Chiều thứ sáu, Tiết Viễn đứng dưới tầng chờ Cố Nguyên Bạch đi hẹn hò. Khi Cố Nguyên Bạch đi xuống, phía sau còn có đám bạn cùng phòng đi theo.
"Ăn cơm chưa?" Lão Chu quen thuộc cười với Tiết Viễn, "Cùng nhau đi."
Tiết Viễn khẽ nhíu mày, vẫn nhẫn nại, cười với bạn cùng phòng của vợ một cái, "Được."
Cố Nguyên Bạch đi bên cạnh y, thì thầm giải thích: "Bọn họ nghe nói em ra ngoài ăn cơm, nhất định phải đi theo. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trước, sau đó lại đi hẹn hò."
Tiết Viễn cười, không muốn hắn khó xử: "Không sao."
Cố Nguyên Bạch đã ở cùng y hai đời, sao có thể không nhìn ra y có cao hứng hay không, trong lúc không ai nhìn thấy liền lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay y, "Đi chậm một chút."
Tiết Viễn nghe lời, cùng hắn chậm rãi đi ra phía sau đám bạn cùng phòng.
Trong khuôn viên trường người tới người lui, đáy lòng Tiết Viễn vẫn cứ mờ mịt, Cố Nguyên Bạch sờ sờ cánh tay y, vừa nhanh vừa nhẹ mà cầm lấy bàn tay, "Đồ chơi màu hồng mà lần trước anh mua, em có cầm theo đấy."
Tiết Viễn ngưng lại, bỗng chốc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc.
Trong lòng hoảng hốt, đôi mắt không thể khống chế mà ngầm di chuyển.
"...... Anh nghĩ cái gì đấy?" Cố Nguyên Bạch biểu tình cứng đờ, "Suốt ngày chỉ giả vờ thành thật, thực chất thì lưu manh không ai bằng. Em còn chưa bao giờ mua cái thứ này đâu, cũng chưa từng nhìn thấy, lên mạng tra ra mới biết. Tiết Cửu Dao, anh khai mau, anh học mấy thứ này ở đâu hả?"
Tiết Viễn nhỏ giọng khuyên vợ: "Bảo bối, ở trước mặt anh không cần phải kiêng dè, thích thì cứ dùng, dùng hỏng rồi anh lại tích tiền mua cho em cái mới."
Cố Nguyên Bạch mí mắt gục xuống, chậm rãi vén tay áo. Nhưng Tiết Viễn không chú ý, ngược lại càng nói càng hưng phấn, "Buổi tối có đôi khi không thể gặp mặt, lúc gọi video cũng có thể dùng nó cho anh nhìn —— áu!"
Cố Nguyên Bạch một quyền vung lên, đuổi theo Tiết Viễn là đánh, "Anh nói thêm câu nữa?"
Tiết Viễn không dám đánh trả, chỉ có thể bỏ chạy. Cố Nguyên Bạch cười lạnh hai tiếng, xoa xoa cổ tay, "Còn dám chạy?"
Cũng đuổi theo.
Đám bạn cùng phòng bị ném lại phía sau: "...... Ấu trĩ vậy."
Lão Chu đột nhiên quay đầu nói với lão tam và Tiểu Tứ: "Các cậu không cảm thấy phương thức ở chung của bọn họ rất kỳ quái sao?"
Hai người nghi hoặc: "Kỳ quái chỗ nào?"
Lão Chu suy tư, "Không có gì, chắc tôi nghĩ nhiều."
Mà hai người vừa chạy tới đằng trước kia đã lẳng lặng mà sóng vai đi cùng một chỗ, hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.
Cùng bạn cùng phòng ăn cơm ở một quán nướng, Tiết Viễn bảo Cố Nguyên Bạch và đám bạn cùng phòng ngồi xuống trước, sau đó y bắt đầu bận rộn. Lấy rượu và mấy món khai vị đặt trước mặt Cố Nguyên Bạch, lại cúi người hỏi: "Muốn ăn cái gì nữa không?"
