Đến gần Cẩm Lý thành thì Thẩm Bất Phàm và Cẩm Ngọc Nghiên tách ra, nàng trở về cung còn hắn và Văn Minh Ngọc về Cao Sơn phái. Thẩm Bất Phàm lúc còn Cẩm Ngọc Nghiên thì luôn liếc liếc trợn trợn Văn Minh Ngọc nhưng khi nàng đi rồi thì lúc nào cũng chỉ cúi mặt không nói gì. Hắn nghĩ lại hết thảy mọi chuyện, Văn Minh Ngọc từ khi hắn xuyên qua thì cũng không có đánh hắn, nhưng giá trị đi tìm chết kia rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ y từ đầu đã luôn thích hắn, còn giá trị đi tìm chết kia, là vì… y ghen?
Thẩm Bất Phàm không phải là suy đoán lung tung, hắn cắt ghép mọi chi tiết vô cùng logic, Văn Minh Ngọc chỉ tức giận khi hắn cùng Lý Tư Mẫn trò chuyện, cũng tức giận khi hắn quá thân thiết với Trang Thu Vũ, nhưng nếu y ôm được hắn trong lòng thì giá trị đi tìm chết liền giảm. Chẳng lẽ Văn Minh Ngọc thích hắn là thật sao, là sự thật ư! Thẩm Bất Phàm có nghĩ cũng không dám nghĩ, tại sao nhân vật phản diện ba tốt là y chỉ yêu một người là Lý Tư Mẫn tự nhiên lại đi thích hắn? Tuy rằng hắn có đường nét xinh đẹp một chút nhưng sẽ không làm cho y mê đắm thật chứ. Hắn dù gì cũng là thân nam nhân, thân hình lại thô lỗ cồng kềnh y thật sự cảm thấy cũng rất tốt sao?
Thẩm Bất Phàm không nhịn được lại nhìn Văn Minh Ngọc thêm hai cái. Hắn thật muốn hỏi sợi dây chuyền có miếng phỉ thúy khắc chữ “Minh” kia có phải là của y hay không, nếu là phải thì hắn dám chắc một trăm phần trăm là Văn Minh Ngọc thích hắn không có sai.
- Mệt rồi sao?
Văn Minh Ngọc chống tay lên cửa sổ xe ngựa, y nhướng mày nhìn hắn, tay vỗ vỗ lên đùi.
- Nằm xuống đây.
Thẩm Bất Phàm sao có thể nằm, hắn cũng không có mệt.
- M…Minh Ngọc…
- Làm sao?
- Ta có chuyện muốn hỏi huynh!
- Nằm xuống rồi muốn hỏi gì hỏi.
Văn Minh Ngọc không cho hắn cơ hội từ chối đem một người ngồi cách một khoảng xa kéo lại. Hắn bị y kéo đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương nam tính ẩn ẩn làm cho hắn ngượng muốn chết. Hắn vốn dĩ thấy đây là chuyện bình thường nhưng nếu Văn Minh Ngọc thích hắn thì hành động này không còn thuộc phạm vi bình thường nữa rồi. Thẩm Bất Phàm tay không cự được Văn Minh Ngọc cho nên thuận lời nằm xuống, đầu hắn gối lên đùi y, nhìn lên liền thấy bộ dạng anh tuấn bức người đang nhìn chằm chằm mình.
Thẩm Bất Phàm quay mặt đi, vành tai cũng ửng đỏ.
- Sợi dây chuyền có chữ “Minh”, là của huynh sao?
- Nếu ta nói phải thì sao?
- Huynh thích ta sao?
Văn Minh Ngọc im lặng một chút rồi xoay mặt hắn lại, y cúi xuống hôn lên chỏm tóc phía trước của hắn.
- Đây chẳng phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao?
