DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 831: Lựa Chọn Khó Khăn 2



“Tại sao lại là tôi?” Đây là điều mà Diệp Lăng Thiên muốn biết nhất.
"Trước khi trả lời câu hỏi của cậu, để tôi nói về lý do tại sao chúng tôi thực hiện kế hoạch này.

Tất nhiên, chúng tôi chỉ có một mục tiêu trong việc thực hiện kế hoạch này, đó là vì thứ này." Lão Dư chỉ vào Đảo Thanh, nói tiếp: “Phát triển những hòn đảo này sẽ có người sinh sống trên đó, khi có người sinh sống thì đương nhiên chúng ta sẽ đặt cơ quan làm việc ở đây, ngoài ra khi có người ở thì sẽ có kinh doanh, cung cầu, cũng sẽ có bến tàu, đúng không?
Khi đó, quyền kiểm soát của chúng ta sẽ được tăng cường đáng kể.

Khi làm được điều này, kết quả cuối cùng là hòn đảo sẽ nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.

Đây là lý do chúng ta thực hiện kế hoạch này.

Chắc cậu cũng biết gần đây chúng tôi đang thực hiện hành động trên một một số hòn đảo.

Thực tế, những hòn đảo này sử dụng cho mục đích dân sự nhiều hơn.

Tuy nhiên, chúng đã gây náo động quốc tế và các thế lực thù địch đã chỉ trích chúng.

Đây vẫn chưa phải là hòn đảo trọng tâm.


Nếu chúng ta không tìm một cái cớ hay lý do gì đó để trực tiếp triển khai lực lượng quân sự, kết quả là gì thì không cần nghĩ cũng đã rõ.

Cho nên đây là phương án tốt nhất, chúng ta không vội vàng, cứ như luộc ếch trong nồi, từng chút một, dùng thường dân điều khiển quân đội, mọi thứ sẽ trở nên hợp tình hợp lý, không ai có thể nói gì.

Một khi chúng ta thành công, chúng ta triển khai thành công quân đội đến thời điểm này, thì huyết mạch của đất nước chúng ta và vùng bao phủ quân sự của chúng ta sẽ được nâng cao rất nhiều.

Đối với đất nước chúng ta mà nói, cậu có hiểu điều này có ý nghĩa lớn tới nhường nào không? Nó quan trọng hơn sinh mạng của tôi hay cậu gấp vạn lần.” Nói xong, lão Dư rất nghiêm túc và phấn khích, trong mắt ánh lên tia sáng.
"Nhưng tôi không biết tại sao lại chọn tôi.

Ông biết đấy, tôi chỉ có thể được coi là một doanh nhân nhỏ.

Có rất nhiều công ty mạnh hơn tôi rất nhiều." Diệp Lăng Thiên khó hiểu hỏi.
"Những gì cậu nói tình cờ là lý do khiến chúng tôi tìm đến cậu.

Để các đối thủ không băn khoăn và chỉ coi nó như một hoạt động kinh doanh đơn giản, thì phải đáp ứng một số điều kiện.

Thứ nhất là phải để họ thấy đó là một công ty làm ăn mình bạch, bắt buộc phải là một công ty tư nhân, và càng nhỏ càng tốt, càng nhỏ thì họ càng ít nghĩ về nó.

Điều này đã xóa sổ rất nhiều công ty.

Điểm thứ hai là chúng tôi không muốn trong công ty đó có quá nhiều tranh chấp lợi ích nội bộ, liên quan đến quá nhiều khía cạnh, chúng tôi cần thành công, vì vậy chúng tôi không muốn trì hoãn, thậm chí phá hủy kế hoạch vì lý do riêng của công ty.

Thứ ba, chúng tôi cần một người đáng tin cậy và có tín nhiệm vì điều này có quá nhiều bí mật liên quan và chúng tôi không thể nói cho một người không hiểu chúng.

Hơn nữa, người đại diện hợp pháp của công ty cũng phải là một người có đời tư sạch sẽ trong mắt người ngoài, và cậu thì có điều đó.

Tôi không biết cậu có biết điều đó không.

Chúng tôi sắp xếp kĩ càng thông tin và hồ sơ của cậu vào năm ngoái.

Trong mười năm kia, chúng tôi đã hoàn thành một hồ sơ hoàn chỉnh cho cậu.

