- Sư huynh, huynh cười cái gì?
Văn Minh Ngọc không nghĩ là Thẩm Bất Phàm vẫn còn thức, y thu lại nụ cười rồi nằm xuống bên giường còn cố ý ép sát vào người đang nằm ở trong.
- Không có gì. Ngươi nữa đêm sao lại chạy đến chỗ ta?
- Ta nói rồi, chỉ là đi dạo vô tình ngang qua.
- Nữa đêm đi dạo, ngươi ấm đầu sao?
Thẩm Bất Phàm quay người ra trợn Văn Minh Ngọc một cái, hắn cũng không thể nào nói lý do nào khác được chứ! Văn Minh Ngọc nhìn hắn, khuôn mặt của thiếu niên mười bảy tuổi vô cùng hài hòa, không quá non nớt cũng không quá trưởng thành, rất vừa miệng của y. Nghĩ vậy Văn Minh Ngọc không nhịn được mà dâng lên một cỗ ý cười nhàn nhạt.
- Hự…
Thẩm Bất Phàm không biết nghĩ gì lại giơ tay ngang ngực Văn Minh Ngọc dộng cho y một cái.
- Huynh lại cười cái gì?
Sau đó hắn liền ý thức được bản thân chơi ngu rồi, Văn Minh Ngọc chằm chằm nhìn hắn giống như muốn ăn sống hắn luôn.
“Giá trị đi tìm chết…”
Nghe mấy chữ này làm Thẩm Bất Phàm bất giác lạnh sống lưng, sẽ không từ mười ngàn trực tiếp phi thẳng lên hai mươi ngàn luôn đấy chứ?
"Giá trị đi tìm chết: 9500.
Giá trị đi tìm chết: 9000."
…?!!
Cái qué gì? Hắn đánh Văn Minh Ngọc làm y thấy vui vẻ à, con mẹ nó hắn không ngờ y lại là loại người thiếu ngược thế kia đấy!
- Biến thái!
Văn Minh Ngọc còn chưa kịp hiểu gì thì Thẩm Bất Phàm đã đập cho y một cái nữa, tự nhiên lại đanh đá như vậy là sao chứ? Thẩm Bất Phàm quay người vào trong gặm góc chăn. Mẹ nó a, giá trị đi tìm chết giảm xuống còn bảy ngàn rồi. Văn Minh Ngọc mẹ nó vậy mà lại là một tên M* chính hiệu.
- Thẩm Bất Phàm, ngươi nổi điên cái gì?
Hắn không nhìn ra câu nói cáu gắt này của Văn Minh Ngọc có chỗ nào vui vẻ, y thật sự đang vui chứ không phải là hệ thống bị hỏng rồi hả?
- Ta buồn ngủ rồi, chỉ còn hai ngày là đến Lễ trạch kiếm. Muốn dưỡng sức.
Văn Minh Ngọc chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, Thẩm Bất Phàm có chút nghi ngờ không biết có phải hệ thống động tay động chân gì với Văn Minh Ngọc rồi hay không, y tự nhiên lại trở nên như vậy. So với nguyên tác mà hắn viết thật sự quá khác xa, đứa con trai nhân vật phản diện không có não của hắn sao tự dưng lại trở nên hiền lành quá mức cho phép!
Thẩm Bất Phàm trải qua một đêm vô cùng bình yên, hoặc là hắn nghĩ như vậy. Sáng thức dậy vẫn là tình cảnh Văn Minh Ngọc ôm hắn ở trong lòng mà ngủ nhưng hắn không có dại mà đánh thức y, chỉ len lén chuồn mất dạng. Hai ngày sau đó cũng không có cùng Văn Minh Ngọc đứng riêng ra một chỗ cho nên không có gì để y tức giận. Nhưng chuyện tưởng đã rất yên bình nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là mới bắt đầu.
Thời điểm lên đường đến Tích Kiếm sơn.
Đệ tử Cao Sơn phái gồm có mười hai phong, trong đó có Kiếm nữ phong chỉ nhận nữ đệ tử, bọn họ tuy là người luyện kiếm nhưng vẫn là yểu điệu thục nữ cho nên lựa chọn ngồi xe ngựa, còn nam đệ tử thì ngồi ngựa theo sau hộ tống. Đừng có hỏi vì sao người tu luyện thuật pháp cao cường lại không ngự kiếm phi hành, hơn năm mươi đệ tử cùng các vị trưởng lão mà ai nấy đều ngự kiếm bay lên trời thì rất là khoa trương đúng chứ? Chưa kể còn có rất nhiều đệ tử của các môn phái khác tham gia, nếu ai nấy đều ngự kiếm thì không bầu trời nào chứa nỗi nhiều người như vậy cả.