Cố Nguyên Bạch cười: "Vẫn như trước đi."
Tiết Viễn rất tự nhiên mà sờ sau cổ hắn, cười nói được, lại tới phía trước gọi món.
Cố Nguyên Bạch nhìn y đi tới đi lui, không khỏi nhếch khóe miệng. Tiểu Tứ nhìn tới nhìn lui, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lão Chu, tôi hiểu rồi!"
Lão Chu nheo mắt, vội bảo cậu ta mau câm miệng.
Nhưng Tiểu Tứ không hiểu ý, mà còn lớn tiếng cười nhạo Cố Nguyên Bạch: "Bạch ca, anh bạn tốt này của cậu không phải là coi cậu thành vợ mình mà chăm sóc đấy chứ? Ha ha ha ha ha!"
Tiết Viễn vừa quay về thì nghe thấy câu này, ánh mắt sáng trưng nhìn về phía Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch duy trì vẻ trấn tĩnh trên mặt, nhìn lại, "Đứng đó làm gì, còn không mau qua đây ngồi?"
Tiết Viễn cười cười, tiến lên ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cố Nguyên Bạch đưa cho y một chai bia, Tiết Viễn lại tự nhiên mà cạy nắp chai bia rồi trả lại cho hắn, "Bảo...... Nguyên Bạch, cái này lạnh, uống ít thôi."
Tiểu Tứ lẩm bẩm, "Thật đúng là chẳng khác nào đối xử với vợ."
Không khí có chút cổ quái, lão tam hắng giọng một chút, đột nhiên nói: "Bạch ca, sao cậu vẫn chưa dẫn chị dâu tới ăn cơm cùng chúng ta?"
"Chị dâu?" Tiết Viễn biểu tình cổ quái mà nhìn cậu ta một cái, lại nhìn về phía Cố Nguyên Bạch, "Cái gì chị dâu?"
Lão tam làm bộ làm tịch nói: "Hoắc Viễn không biết sao? Bạch ca của chúng ta có bạn gái tên là Cửu Dao, chị dâu với Bạch ca tình cảm cực kỳ, mỗi tối đều nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya luôn."
Tiết Viễn nghe vậy, nửa thật nửa giả mà nhíu mày: "Mỗi ngày đều phải tới tận đêm khuya?"
"Đúng vậy." Lão tam bịa đặt lung tung, "Còn có hoa hồng nè, hẹn hò cuối tuần nữa nè, chỉ có cái gì không thể tưởng tượng nổi thì mới không làm thôi, Bạch ca cùng chị dâu ngày nào cũng dính chặt đến nỗi bọn tôi còn không được thấy."
Lão tam chỉ là muốn âm thầm nhắc nhở Cố Nguyên Bạch và Tiết Viễn đừng lún quá sâu, bọn họ khả năng chỉ là bởi vì nhất thời hormone kích thích mà sinh ra ái muội đối với đối phương, nhưng quan hệ này chung quy cũng không phải chính đạo, đồng tính luyến ái, trong nhà có thể không có trở ngại sao?
Bạn bè có thể tiếp thu sao?
Bạch ca còn có bạn gái, bạn gái phải làm sao bây giờ?
Cậu ta đã làm tốt chuẩn bị sẽ đắc tội cả hai người, nhưng không ngờ Tiết Viễn không chỉ không tức giận, lại còn cười với bọn họ càng thêm chân thành tha thiết, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Cố Nguyên Bạch, phóng đãng đến nỗi người khác nhìn vào cũng đỏ mặt.
Lão tam bất lực, thế này là thế nào?
Tiết Viễn quay sang khiêu khích Thánh Thượng của y, "Nguyên Bạch, vậy cậu có thích hoa hồng bạn gái tặng không?"
Cố Nguyên Bạch lãnh đạm mà "Ừm" một tiếng, hai tai lại hơi đỏ lên.
Bó hoa hồng kia, cánh hoa đã siết thành nước rơi rụng giữa thân thể hai người.
