Miêu Thử Nhàn Thoại (Trung)
♥Tứ: Hoán kiếm♥
Miêu Miêu và Đinh gia tiểu tử ở Mạt Hoa thôn có hôn ước, còn dùng Cự Khuyết của mình và Trạm Lô của Đinh tiểu thư làm tín vật trao đổi.
Con chuột rất không thoải mái.
Huynh đệ Đinh gia còn cố ý đem Cự Khuyết đến Hãm Không Đảo khoe khoang với y, con chuột lại càng khó chịu.
Con chuột sau khi khó chịu thì quyết định là: Đi tìm Miêu Miêu, nhất định phải hỏi rõ!
Miêu Miêu: Ôi chao? Này có gì hay mà hỏi? Chỉ là trao đổi một thanh kiếm thôi mà.
Chuột: Nhưng thanh kiếm kia là ta tặng cho ngươi.
Miêu Miêu: Ta biết a! Tặng cho ta thì chính là của ta rồi, thì đem nó đi đổi lấy một thanh kiếm khác cũng là tùy ta quyết định chứ?
Chuột: *tà mắt liếc* Ta hao hết sức chín trâu hai hổ, trộm thanh kiếm kia từ trong cung ra tặng cho ngươi, ngươi lại lấy làm tín vật cưới vợ.
Miêu Miêu: Trạm Lô cũng là danh kiếm, trao đổi không thiệt a! Còn phí công một người cho ta, buôn bán lời buôn bán lời, cuộc trao đổi này rất rất được.
Chuột: *đưa tay xách cổ Miêu Miêu lên* Nhưng thanh kiếm kia là của ta! Của ta!
Miêu Miêu: *chớp mắt* Nhưng mà ngươi tặng cho ta a!
Chuột: Vậy ngươi cũng không được cầm đi cưới vợ, kiếm đã cho đi thì ta đem đổi trở về.
Miêu Miêu: Không cho! Thanh kiếm này tốt, ta thích.
Con chuột nổi khùng, mà sau khi con chuột nổi khùng thì chỉ biết làm có một chuyện: Trộm đồ!
Nếu Miêu Miêu không đưa kiếm, vậy thì phải lén đi.
Đương nhiên, không phải là đến chỗ nào đó của Miêu Miêu để trộm, mà là…
Mạt Hoa thôn!
Miêu Miêu: *cầm hai thanh Cự Khuyết và Trạm Lô, cười tủm tỉm* Thật tốt, như vậy cũng sẽ không cần phải luôn luôn lo lắng thị vệ phát hiện kiếm của ta là vật trong cung bị mất trộm.
Chuột: *đắc ý vểnh đuôi* Nhớ kĩ phải đem hoán đổi hai cái vỏ kiếm, hai thanh này vỏ kiếm giống nhau, vậy sẽ không có ai hoài nghi. Cho dù ra ngoài đụng phải người của Đinh gia, bọn họ cũng chỉ thấy vỏ kiếm Trạm Lô, mà sẽ không ngờ bên trong là Cự Khuyết, thị vệ trong cung dù cho nhận ra vỏ kiếm Cự Khuyết, nhưng bên trong chính là Trạm Lô, bọn họ cũng chỉ có thể nói rằng vật giống vật mà thôi.
Mạt Hoa thôn bên kia cũng ầm ĩ.
Cự Khuyết tìm không thấy, đây chính là tín vật đính ước!
Đinh đại tiểu thư: *mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt* Thật vất vả mới có cơ hội được gả đi… Thật vất vả…
Cự Khuyết mất, Đinh gia cũng không tiện hối thúc Miêu Miêu trở lại thành thân.
Chuột: *nằm trên một đống lá khô, hài lòng phơi nắng* Cuối cùng lại hóa giải một hồi nguy cơ!
Miêu Miêu: *nằm bên cạnh nghịch nghịch hai thanh kiếm* Ta nghĩ còn không đủ gọi là cái gì danh kiếm, hay là lại đem đi đổi…
Chuột: *trừng* Mèo chết, ngươi dám?
Miêu Miêu: *trừng lại* Mắc mớ gì tới ngươi?