Cho dù có ai điều tra, cũng không thể tìm ra bất cứ điều gì sai trái của cậu, hơn nữa còn không có bất kỳ liên quan nào với chúng tôi.

Kết hợp những điều này lại, người cuối cùng tôi chọn là cậu.

" Lão Dư nói thẳng.
Diệp Lăng Thiên im lặng, quyết định này quá lớn, anh không thể tùy tiện nói gì.

"Có một số điều tôi cần giải thích với cậu.

Khoản đầu tư mà chúng tôi cần cậu thực hiện phải bao gồm bất động sản và du lịch, bởi vì chỉ bằng cách này, mới có thể thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, sẽ có rủi ro khi làm như vậy.

Chúng tôi cảm thấy chỗ đó an toàn, nhưng trong ý thức của người dân, nó không an toàn, và nó quá xa đất liền, có thể sẽ không có nhiều người chọn sống ở đó.

Kết quả của việc này là rất có thể khoản đầu tư của cậu sẽ bị mất.

Chuyện này có rủi ro rất lớn.

Ngoài ra, để bảo đảm mối quan hệ giữa cậu và chúng tôi, chúng tôi sẽ không thể đưa tiền cho cậu.

Cũng có thể nói, cho dù là có lợi nhuận và thua lỗ thì cậu cũng tự gánh.

Đối với chúng tôi, cho dù có hay không có nhiều người sinh sống trên đảo.

Miễn là có một số lượng lớn các tòa nhà và các khoản đầu tư lớn trên đảo, chúng tôi có lý do để triển khai các cơ sở khác nhau ở đó, nhưng đối với cậu và công ty của cậu, bắt buộc phải có lợi nhuận và phải có người ở đó, nếu không, các cậu sẽ thua lỗ, thậm chí mất tất cả.

Hơn nữa sẽ không ai giúp các cậu trả, bọn tôi cũng không thể.

” Lão Dư giải thích.
Diệp Lăng Thiên mất tự nhiên châm một điếu thuốc, cau mày, thật lâu sau mới ngẩng đầu hỏi: "Cần đầu tư bao nhiêu?"
"Điều đó phụ thuộc vào việc các cậu định đầu tư và phát triển nó như thế nào.

Tuy nhiên, tôi đã nhờ người nghiên cứu cụ thể.

Dù sao thì cũng phải cần một khoản từ ba nghìn tỷ đến sáu nghìn tỷ."
"Nhiều vậy sao? Nhưng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Chúng tôi đã cân nhắc điều này.

Toàn bộ công ty của cậu có trị giá hơn một ba nghìn tỷ.

Chúng tôi sẽ liên lạc với ngân hàng.

Sau đó, cậu thế chấp toàn bộ công ty của mình thì ngân hàng sẽ cho cậu vay một khoản sáu nghìn tỷ.


Ngoài ra, tôi cũng đã nghĩ ra giải pháp.

Không phải lần trước cậu đã mua một nhà máy dệt sao?
Tôi nhớ là tầm 3 4 trăm tỷ.

Trong nửa cuối năm nay, một công ty lớn trong nước sẽ đến tìm cậu mua lại.

Tất nhiên, bản thân công ty này đã là một doanh nghiệp kinh doanh hàng dệt may.

Khi đó họ sẽ mua công ty của cậu với mức giá mà cậu hài lòng hơn.

Tóm lại, điều tôi muốn nói với cậu là về mặt tài chính, cậu sẽ không gặp khó khăn gì, vấn đề duy nhất bây giờ là liệu cậu có sẵn sàng chấp nhận rủi ro này hay không.

” Lão Dư nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên.
"Lăng Thiên, chúng tôi chỉ đang thương lượng với cậu.

Về phần có làm hay không tự cậu cân nhắc, chúng tôi không ép buộc cậu, mọi chuyện đều chờ ý cậu.

Dù sao đây cũng không phải trò đùa, thật sự cần đưa ra quyết định.

Đây là hàng nghìn tỷ đập vào.

Rủi ro mất mát là rất cao.

Một khi điều này xảy ra, nỗ lực bao năm nay của cậu coi như thành mây khói, cậu cũng sẽ không còn gì cả.

Dù đồng ý hay không, chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu.

”Số 1 nói tiếp lời..


Đọc truyện chữ Full