Tiết Viễn cười một tiếng, Cố Nguyên Bạch không thích cảm giác bị người ta áp chế như vậy, hắn hỏi ngược lại: "Ăn cánh hoa hương vị cũng không tồi, cậu thì sao, cậu có thích vị hoa hồng không?"
Tiết Viễn nhiệt huyết sôi trào, "Thích."
Lão tam và lão Chu vội vàng ho khan.
Một bữa cơm ăn hết một tiếng, sau khi kết thúc đang định đường ai nấy đi. Lão Chu đột nhiên nói với Tiết Viễn: "Có thể giúp tôi mang thùng Coca này ra ven đường được không?"
Tiết Viễn liếc mắt nhìn cậu ta, không muốn đi.
Lão Chu cười một chút, làm bộ muốn đi về phía Cố Nguyên Bạch, "Thôi vậy, tôi bảo Bạch ca mang giúp tôi."
"Coca ở đâu?" Tiết Viễn gọi cậu ta lại, "Tôi mang giúp cậu."
Lão Chu thầm nghĩ quả nhiên, không khỏi thở dài. Hắn biết Cố Nguyên Bạch tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngoại tình, vừa có bạn gái lại vừa dây dưa không rõ với Hoắc Viễn. Lão Chu phỏng đoán khả năng "bạn gái" từ đầu đến cuối kia đều là Hoắc Viễn.
Hoắc Viễn nhìn không dễ tiếp cận, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua bọn họ càng khiến người ta e ngại, nhưng đối với Cố Nguyên Bạch lại thật sự như Tiểu Tứ nói, là đặt ở trong lòng mà sủng ái, không khác nào vợ của mình.
Ăn ngay nói thật, Cố Nguyên Bạch từ trước đến nay làm chuyện gì đều không ai có thể nghi ngờ được, mấy ngày nay càng là như thế, lão Chu khi đối mặt với Cố Nguyên Bạch cũng đều có chút khẩn trương. Nhân cách mị lực của Cố Nguyên Bạch cũng đủ hấp dẫn rất nhiều người tin phục, chỉ riêng đám sinh viên trong ký túc xá của bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít mà bị loại nhân cách mị lực này hấp dẫn.
Cho dù là bạn cùng phòng, hay là bạn bè đồng nghiệp trong tương lai.
Về tình về lý, lão Chu đều nên nói chuyện với Cố Nguyên Bạch, nhưng vẫn là câu nói kia, Cố Nguyên Bạch chỉ cần đã hạ quyết tâm, không ai có thể ngăn cản.
Hắn một khi đã làm thì nhất định là đã nắm chắc mọi chuyện trong tay. Lão Chu suy đi tính lại, quyết định sẽ không tham dự vào việc này nữa.
Tiết Viễn giúp bọn họ mang Coca tới ven đường, chờ các bạn cùng phòng lên xe đi rồi, y mới khom lưng gục lên người Cố Nguyên Bạch, "Mệt quá đi."
Cố Nguyên Bạch túm chặt cánh tay y, biết người yêu đang nhân cơ hội làm nũng, hắn cười cười, "Thế này thì lát nữa anh còn làm được không?"
Tiết Viễn lập tức hùng hổ: "Được chứ."
_________________
Khi vừa mới đến xã hội hiện đại, Tiết Viễn không quen thích ứng với nơi này. Nhưng theo thời gian kéo dài, y càng ngày càng thích thế giới này.
Chỉ là lá gan càng lớn thêm một vòng, còn muốn làm chồng của Cố Nguyên Bạch, tất cả những tiếc nuối của đời trước đều muốn bù đắp, sau đó kiên định ngọt ngào cùng nhau chung sống.
Chỉ là Cố Nguyên Bạch không thích gọi chồng, không, là trước nay đều chưa bao giờ gọi. Làm hoàng đế cả một đời, xưng hô kiểu đó kêu không nổi, nghe Tiết Viễn nhắc lần nào là muốn xắn tay áo đấm y lần đó.
