Còn chưa đợi được đến ba mươi ngày thì Duyên Thần Điện của Thẩm Nhan lại thêm một trận ồn ào, các phi tử của Đế Quân khi không lại đến hăm dọa hắn muốn đánh hắn. Chuyện sợi chỉ đỏ của hắn quấn được vào tay Đế Quân và Minh Vương vốn dĩ sẽ không có ai biết, nhưng mà hắn lại có đồng đội chuyện gì cũng kể cho nhau, đem chuyện đó bàn luận bị người nghe thấy. Cuối cùng chính hắn trở thành nhân vật mà Đế Quân cùng Minh Vương chờ đợi hơn ba ngàn năm từ lúc nào không hay.
- Kết Duyên Thần, ngươi không lo làm cho tốt việc kết duyên của ngươi lại đi mê hoặc quân chủ, có phải là chán sống rồi hay không?
- Đã vậy còn tự vạch áo ra ép Đế Quân sờ soạn, còn không nghĩ chính mình buồn nôn như thế nào sao?
- Đế Quân chính là bị ngươi làm cho tức đến hộc máu, lúc nào nhắc đến ngươi cũng máu mũi chảy không ngừng! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!
…Sao càng lúc càng nặng lời như vậy a! Còn nữa, sao từ tình huống ban đầu lại tam sao thất bản thành cái dạng gì rồi, hồ ly tinh quyến rũ Đế Quân, hắn còn chưa muốn làm một Đát Kỷ phiên bản nam nhân đâu a! Rốt cuộc Đế Quân kia là trong lòng nghĩ cái gì mà chảy máu mũi, đừng có là vì nhìn thân thể của hắn thôi đó!
Thẩm Nhan cuối cùng không dám ở lại Duyên Thần Điện nữa mà đến hạ giới ngao du, dù gì đền thờ của hắn có ở khắp nơi, tùy tiện tìm một nơi tá túc là được rồi. Tuy là nghĩ vậy nhưng mà hắn lại quyết định trở về Cao Sơn phái đầu tiên.
Qua đi bốn trăm năm Cao Sơn so với trước kia càng hưng thịnh, là một môn phái ở trên núi cao nhưng đệ tử nhiều vô số. Lý Dực phụ thân của Lý Tư Mẫn tuy rằng tu vi cao thâm nhưng lại không có duyên số phi thăng cho nên vẫn ở lại nơi này làm một trưởng lão trấn phái, vị trí chưởng môn cũng đã sớm đổi người, còn y thì bế quan quanh năm không màn thế sự. Thẩm Nhan thật hoài niệm nơi này, là nơi mà hắn quen biết Văn Minh Ngọc, cũng là nơi mà hắn cùng Thẩm Mộc Miên có nhiều kỷ niệm nhất.
Hắn rốt cuộc đã hiểu lý do tại sao lại có chuyện thân phận thái tử của Thẩm Bất Phàm phát sinh, tất cả chỉ là để cho Thẩm Mộc Miên xuất hiện mà thôi. Về sau chuyện này hắn cùng Cẩm Ngọc Nghiên không có nói qua nữa, cũng xem như chưa từng xảy ra. Hệ thống cũng thật dụng tâm chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, để hắn từng bước một đi vào kịch bản cải biên đã được viết sẳn ra. Ngay từ đầu hệ thống đã muốn cải biên tác phẩm của hắn thành nam nam đoạn tụ rồi!
- Vị tiểu đệ này, nếu là đến để thi tuyển sinh sao lại đứng ở đây?
Thẩm Nhan nhìn người đang đi tới, người này thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, dáng người cao lớn bên hông đeo một thanh kiếm được khắc họa văn vô cùng tinh xảo. Y gọi hắn là tiểu đệ cũng không phải là khó hiểu, hắn sau khi phi thăng muốn giữ lại hình dạng như năm hai mươi bốn tuổi, mà năm hắn hai mươi bốn tuổi người trắng trẻo da mặt láng mịn cho nên giống như một thiếu niên, người kia nhầm lẫn cũng không có gì lạ.
- Ta không phải, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
- Ừ. Nếu vậy có thể vào trong xem, kỳ thi tuyển của chúng ta không có cấm đến xem a.
Thẩm Nhan gật đầu, hắn cũng muốn xem thử, cũng muốn tranh thủ dạo một vòng xem nơi ở trước kia của hắn đã thay đổi như thế nào rồi.
Hắn đi theo vị sư huynh nọ đi vào mới được vài bước thì sau lưng có tiếng nói.
- Hai vị sư huynh cho ta hỏi, muốn báo danh thì đi hướng nào.
Giọng nói người này thanh lạnh lại có chút cao ngạo làm cho Thẩm Nhan khẽ run một chút, hắn quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy hai người cao ráo đang chắp tay cúi đầu. Đến khi hai người họ ngước mặt lên thì Thẩm Nhan trong chốc lát trợn to mắt, là Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc!
