Nhưng mà con người này tự gây ra tội còn đi trách hắn, trách hắn dụ dỗ Văn Minh Ngọc. Hắn không có đem chuyện y cùng với nam nhân ma đạo kia nói ra đã là nhượng bộ lắm rồi mà còn muốn làm tới hay sao?
- Đã tỉnh rồi?
- Nạp Lan Thanh Phong, ngươi đưa ta tới đây làm gì?
- Vốn là định đem ngươi vứt xuống Đoạn Tu Đài này rồi, nhưng nghĩ lại, ngươi thanh tỉnh mới cảm nhận hết nỗi đau mà nó đem lại. Thế nào, Thẩm Nhan ngươi có hứng thú hay không?
- Hứng thú ông nội ngươi!
Ai rơi xuống dưới này mà hứng thú được chứ?
- Tốt, tốt, vẫn còn mạnh miệng đến như vậy. Xem ra là ta đã quá coi thường ngươi.
- Ngươi đúng là âm hồn bất tán, tự ngươi gây ra chuyện sao cứ tìm ta gây rắc rối làm gì chứ!
- Không nói nhiều, trăn trối như vậy cũng đủ rồi!
Nạp Lan Thanh Phong đem chưởng phong đánh tới, Thẩm Nhan bị bất ngờ chỉ tránh được một chút, chưởng phong kia uy lực mạnh mẽ làm hắn chỉ một chút nữa là rơi xuống dưới.
- Vô Ảnh kiếm!
Thẩm Nhan triệu Vô Ảnh kiếm đánh tới, tuy rằng tu vi hắn kém cỏi so với Nạp Lan Thanh Phong còn kém mười phần nhưng mà Vô Ảnh kiếm là đệ nhất thần kiếm cho nên đánh với y cũng không phải là quá lép vế.
Hắn đọc khẩu quyết đánh tới đánh lui mà Nạp Lan Thanh Phong cũng không có tỏ ra yếu thế, hắn tuy là có Vô Ảnh kiếm hộ thân nhưng mà tu vi quá kém không thể giữ vững được quá lâu, linh lực gần như đã hao tổn gần hết. Nếu cứ như vậy chỉ sợ hắn thật sự sẽ bị đánh rơi xuống dưới.
- Thẩm Nhan!
Là tiếng gọi của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên, bọn họ tới đây sao? Thẩm Nhan trong phút chốc lơ là bị một chưởng của Nạp Lan Thanh Phong đánh tới, chân hắn bên bờ vực Đoạn Tu Đài liền ngã ngửa ra. Hắn chỉ rơi xuống một chút mà đã cảm thấy đau đến tê liệt, da thịt giống như bị hàng ngàn con dao cứa vào. Tay chân cũng giống như không còn là của hắn nữa.
- Nhan!!!
Hắn đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện hai bóng hình, là Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên, bọn họ là vì muốn cứu hắn mà cũng rơi vào trong. Hai tay hắn bị giữ lại, lưng nhận lấy hai chưởng phong uy lực cực đại đánh bay lên phía trên.
Hắn được hai vị tiên nhân đỡ lấy, tầm mắt rơi vào mơ hồ.
- Bắt Nạp Lan Thanh Phong lại!
Nhưng mà Thẩm Nhan còn quan tâm cái gì nữa, hắn vùng người ra khỏi hai vị tiên nhân đó mà lảo đảo chạy tới Đoạn Tu đài, chân còn chưa kịp bước tới đã bị giữ lại.
- Không thể được đâu, bọn họ đã rơi xuống quá xa rồi. Không thể đưa lên được.
- Không! Nhất định có cách! Các ngươi cứu họ đi! Cứu họ đi!! Cứu Mộc Miên đi! Cứu Minh Ngọc đi!!!
Thẩm Nhan khóc rống lên, hắn nước mắt ướt mặt, chân muốn bước tới lại bị giữ lại. Nhìn hắn lúc này giống như một con rối bị hỏng, quần áo bị gió lốc trong Đoạn Tu Dài cắt xé nhìn không ra hình dạng, da thịt bị cứa chảy đầy máu đỏ. Hắn cúi mặt xuống đất hết khóc rồi lại gào, tại sao chứ, hắn chỉ mới được vui vẻ một chút.
Tại sao chứ, tại sao hắn lại xuyên qua thế giới này hại cho hai người tốt nhất thế gian vì hắn mà sống không bằng chết?
Hắn không muốn, hắn không cam lòng!
Hệ thống, hắn vẫn còn hệ thống, nhất định hệ thống sẽ có cách! Nhất định sẽ có cách!
“Hệ thống đúng là có cách, nhưng ký chủ phải trả một cái giá thật tương xứng.”
Là gì cũng được, cho dù là mạng của hắn cũng được, chỉ cần họn họ không làm sao là được rồi.
“Hệ thống sẽ để cho bọn họ sống tốt, không những vậy tu vi cũng không mất đi. Nhưng ký chủ phải đánh đổi đi trí nhớ của mình về hai người họ.”
Quên đi, hắn… sao có thể quên. Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên đã vì hắn chịu khổ sở như vậy, nếu bọn họ biết được hắn đã quên đi mất thì phải như thế nào đây? Hắn không muốn, hắn không muốn quên đi đoạn tình cảm tốt đẹp đã từng xảy ra.
Thẩm Mộc Miên đối với hắn tuy rằng mặt nặng mày nhẹ nhưng trong tâm lại luôn chiều chuộng yêu thương hắn. Văn Minh Ngọc thì bề ngoài hung thần sát ác nhưng chỉ cần là điều hắn muốn y đều sẽ cho. Nếu như quên đi họ, họ sẽ đau khổ đến như thế nào?
Nếu đổi lại là hắn thì thật tốt quá, nếu hai người họ quên đi hắn chắc chắn sẽ không còn đau khổ. Hắn muốn chỉ một mình hắn chịu khổ sở là được rồi, chỉ cần hai người họ sống tốt, không nhớ về hắn cũng không sao cả. Chỉ một mình hắn nhớ đến thôi là được rồi.
“Hệ thống đã xác định được đáp án của ký chủ, thiết lập Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc sẽ quên hết đoạn thời gian cùng ký chủ dây dưa, sau này vĩnh viễn không nhớ đến ký chủ nữa. Hai người họ, tuyết đối an toàn, hệ thống đảm bảo con đường sau này của bọn họ phong quang vô hạn, chỉ là không nhớ được ký chủ mà thôi.”
Chỉ là không nhớ được hắn mà thôi.
Không… sao… cả…!
Hắn thật sự không sao cả?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 57
Chương 57