Càng như vậy, Tiết Viễn lại càng muốn nghe, hận không thể lôi hết thủ đoạn ra để ép hắn phải gọi một tiếng "chồng".
Cố Nguyên Bạch đánh y không dám đánh lại, ôm đầu chịu trận. Nhưng trên giường thì không như vậy, nhẹ nhàng xoa nắn ma sát, đủ các loại tình thú đa dạng, dừng lại không động rồi yêu cầu: "Gọi chồng đi."
Cố Nguyên Bạch cứng đầu, càng bị y khơi dậy sự hiếu thắng, cắn chết không mở miệng.
Ngày tháng ve vãn đánh yêu trôi qua, sau khi cùng khoa bên cạnh tham dự tiệc giao lưu, Cố Nguyên Bạch liền bắt đầu bổ túc các loại tri thức hiện đại cho Tiết Viễn, quan trọng nhất chính là pháp luật hiện đại. Nếu muốn hiểu biết về một thế giới, không thể thiếu kiến thức về pháp luật, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Chỉ có hiểu rõ pháp luật, mới có thể vận dụng nó.
Tiết Viễn học tập rất nghiêm túc, đến khi chậm rãi hiểu biết xong về xã hội này, y bắt đầu không thỏa mãn với việc làm lao động chân tay đơn giản.
Vợ đã ở đây, vậy thì phải ở chỗ này sinh hoạt cả đời, phải tính toán cẩn thận cho tương lai.
Nếu muốn kết hôn, nhất định phải suy xét đến vấn đề người nhà của vợ. Tiết Viễn tuy rằng không nói, nhưng chuyện này vẫn luôn là một tảng đá đè nặng trong lòng. Nhân duyên cả hai đời y tự tin rằng sẽ không bị bất luận kẻ nào phá vỡ, nhưng y sợ Cố Nguyên Bạch thương tâm.
Chuyện xa hơn không đề cập tới, chỉ nói trước mắt, Tiết Viễn muốn hẹn hò thì cần phải có tiền, muốn mua bao, chọn khách sạn tốt nhất, ăn bữa cơm tốt nhất. Thỉnh thoảng còn muốn cho vợ một niềm vui nho nhỏ, dần dần tích cóp tiền để mua nhẫn cầu hôn.
Cần phải tiêu dùng rất nhiều, căn cứ vào các loại điều kiện lớn nhỏ, việc trước mắt phải làm của Tiết Viễn chính là kiếm tiền.
Y có khứu giác nhạy bén, tầm nhìn sâu rộng, trong lúc không ngừng làm công kiếm tiền đã phát hiện ra nhiều cơ hội kinh doanh khởi nghiệp. Đời trước đã giúp cho Tiết Viễn có sức kiên nhẫn cực đại, y như là thợ săn trầm ổn nhất, chỉ còn chờ cho con mồi một đòn chí mạng.
Cố Nguyên Bạch đương nhiên là toàn lực ủng hộ y, quỹ gây dựng sự nghiệp của Tiết Viễn chính là hắn cung cấp, cũng là cổ đông lớn nhất của Tiết Viễn.
Học tập, gây dựng sự nghiệp, yêu đương, sinh hoạt phong phú, tình cảm ngọt ngào, Tiết Viễn không cảm thấy bận rộn, chỉ cần nghĩ đến việc y có thể kiếm tiền để nuôi Cố Nguyên Bạch đã cảm thấy tinh lực mười phần, trên mặt đều là xuân phong.
Đời trước không nuôi nổi, đến đời này rồi cũng phải nuôi nổi chứ?
Tháng thứ nhất, Tiết Viễn lấy toàn bộ số tiền mình có đi gây dựng sự nghiệp, vì để có thể cho vợ thể diện, cả một tháng đều chỉ ăn màn thầu, dành tiền để đi hẹn hò với vợ, không muốn nói với Cố Nguyên Bạch chuyện mình không có tiền, số tiền mua một bó hoa hồng có thể giúp y ăn một bữa cơm ngon, nhưng tiết kiệm cái gì cũng không thể tiết kiệm tiền mua quà cho vợ.