Chuột: *gắng sức trừng* Thế nào lại không liên quan đến ta? Ta lại phải đi trộm về…
Miêu Miêu: *cười khẽ* Ngươi cũng có thể không đi trộm.
Con chuột lệ rơi đầy mặt, cắm đầu xuống đám lá rụng.
Vì sao trong Thất Ngũ ( ngón tay chỉ chỉ TV chỉ TV!) không có Đinh đại tiểu thư?
Ngươi hiểu chưa?
♣Ngũ: Xã hội đen♣
Miêu Miêu nằm trên cây phơi nắng, lười biếng, híp mắt tà liếc con chuột đang chật vật chạy thục mạng vào Khai Phong Phủ.
Con chuột vừa chạy gấp, không để ý thấy Miêu Miêu trên cây.
Lấy trong ngực áo ra một hạt đậu phộng, lột vỏ ăn hết, tiện tay ném một cái, vỏ đậu phộng dài hơn con mắt phi thẳng đến đỉnh đầu con chuột.
Bộp! Rơi xuống.
Con chuột bị trúng đạn nhảy dựng lên ngó nghiêng bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy một con mèo lười nằm trên cây.
Miêu Miêu: Bị chó rượt à?
Chuột: *lắc đầu như trống bỏi* Ta sao có thể sợ chó?
Miêu Miêu: *gãi gãi tai* Không lẽ là heo? Ưm, lỗ tai nhột quá, trời sáng mà lại muốn mưa, thật đáng ghét.
Chuột: *cố sức lắc đầu* Tất nhiên không phải! Ban ngày ai lại thấy heo đi giữa đường phố náo nhiệt a?
Miêu Miêu: *vuốt vuốt râu cười* Vậy…Không lẽ là chuột đi qua phố, bị người ta hô hào nhào tới đánh?
Con chuột đen mặt, con chuột đỏ mắt, con chuột mài móng, con chuột mài răng…
Chuột: *phóng chân lủi lên cây, trừng mắt chỉ vào mũi mèo* Mèo chết, chuột nhà ngươi mà bi người ta hô hào nhào tới đánh? Hừ, quá coi thường ta.
Miêu Miêu: *nhàn nhã gật đầu* Dạ, ta quả thực đã coi thường ngươi, chắc là bị người ta nhào tới chém giết.
Con chuột duỗi móng, Miêu Miêu né, không với được tới cái cổ mèo, không thể làm gì khác hơn là thở dài: Ai bảo ta là nhân tài mẫu mực, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở, đường thấy đường thay…
Miêu Miêu, có một nữ nhân quấn lấy đòi gả cho ta, làm sao bây giờ?
Miêu Miêu: *nghiêng đầu qua chỗ khác khảy khảy đuôi, hôm nay cái nơ hình bướm thắt không được đẹp lắm* Đó không phải đúng ý ngươi sao?
Chuột: *cười bực bội* Ta không thích đưa tới cửa.
Miêu Miêu: *tiếp tục khảy đuôi* Ngươi thích tự mình động thủ đùa giỡn, không thích bị người đùa giỡn.
Chuột: *vỗ tay* Miêu Miêu, vẫn là ngươi hiểu ta.
Miêu Miêu: *khinh thường cười nhạt* Cho nên dọa cho ngươi sợ đến phải chạy về Khai Phong Phủ? Con chuột không có can đảm, nhát như chuột chính là nói ngươi.
Chuột: *mếu máo* Kia… Ca ca nàng ta chính là bá chủ Khai Phong a…
Miêu Miêu: *nâng má, móng vuốt vỗ nhẹ thân cây* Bá chủ Khai Phong? Là người quản lý thành sao?
Chuột: *lắc đầu* Ta cũng đâu phải tiểu than tiểu phiến, còn sợ người quản lý thành sao?
Miêu Miêu: *nghiêng đầu chớp mắt* Chẳng lẽ là cảnh sát?
Chuột: *tiếp tục lắc đầu* Ngay cả ngươi ta còn không sợ, còn sợ cảnh sát?
Miêu Miêu: *bĩu môi* Kia… Sẽ không phải là chủ lò gạch đi?
Chuột: *buồn bực* Ta cũng không phải là đồng công…
Miêu Miêu: *giận* Đây cũng không phải đó cũng không phải, ngươi rốt cuộc là sợ cái gì a?
