Thẩm Bất Phàm ôm hoa sen trong tay, hắn nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của San San rời đi. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà Tần Lệ Dung lại không muốn gặp nàng, giữa hai người đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đứng đó chờ Thẩm Mộc Miên đứng dậy, hai người đi trên con đường đầy cỏ xanh mướt.
- Miên Miên, đệ cảm thấy là vì sao?
Thẩm Mộc Miên lại không trả lời hắn mà chỉ hừ một tiếng. Thẩm Bất Phàm trong chốc lát quên mất Thẩm Mộc Miên này không phải là Thẩm Mộc Miên nữa rồi.
- Cẩn thận!
Thẩm Bất Phàm mải mê suy nghĩ không biết là tại sao Thẩm Mộc Miên lại kéo tay hắn làm hắn ngã ngửa ra đất.
- Đệ làm gì?
Thẩm Mộc Miên lại không nói gì mà cầm kiếm giơ lên, Thẩm Bất Phàm bị bất ngờ giờ hai tay lên chặn nhưng mà kiếm kia không phải chém hắn mà là cắt ngang ống quần của hắn. Hai dấu đỏ ở ngay trên bắp chân hắn vô cùng rõ ràng.
- L…là gì vậy?
- Không đau?
Thẩm Bất Phàm lắc đầu, hắn còn không biết chính mình bị vết thương này khi nào.
- Vừa rồi có một con rắn bò từ ruộng sen bên này sang bên kia, bị ngươi giẫm trúng.
…Mẹ nó cũng quá xui xẻo rồi, tự dưng khi không lại nổi hứng bò lên bờ chi vậy hả con rắn chết tiệt. Rắn này sẽ không có độc chứ hả?
“Xin ký chủ yên tâm, rắn có độc.”
…!!! Yên tâm cái qué! Rắn có độc còn muốn hắn yên tâm?
Thẩm Bất Phàm đột nhiên nghe ngực đập mạnh một cái, cả người như nặng trĩu, hắn thở dốc từng hơi.
- Rắn… có độc!
- Ngươi thấy như thế nào rồi?
Thẩm Mộc Miên xé một sợi vải buộc lên trên dấu cắn không để độc lan ra.
- Có chút… hoa mắt, người… nóng!
Thẩm Mộc Miên không nói gì nữa mà một chân quỳ xuống xoay lưng về phía hắn, ý bảo hắn leo lên cho y cõng. Thẩm Bất Phàm hai mắt như hoa lại, hắn sẽ không chết chứ!
“Độc này không chết người.”
Thẩm Bất Phàm còn chưa kịp vui mừng thì nghe câu tiếp theo của hệ thống đã thấy mặt tái lại.
“Chỉ là có tác dụng thôi tình. Phải làm… chuyện đó mới giải được.”
Mẹ nó! Bị điên sao, ở đây chỉ có hắn và Thẩm Mộc Miên sao có thể làm chuyện đó đó được chứ. Khi không ở nơi hoa sen bạt ngàn đẹp như thế này lại xuất hiện một con rắn mang độc dược kì lạ như vậy, hợp lý dao, hợp lý sao hả?
“Xin lỗi ký chủ, là hệ thống bất cẩn làm rơi ra từ trong túi vật dụng…”
…?!
Hệ thống bán ký chủ như thế này mà cũng được sao?
Thẩm Bất Phàm ở sau lưng Thẩm Mộc Miên mà không dám bước tới, hắn cố gắng không nhìn sau gáy trắng mềm của y, cố không đưa ray sờ tới. Nóng, hắn nóng muốn chết rồi!
- Còn không chịu ngồi lên, ta đưa ngươi đi tìm đại phu.
- Không, không cần…
Thẩm Bất Phàm lắc đầu.
- Ngươi đi đi… Mặc kệ ta!
Thẩm Bất Phàm vùng người bỏ chạy, hắn không thể làm ra chuyện gì với Thẩm Mộc Miên được. Thẩm Mộc Miên không phải là Văn Minh Ngọc, nếu hắn làm gì y còn không phải là sẽ bị y đánh chết. Hơn nữa… đối phương không phải là Văn Minh Ngọc, hắn không muốn. Nhưng mà hắn càng chạy càng chậm, cả người nóng phừng, nơi ở phía dưới cũng đã sưng cứng từ lúc nào.
- Ngươi nổi điên gì vậy?
Thẩm Mộc Miên nắm lấy cổ tay Thẩm Bất Phàm kéo lại.
- Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo theo thân thể của ta chết cùng!
Thẩm Bất Phàm hai mắt mờ mịt ướt một tầng sương, độc này sao lại phát tác nhanh như vậy, chẳng lẽ không làm chuyện đó thì không giải được sao?
“Xin ký chủ cố gắng giữ bình tĩnh, hệ thống đang thiết lập đưa người đến cho ký chủ giải quyết.”
Giữ bình tĩnh, hắn giữ được bình tĩnh mới lạ, người đã nóng muốn chết rồi! Thẩm Bất Phàm không suy nghĩ nổi gì nữa hắn hung hăng ôm Thẩm Mộc Miên trong ngực đè ngửa y xuống thảm cỏ xanh ngát. Trời đã bắt đầu buông xuống màn đêm, hai mắt Thẩm Mộc Miên sáng như sao trời, càng khó khăn hơn là làn da của y mát lạnh làm hắn càng ôm càng thích! Thẩm Mộc Miên nhìn bộ dạng này của Thẩm Bất Phàm liền biết hắn rốt cuộc trúng loại độc gì, y hét lên.
- Thẩm Bất Phàm!
Thẩm Mộc Miên đấm lên mặt Thẩm Bất Phàm một cái muốn hắn buông ra, hai tay Thẩm Bất Phàm lại càng ghì chặt. Y tuy rằng thực lực tiến bộ rất nhanh nhưng so với hắn vẫn còn kém xa, hắn chế trụ hai tay Thẩm Mộc Miên, cúi người hôn xuống.
Độc này thật độc, không cho Thẩm Bất Phàm cơ hội thích ứng, trước mắt hắn hiện giờ chỉ có nóng bỏng dâng trào. Hắn muốn thoát hết y phục, muốn giải thoát cơn nóng sâu tận cơ thể này.
Thẩm Mộc Miên bị hắn hôn mà hai mắt long lên, trán cũng nổi cả gân xanh. Y hai tay đấm thình thịch lên lưng hắn lại không cách nào dừng hắn lại được, hình thể của thiếu niên mười lăm tuổi so với Thẩm Bất Phàm lại quá nhỏ bé cũng yếu ớt. Thân thể này của Thẩm Mộc Miên không có thiên phú, y tu luyện tốc độ như vậy cũng đã là quá nhanh rồi, so với thiên tài võ học còn muốn vượt xa. Chỉ là trước một đứa con của trời như thân thể này của Thẩm Bất Phàm thì y hoàn toàn không thể địch lại.
- Chạy… chạy đi!
Thẩm Bất Phàm tuy là nói chạy đi nhưng tay lại không buông Thẩm Mộc Miên ra, bãi cỏ bị y vùng vẫy là cho nhăn nhúm.
- Thẩm Bất Phàm, nếu ngươi dám làm gì ta liền giết chết ngươi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 43
Chương 43