- Đi theo ta.
Vị sư huynh kia nói, hai người bọn họ liền đi theo, lúc đi ngang qua Thẩm Nhan liền nhướng mày nhìn hắn, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt. Hai người này rốt cuộc là có ý gì đây, thách thức hắn sao? Vừa mới gặp lại đã bày ra bộ dạng thiếu đòn như vậy rồi, hay là hai người bọn họ nhận ra hắn?
Nhưng mà hắn đã nhầm…
- Vị tiểu huynh đệ này nhìn ta như vậy, là đã thích ta rồi sao?
Thẩm Mộc Miên đúng là sau khi sống lại cũng không có thay đổi bản tính lưu manh, mà Văn Minh Ngọc cũng không kém gì, y liền nói.
- Người hắn nhìn là ta, không phải ngươi!
Hai người bọn họ lại tiếp tục làm om sòm cả đường đi, giọng điệu càng lúc càng thấy giống…
- Bản quân nói là hắn nhìn bản quân, ngươi giành cái gì chứ?
- Bản vương mà thèm giành với ngươi sao, người hắn chọn ngay từ đầu đã không phải là ngươi rồi.
Thẩm Nhan: …
Mẹ nó, quá đáng sợ rồi, đúng là âm hồn bất tán, hai người này còn ai khác ngoài Minh Vương và Đế Quân nữa a! Theo hắn đến tận tu chân giới làm cái đếch gì nha. Nhưng mà, sao bọn họ lại có hình dáng như vậy, chẳng lẽ là…!
- Vị sư huynh này, huynh cứ đi trước đi. Một lát ta sẽ cùng bọn họ vào sau.
Thẩm Nhan nói với vị sư huynh kia sau đó đi tới chỗ hai người Đế Quân và Minh Vương, hắn hai tay chống lên hông.
- Đế Quân a, Minh Vương a, hai người hết chuyện để làm sao, còn theo ta đến tận đây để làm gì?
Đừng nói là chỉ để tranh giành hắn!
- Để giành ngươi!
Được rồi, không cần trả lời hắn cũng biết. Thẩm Nhan một tay vỗ trán, Đế Quân và Minh Vương lại hỏi.
- Ngươi tại sao lại nhận ra bọn ta!
Thẩm Nhan hai tay giơ lên, hắn không muốn nhận ra cũng không có được, hai người bọn họ lộ liễu như vậy.
- Ta hỏi hai người, khuôn mặt này của các người là như thê nào. Các người đừng có nói là từ lúc sinh ra đã như vậy!
- Từ lúc sinh ra đã vậy rồi.
…Mẹ nó đùa hắn sao, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, hai người này có khuôn mặt giống Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc như đúc. Hắn biết chắc chắn là bọn họ nói dối, bình thường đều mang mặt nạ che mặt là không muốn người khác nhìn thấy, hiện tại lại phong phanh ra cho hắn xem là có ý gì? Là muốn hắn hoài niệm tình cảm xưa cũ có đúng không?
Bọn họ chắc chắn là đã lợi dụng lúc hắn sơ hở xâm nhập vào mộng cảnh của hắn, biết được tình cảm của hắn dành cho Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên cho nên mới biến thành bộ dạng của bọn họ để cho hắn động lòng.
Đúng là ngây thơ, hắn không có dễ dụ như vậy. Nếu như Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên dễ dàng xuất hiện trước mặt hắn thì hắn đã không chờ đợi suốt bốn trăm năm. Huống chi giọng nói cũng đã đổi khác, hắn còn lâu mới tin tưởng.
- Biến trở thành hình dạng cũ đi.
- Biến như thế nào mới được?
Thẩm Nhan nộ khí xung thiên trừng mắt.
- Thì là bộ dạng thật sự của hai người!
Đế Quân cùng Minh Vương nhìn nhau, rồi lại nhìn hắn ra bộ ủy khuất, hắn là muốn bọn họ biến thành dạng gì mới được! Cuối cùng bọn họ không còn cách nào khác đem mặt nạ đeo lên, Thẩm Nhan lúc đó mới thôi trừng mắt.
- Ta vốn là muốn đến đây tìm vui vẻ lại bị hai người phá hỏng cả rồi, đừng có đi theo ta nữa.
Thẩm Nhan không vào Cao Sơn nữa mà bỏ đi nơi khác, nhìn thấy hai người kia đứng một chỗ nhìn hắn đi mà lòng hắn chùng xuống. Dù sao cũng là hai đại vương cùng nhau cai quản lục giới lại bị hắn quát tới quát lui như vậy mà cũng không có dám nói lại, đây có còn là Đế Quân tàn bạo cùng với Minh Vương máu lạnh mà chúng tiên vẫn thường kể hay không a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 61
Chương 61