Chuột: *khóc* Ca ca của nàng là xã hội đen…
Miêu Miêu: *ngửa mặt lên trời cười nhạo* Xem ngươi kìa y hệt trẻ con, thật sự là ngốc đến chuyên nghiệp, ca ca của nàng là xã hội đen, ngươi cũng không biết gia nhập “DANG” (mọi người tự ghép vần nha…)? (Câu trong ngoặc kia là nguyên văn của tác giả)
Chuột: *xấu hổ nằm úp sấp* Miêu Miêu, ngươi quá thông minh, ta sao lại không nghĩ ra ác chiêu như vậy nhỉ?
♦Lục: Tình địch♦
Miêu Miêu gần đây rất chăm chỉ, mỗi ngày đều ôm sách đọc.
Con chuột gần đây rất phiền muộn, vì tình địch xuất hiện.
Miêu Miêu sau khi xem sách một hồi, luôn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc, thỉnh thoảng còn gọi: Tiểu Phong Phong…
Con chuột vừa nghe thấy cái tên này đã nổi điên, bởi vì Miêu Miêu gần đây biết một kẻ tên là Diệp Triêu Phong…
Miêu Miêu đọc sách đọc đến mức thường quên luôn mấy cái hẹn với con chuột.
Con chuột vừa nhìn thấy sách thì có xúc động muốn xé nát.
Miêu Miêu lúc trực ban thì ôm kiếm đọc, lúc ngủ thì ôm gối đầu đọc, lúc bước đi cũng sẽ đụng vào cột nhà…
Con chuột bám đuôi theo dõi, mỗi lần vừa phát hiện Diệp Triêu Phong ở gần đó, thì sẽ lập tức dời đi lực chú ý của MiêuMiêu, tách tình địch ra…
Miêu Miêu kiên trì rất tốt, sách xem xong một quyển lại tới một quyển…
Con chuột kiên trì không được tốt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút kiếm băm vằm tình địch…
Miêu Miêu: Diệp Triêu Phong cho ta mượn những quyển sách thật là đẹp mắt.
Chuột: Hừ hừ, nhìn hăng say như vậy, sẽ không phải là thư tình đi?
Miêu Miêu: *trừng* Ngươi nói cái gì?
Chuột: *cười nịnh nọt* Ta nói, ngươi xem nghiêm túc vậy, sẽ không là Kim Bình Mai đi? (Này nổi tiếng quá khỏi cần giải thích hah? Hentai thời cổ đại =))))
Miêu Miêu: *nhướn mi* Thế nào, ngươi muốn xem?
Chuột: *lắc đầu* Không xem, ta là thanh niên tốt đẹp thiện lương chính trực…
Miêu Miêu: *quyến rũ* Thật không xem? Xem hay nha, còn có tranh vẽ minh họa nha! Tranh vẽ rất khá nha!
Con chuột do dự, con chuột mâu thuẫn, con chuột lắc lư bất định…
Xem, hay là không xem, đó là cả một vấn đề!
Miêu Miêu: Tới đây, cùng xem đi, một mình ta xem không có gì vui, ôi chao, hai người xem còn có thể thảo luận với nhau.
Chuột: *méo mặt, trong bụng âm thầm mong đợi* Kia… Vậy xem một chút đi, ta không tin sách mượn của tên kia xem hay bao nhiêu…
Miêu Miêu: *cười tủm tỉm nâng sách lên* Này, tập thứ nhất…
Chuột: *vội vàng cầm lấy, há hốc mồm* Ứ? Không phải là Kim Bình Mai sao?
Miêu Miêu: *vẫn còn cười híp mắt* Ai nói là Kim Bình Mai a? Con chuột ngươi muốn xem Kim Bình Mai?
Chuột: *vội vàng thanh minh* Dĩ nhiên không phải.
Miêu Miêu: *quay đầu tiếp tục đọc sách* Tiểu Phong Phong…
Con chuột buồn bực, nhìn quyển sách trong tay, bìa sách ghi bốn chữ thật to: Cao thủ bóng rổ!
Hắc tuyến bò lên mặt…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Thử Nhàn Thoại
Chương 2: Trung
Chương 2: Trung