Thẩm Bất Phàm và Trang Thu Vũ cưỡi ngựa song hành, vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ. Còn Cát Lĩnh Nam từ phía sau đi lên bắt chuyện với Trang Thu Vũ đã bị y trực tiếp bơ đẹp luôn. Cát Lãnh Nam hiện giờ không thuộc môn phái nào nhưng mà y vẫn chưa có kiếm thuộc về mình cho nên vẫn tới thử sức. Thẩm Bất Phàm rất yêu thích nhân vật Cát Lĩnh Nam này, ở trong Tích Kiếm Sơn còn ưu ái cho y một đôi song kiếm vô cùng lợi hại, chưa kể còn có phân đoạn y ở trong Lễ trạch kiếm gặp được ái nhân cả đời của mình, nàng tên gọi Cẩm Ngọc Nghiên. Cẩm Ngọc Nghiên là con gái út của công chúa Cẩm Y Đường, là cháu gái ruột của đương kim hoàng thượng. Bởi vì là quận chúa cho nên Cẩm Ngọc Nghiên không theo họ của phụ thân, nàng là theo họ của hoàng tộc. Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn là bị Thẩm Bất Phàm thu về trong tay, Thẩm Bất Phàm vì vậy đắc tội với cả Cát Lĩnh Nam lẫn vị huynh đệ tốt của y là Văn Minh Ngọc.
Thật là đau đầu mà, Thẩm Bất Phàm tự hứa trong lòng, hắn nhất định sẽ tránh xa quận chúa Cẩm Ngọc Nghiên càng xa càng tốt.
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!
Tiếng gọi thanh lảnh kéo Thẩm Bất Phàm trở lại với hiện thực, là Lý Tư Mẫn ở trong xe ngựa phía trước gọi hắn.
- Có chuyện gì sao?
- Lệ Dung sư tỷ có chuẩn bị một ít bánh, huynh lại đây!
Thẩm Bất Phàm nghe nói tới bánh liền không tự chủ được mà thúc ngựa đi lên, hắn nhận lấy bánh mà Lý Tư Mẫn đưa qua. Màu sắc rất tốt, bề mặt bánh lại láng mịn vô cùng đẹp mắt.
- Lệ Dung sư tỷ tay nghề thật tốt.
- Sư đệ quá khen rồi.
Lệ Dung đưa tay che miệng cười e lệ rồi lại đưa khay đựng bánh hướng ra cửa. Thẩm Bất Phàm ngẩn ngơ một thoáng, nữ nhân dịu dàng đoan trang như vậy thật không uổng là nữ nhân sẽ thuộc về hắn, hắn âm thầm cười trong lòng. Bỗng nhiên một âm thanh lạnh nhạt phía sau làm hắn giật mình muốn chết, thiếu chút nữa là nghẹn luôn rồi.
- Ta cũng muốn ăn.
Văn Minh Ngọc từ khi nào thì thích ăn vặt, rõ ràng y ghét nhất mấy món ngọt, bánh này ngọt như vậy y nuốt nổi sao? Nhưng hắn không rảnh mà hỏi y có nuốt nổi hay không, ai hơi đâu quan tâm người sẽ sống chết không đội trời chung với mình chứ.
- Ta lấy cho huynh.
Thẩm Bất Phàm với tay muốn lấy cái bánh màu xanh trên khay thì Văn Minh Ngọc lại nói.
- Ta ăn không hết.
Ăn không hết thì muốn gì đây?
- Đưa cái trên tay ngươi đây.
Thẩm Bất Phàm nhếch nhếch khóe môi, cái trên tay hắn đã ăn được một nữa rồi nha, Văn Minh Ngọc muốn gì đây hả?
- Sao? Không muốn cho?
Văn Minh Ngọc hơi ngước mặt lên làm cho hai mắt y thiếu chút nữa là muốn trợn rớt luôn ra ngoài. Thẩm Bất Phàm còn có thể làm gì, hắn có thể không cho mà được sao, vì vậy liền chìa tay qua. Hai ngươi hai ngựa ấy vậy mà Văn Minh Ngọc lại nghiêng người qua, giống như lẽ dĩ nhiên mà ngậm lấy nữa cái bánh.
Thẩm Bất Phàm: …
Văn Minh Ngọc không lấy tay nhận mà lấy miệng đón là cách đếch gì đây? Thẩm Bất Phàm vội vàng rụt tay lại, y còn… liếm lên ngón tay hắn, đây rõ ràng là cố tình đúng chứ?
Văn Minh Ngọc đang đe dọa hắn, nếu dám ve vãn đến gần Lý Tư Mẫn nữa thì y sẽ ăn tươi nuốt sống hắn luôn sao hả?
Thẩm Bất Phàm bỗng nghe được tiếng cười trong xe ngựa, Lệ Dung e thẹn che miệng, mặt còn có chút hồng…
…Rốt cuộc là con mẹ nó Tần Lệ Dung đang cười cái gì vậy, hắn bị Văn Minh Ngọc uy hiếp làm nàng vui như vậy sao? Lệ Dung a Lệ Dung, nàng không nhìn thấy phu quân tương lai đang bị người ta ức hiếp sao, còn có Lý Tư Mẫn nàng đừng có dùng bộ dạng ngây ngô nhìn chăm chăm hắn như vậy. Hiện tại hắn yếu thế rất là đáng xấu hổ a!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!
Chương 10
Chương 10