Thẩm Bất Phàm nhắm chặt hai mắt, hắn không dám nhìn bộ dạng vô sỉ hạ lưu kia của y. Văn Minh Ngọc không chút suy nghĩ liền nhận luôn, này là do da mặt y quá dày hay là tình cảm này không được y lưu tâm quá nhiều?
- Huynh từ bao giờ thích ta?
- Từ lần đầu gặp.
Này cũng quá vô sỉ rồi, Thẩm Bất Phàm lúc đó chỉ mới có bảy tuổi, đem loại ý nghĩ đó gieo lên một đứa nhỏ bảy tuổi có thấy bình thường hay không? Rồi hắn giật mình nhận ra, lúc bảy tuổi cho đến mười bảy tuổi, trong mười năm qua người mà Văn Minh Ngọc thích là Thẩm Bất Phàm nguyên tác chứ không phải là hắn.
- Nhưng huynh luôn bắt nạt ta.
Hắn hỏi câu này là cho Thẩm Bất Phàm nguyên tác, Văn Minh Ngọc cũng không ngại trả lời hắn.
- Ta không biết là tại sao, trong suốt mười năm qua luôn không thể tự khống chế chính mình mà bắt nạt ngươi. Giống như là bị quỷ ám.
Văn Minh Ngọc lại nói, giọng điệu có chút vui vẻ hơn.
- Nhưng kể từ khi ngươi rơi xuống từ Cao Sơn vực thì ta đã có thể tự chủ được, từ đó không có bắt nạt ngươi nữa. Tiểu Phàm, ngươi hiểu rõ là ta đã thay đổi.
Hắn đương nhiên nhìn ra, Văn Minh Ngọc không hề xử sự giống như trong nguyên tác nhưng không ngờ lại là do thích hắn mà ra. Mà người từ sau khi hái Hồng lan trở về lại không còn là Thẩm Bất Phàm nguyên tác nữa, chân tình này của Văn Minh Ngọc nói ra lại không đúng người y muốn.
- Ta hiểu rồi.
Hắn hiểu là, người Văn Minh Ngọc yêu là Thẩm Bất Phàm nguyên tác chứ không phải là hắn, hắn chẳng qua chỉ là một linh hồn nương tựa trong thân xác này mà thôi. Thẩm Bất Phàm nguyên bản vui vẻ hoạt bát, người gặp người thích, Văn Minh Ngọc động lòng cũng không phải vô lý, nhưng vô lý nhất chính là Thẩm Bất Phàm nguyên bản sẽ không bao giờ đáp trả được đoạn tình cảm đó của y. Mà bản thân hắn lại càng không thể, hắn không thích y.
Hắn không thích y nhưng y lại thích hắn, cũng không phải là y thích hắn. Văn Minh Ngọc là thích Thẩm Bất Phàm nguyên bản.
Hắn không nhận ra chính bản thân thật không vui, thật rầu rĩ. Nếu một ngày Văn Minh Ngọc biết hắn không phải là Thẩm Bất Phàm nguyên bản thì y cũng sẽ không thích hắn nữa, chuyện như vậy hắn nên vui mừng mới phải. Nhưng tại sao, tại sao… lại không vui.
- Tiểu Phàm!
- Ha…
Thẩm Bất Phàm nhíu mi, Văn Minh Ngọc vuốt ve mặt hắn, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Y không phải là gọi hắn!
Văn Minh Ngọc nhìn hắn, là bộ dạng ôn nhu mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
- Ta chỉ gọi vậy thôi.
Thẩm Bất Phàm không trả lời y. Hắn biết, y không phải là đang gọi hắn, đợi sau khi Chúc Tiên đại hội kết thúc hắn sẽ nói cho y biết.
Văn Minh Ngọc, người huynh yêu đã chết rồi.
Thật xin lỗi. Ta đã giết người mà huynh yêu!
Tuy không phải là hắn giết nhưng hắn đã chiếm lấy thân xác này thì có khác gì đã giết, Văn Minh Ngọc có tha thứ cho hắn hay là không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 28
Chương 28