Thẩm Bất Phàm cứ như vậy bị hôn tới hôn lui cho đến khi cảm thấy ngực bị một thứ gì mát lạnh áp vào mới giật mình đẩy Văn Minh Ngọc ra, y từ lúc nào đã luồng tay vào trong áo hắn, vân vê lên ngực hắn.
- K…khoan đã!
- Làm sao?
Còn có thể làm sao, hôn hôn thì được nhưng nếu tỉnh táo mà làm chuyện đó với Văn Minh Ngọc thì hắn chắc chắn không làm được. Hắn không bài xích việc bị Văn Minh Ngọc hôn nhưng không có nghĩa hắn là đoạn tụ, làm sao lại có thể cùng y “làm” được chứ!
- Trước khi thành thân, nên giữ thân!
Thẩm Bất Phàm nói ra liền có chút xấu hổ, chính hắn mới là người xâm phạm thân thể Văn Minh Ngọc trước, lúc này nói ra lời như vậy có phải là giả tạo quá hay không đây? Văn Minh Ngọc nhướng mày nhìn hắn, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
- Nhưng người ta không có muốn giữ thân nha!
…?!!
Cái giọng điệu nũng nịu buồn nôn đó là gì đây hả? Minh Ngọc ca ca, Minh Ngọc đại nhân thỉnh tự trọng a a a!
- Minh Ngọc!
- Hửm?
Không hiểu sao nhìn bộ dạng Văn Minh Ngọc lúc này hắn lại thấy y chẳng khác gì một con husky đang lè lưỡi chờ được ăn, còn bày ra vẻ mặt ủy khuất khi không được cho ăn.
- Ta nói không là không, nếu huynh còn dám vượt tường thì… thì ta không thành thân với huynh nữa!
Mẹ nó hạ lưu… Chính hắn mới là người không nên nói câu này nhất được chứ, ăn xong bỏ chạy, quất ngựa truy phong còn làm như chính nhân quân tử gì lắm, còn dám mở miệng đem chuyện không thành thân ra dọa! Hắn mà còn ở thời hiện đại nếu lỡ ăn con nhà người ta mà còn dám mở miệng ra nói câu như vậy thì gia đình nhà vợ chắc xé xác hắn ra cho chó ăn!
Thẩm Bất Phàm nhìn khuôn mặt không bày ra cảm xúc gì của Văn Minh Ngọc mà cảm thấy tội lỗi, hắn cũng không có cố ý a!
- Ta xin lỗi! Chỉ là ta chưa sẳn sàng… lần đó, lần đó say không tính! Ta hiện tại vẫn chưa… chưa muốn!
Hắn hai tay áp lên mặt Văn Minh Ngọc xoa xoa, xem y như một hài tử mà nịnh nọt.
- Được.
- Được gì cơ!
- Đến lúc thành thân rồi ngươi nhất định chạy không thoát.
Hắn cũng không có dám chạy a! Nhưng từ giờ đến đại hội Chúc Tiên vẫn còn đến một tháng, hắn có dư thời gian để suy nghĩ tính kế, việc trước mắt vẫn là đến thôn Hồng Ký xác nhận thân phận.
- Lăn giường không thể làm, nhưng hôn thì không thể cấm.
Nói rồi Văn Minh Ngọc lại hôn làm cho Thẩm Bất Phàm không kịp trở tay, mọi suy nghĩ khi đến thôn Hồng Ký rồi sẽ nói gì đâu tiên cũng theo chín tầng mây bay lên. Không thể không nói Văn Minh Ngọc kỹ thuật hôn đặc biệt tốt, đây là thiên phú của nam nhân sẽ cạnh gianh giành nữ nhân của nhân vật chính là hắn sao? Nhưng tại sao nhân vật chính là hắn lại bị hôn đến thần trí mơ hồ không thể kháng cự. Cho đến khi rời ra giữa hai người vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc lóng lánh, Văn Minh Ngọc khẽ liếm mép nở một nụ cười đẹp như thần tiên trên trời.
- Huynh thật đẹp!
Thẩm Bất Phàm không ngần ngại mà khen ngợi, hai mắt hắn dán chặt lên khuôn mặt đẹp không tì vết của Văn Minh Ngọc, hắn trước giờ không nghĩ là chính mình có thuộc tính nhan khống hiện tại gặp được Văn Minh Ngọc liền bộc phát ra. Văn Minh Ngọc quả nhiên không làm hắn thất vọng, loại nhan sắc lẫn năng lực có thể cùng hắn cạnh tranh như thế này, nếu cả hai đứng cạnh nhau đúng là tuyệt đại song kiều.
Khụ… Hắn cũng quá tự luyến rồi đi. Nhưng nhân vật chính Thẩm Bất Phàm mà hắn là loại người phong hoa tuyệt đại đến nhường nào, hắn hiện tại xuyên vào khối thân thể này nếu không tự phụ một chút thì thật có lỗi.
- Ta đẹp như vậy, Phàm nhi sẽ thích ta sao?
…Phàm nhi?
Loại xưng hô thân mật gì đây, hắn và y vẫn chưa có thành thân được chứ? Thẩm Bất Phàm rơi vào bối rối, hắn xấu hổ đỏ bừng mặt, hai vành tai cũng bắt đầu đỏ lên, hắn quay mặt hướng khác không nhìn y.
- Ta không thích!
Hắn nói không thích là nói dối, nhưng nói yêu lại không phải. Tình cảm hắn dành cho Văn Minh Ngọc đơn thuần chỉ là của một tác giả thích đứa con do chính mình nặn ra mà thôi, y càng hoàn hảo hắn cành thích. Nghĩ rồi lại nghĩ, nếu Văn Minh Ngọc đã là người của hắn vậy thì liệu hắn có thể cảm hóa y hay không, ngăn chặn y không đi vào con đường ma hóa, sẽ được chứ?
Dù sao người tốt như Văn Minh Ngọc hắn không muốn y sa đọa một chút nào.
- Nhưng ta thích!
Văn Minh Ngọc thích? Y nói thích, là thích hắn, hay thích khuôn mặt của y, nếu y nói là thích khuôn mặt của chính mình thì cũng quá là có bệnh rồi!
- Ta buồn ngủ rồi, ta muốn ngủ.
Thẩm Bất Phàm không dám hỏi, nếu lỡ Văn Minh Ngọc nói là y thích hắn thì hắn biết phải làm sao? Biết làm như thế nào đáp trả lại, hắn lúc này thật sự vẫn chưa sẵn sàng, nhưng cũng không có tuyệt tình tổn thương y. Văn Minh Ngọc cũng không có cản hắn, y buông hắn ra rồi nằm xuống bên cạnh, ôm hắn vào trong lòng. Thẩm Bất Phàm lại thấy hồi hộp không gì chịu nổi, hắn đã cố dỗ dành chính mình đi vào giấc ngủ lại chẳng thể làm được. Lồng ngực rắn chắc của Thẩm Bất Phàm ở ngay bên tai hắn, phập phồng lên nhịp đập đầu đều làm cả người hắn nóng phừng như lửa. Hắn không muốn, hắn chưa bao giờ yêu ai, không muốn trái tim mình bị một nam nhân cướp đi, hắn không muốn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 25
Chương 25