng rồi.
Tần Hoài Chu uống nước xong, lúc Úc Dạ Bạc lấy ly về, tay hai người khẽ chạm vào nhau, không ngờ lần này cậu lại nghe thấy tiếng lòng của anh.
“Cục cưng của mình mới là người đáng yêu nhất.”
Tay Úc Dạ Bạc run lên, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cục cưng của anh? Tần Hoài Chu, cục cưng của anh là ai?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 81: Cục cưng của anh là ai
Chương 81: Cục cưng của anh là ai