Cứ như vậy kham khổ trải qua một tháng, đến cuối tháng thứ hai, tài chính tăng lên, Tiết Viễn bắt được xô vàng đầu tiên, y lặng lẽ đặt một khách sạn năm sao ở Tam Á, đưa vợ đi biển chơi một chút.
Cố Nguyên Bạch nhận được điện thoại xong, lập tức thay quần áo, nhìn chính mình trong gương đẹp trai đến rụng rời, khóe môi cong lên, khí phách hăng hái ra khỏi cửa.
Xuống tầng liền nhìn thấy Tiết Viễn chờ cách đó không xa, trang phục đơn giản thoải mái, trong túi như thường lệ đặt một bông hoa hồng. Cố Nguyên Bạch cười cười, đi lên rút hoa hồng ra đặt vào trong túi mình, "Hôm nay bảnh bao lắm."
Tiết Viễn tranh thủ lúc người ta không chú ý, hôn xuống tai hắn một cái: "Em cũng vậy."
Mỗi một lần hẹn hò đều là trải nghiệm mới mẻ, ví dụ như lần này, hai người ăn xong cơm trưa rồi lên máy bay, tới Tam Á.
Tiết Viễn lần đầu ngồi máy bay, nhìn đám mây ở bên ngoài mà thất thần, Cố Nguyên Bạch chỉ chỉ bên ngoài, cười nói: "Anh có biết nhảy dù không?"
Tiết Viễn gật đầu, "Nghe nói qua."
Cố Nguyên Bạch cười nói: "Em chính là nhảy dù từ trên trời xuống, xuyên qua tầng mây trong nháy mắt, tỉnh lại ở một nơi gọi là Đại Hằng."
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, làm Tiết Viễn kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Cố Nguyên Bạch ánh mắt di chuyển qua tầng tầng lớp lớp mây rộng lớn đồ sộ, "Tay nắm quyền lực tối cao một đời, đã thỏa mãn với tham vọng quyền lực rồi. Hiện tại càng muốn trở thành một nhà thám hiểm, không trung, đại dương, lục địa, những mảnh đất vô cùng vô tận thần bí chờ nhân loại thăm dò, sau khi nhảy dù có thể xuyên đến một nơi ly kỳ mỹ lệ như Đại Hằng, lại càng muốn biết thêm về những điều mà chưa từng phát hiện.
Tiết Viễn đã thu lại vẻ khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Anh muốn cùng em."
Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Anh cần phải suy nghĩ kỹ một chút, anh thật sự thích mấy thứ này sao?"
"Em cảm thấy anh không thích sao?" Tiết Viễn hỏi ngược lại, "Thánh Thượng, ngài thích mạo hiểm, sao ta lại không như vậy chứ."
"Nơi này hoàn toàn không giống thế giới của ta," Y lẩm bẩm, trong mắt dần dần dâng lên ánh sáng, "người có thể bay lên trời xanh, có thể thâm nhập đáy biển sâu, còn có những thứ mà ta chưa bao giờ nhìn thấy. Ngài hướng tới điều đó, ta cũng như vậy."
Tới một thế giới mới kỳ diệu như vậy, dựa vào tính cách của Tiết Viễn, sao có thể không muốn trông thấy những thứ mà mình chưa bao giờ gặp qua được đây.
Giống như trước kia, y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày bay lên tầng mây.
Thì ra phía trên mây trắng còn có mây trắng nữa.
Cố Nguyên Bạch cười, hắn nâng cằm Tiết Viễn, không chút cố kỵ mà rướn người hôn một cái, "Vậy thì doanh nhân, thám hiểm gia nổi danh trong tương lai, Tiết Viễn."
Hắn chậm rãi đẩy khuôn mặt Tiết Viễn hướng về phía cửa sổ máy bay, cười nói: "Chào mừng đến thế giới của ta."
________________
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 177: Phiên ngoại 13: Hiện đại (8)
Chương 177: Phiên ngoại 13: Hiện đại (8)