DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 96: Chương 96



Cố Nguyên Bạch: "Hoàng tử Tây Hạ có vẻ say rồi."
Ánh mắt của y làm hoàng tử Tây Hạ tỉnh táo lại tức khắc, đỉnh đầu đột nhiên toát mồ hôi lạnh, thuận theo nói: "Phải, là ta uống quá nhiều, quên mất quy củ."
Chuyện này không mặn không nhạt mà kết thúc, sau bữa cơm trưa, sứ giả Tây Hạ và các vị đại thần ra khỏi Tuyên Chính Điện.

Khi cung hầu dẫn sứ giả Tây Hạ ra khỏi hoàng cung, vừa lúc Chử Vệ cũng ra tới.

Lần đầu tiên hắn chủ động đi về phía hoàng tử Tây Hạ, Lý Ngang Thuận ngẩng đầu lên thấy hắn thì đứng ngồi không yên, cười ngả ngớn nói: "Chử đại nhân luyến tiếc ta sao?"
Chử Vệ tâm bình khí hòa, hai mắt nhìn hắn chăm chú, dường như muốn xuyên thấu qua túi da mà nhìn đến bên trong: "Thất hoàng tử, ngươi nói ngươi thích ta?"
Lý Ngang Thuận sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Đương nhiên."
Hắn vuốt vuốt lọn tóc đen hơi cuốn trước ngực, khuôn mặt dưới mũ nỉ có vài phần thâm thúy không giống người Đại Hằng bình thường.

Người Tây Hạ và người Khiết Đan có liên hôn, mẫu thân của Lý Ngang Thuận là nữ nhi của một vị thủ lĩnh người Khiết Đan, điều này khiến cho dung mạo của hắn xen lẫn vài phần hương vị phong tình của người dị quốc, nhưng ánh mắt kiêu căng của hắn lại khiến người ta rất không thích: "Chẳng lẽ lòng Chử đại nhân dao động, thật sự muốn theo ta về Tây Hạ, sau đó gả cho ta sao?"
Chử Vệ nhìn hắn thật sâu, lạnh như băng, đột nhiên nói một câu không thể nào hiểu được: "Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút."
Sau đó xoay người rời đi.

Gương mặt Lý Ngang Thuận đen lại, im lặng leo lên ngựa.

Ngay cả một quan viên nho nhỏ của Đại Hằng cũng dám uy hiếp hắn, dám dạy bảo hắn, tốt xấu gì Lý Ngang Thuận cũng là thất hoàng tử Tây Hạ, hắn nhớ lại gương mặt chán ghét che giấu khinh thường vừa rồi của Chử Vệ, nhớ tới hoàng đế Đại Hằng che chở Chử Vệ, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Công việc của hoàng đế lớn lớn nhỏ nhỏ có thể kể ra vô số.

Càng gần cuối năm, Cố Nguyên Bạch lại càng bận, toàn bộ Chính Sự Đường đều bận theo đến chóng mặt nhức đầu, cuối năm, quan viên các nơi cũng dần trình báo cáo thành tích lên, đánh giá quan viên, khen thưởng và xử phạt, tất cả đều phải xem xét từng người một.

Trong lúc tất cả các cơ quan của triều đình đang làm việc cao độ, Cố Nguyên Bạch lại gạt hết sự vụ ra, quang minh chính đại mà bỏ bê công việc, tính toán làm giường đất!
Làm hoàng đế nhiều năm như vậy, ba năm trước sống nhẫn nhục tạm bợ, đừng nói là giường đất, có thể sống sót hay không cũng phải xem sắc mặt người ta.

Năm trước rốt cuộc cũng nắm quyền, nhưng một đợt bệnh nặng lại kéo dài hết cả mùa đông.


Năm nay trước mắt thì chưa đổ bệnh, cũng không có quyền thần cản đường, năm nay còn không làm giường đất, không làm nồi lẩu, Cố Nguyên Bạch cũng sắp quên mình là người xuyên qua luôn rồi.

Giường sưởi chia thành ba bộ phận là lò sưởi, thân giường đất và ống khói.

Trong hoàng cung Thịnh Kinh có rất nhiều cung điện có giường đất, sức khỏe Cố Nguyên Bạch không tốt, buổi tối ngâm nước nóng rồi mà vẫn thấy lạnh, có đêm Cố Nguyên Bạch còn bị đông lạnh đến mất ngủ, mấy ngày sau, y không chịu nổi nữa, dứt khoát tìm thợ thủ công hoàng gia đến, nói cho bọn họ nghe về phương pháp làm giường sưởi trong trí nhớ.

Vào triều Minh, ống khói được đặt ngầm dưới nền gạch, Cố Nguyên Bạch có thể không làm lò sưởi trước, nhưng y nhất định phải làm giường sưởi.

Nghe xong ý tưởng của Thánh Thượng, các thợ thủ công suy tư một hồi, nói thật ra cũng không khó lắm: "Khó chính là xử lý ống khói, hơn nữa cung điện lớn thế này, chỉ một cái giường sưởi cũng không thể làm ấm toàn bộ cung điện, còn nếu muốn xây dựng nhiều giường sưởi, thì cần phải tìm được vị trí tốt."
Làm giường đất không khó, khó ở chỗ làm sao để vừa đẹp vừa sang mà không phá hư vẻ đẹp của toàn bộ cung điện.

Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Trên gạch lắp phiến đá, trên phiến đá đắp bùn đất, giữa giường đất và tường có một khoảng trống, hẳn là có thể đặt ống khói bên trong."
Các thợ thủ công liên tục gật đầu, vẻ mặt của bọn họ nhìn qua khá nhẹ nhàng: "Thánh Thượng, người yên tâm, chúng ta sẽ mau chóng vẽ ra bản thiết kế, sau đó sẽ giao lại cho người."
Cố Nguyên Bạch vô cùng vui mừng: "Vậy làm phiền các vj."
Vài vị thợ thủ công vừa rời khỏi chỗ của Hoàng Thượng liền ghé đầu vào nhau, thảo luận làm sao để làm giường sưởi.

Giường sưởi mà Thánh Thượng dùng đương nhiên không thể làm tạm bợ, phải kiếm vật liệu nào có thể giữ ấm tốt, bên trong thông thoáng, còn phải sạch sẽ xinh đẹp, không có mùi kỳ lạ, cũng không được có tạp âm, sau khi suy xét các mặt, đơn giản cũng biến thành phức tạp.

Trước kia chưa bao giờ nghĩ đến phương pháp sưởi ấm này, bây giờ nghe Thánh Thượng nhắc tới, các thợ thủ công đều có cảm giác như được khai sáng, bọn họ thảo luận cũng kích động hưng phấn hơn, lúc nghiên cứu bản vẽ càng tinh thần bừng bừng, có thể nói là mất ăn mất ngủ.

Mấy ngày sau, Cố Nguyên Bạch nhận được bản vẽ giường sưởi.

Các thợ thủ công thiết kế giường sưởi kết hợp với hình thức của cung điện, những cung điện Thánh Thượng thường xuyên lui tới đều được xây dựng, đặc biệt là tẩm cung nghỉ ngơi và xử lý triều chính, bởi vì cung điện quá lớn, nếu muốn cả cung điện đều ấm áp thì phải cần nhiều giường sưởi hơn một chút.

Chỉ riêng tẩm cung nghỉ ngơi của Thánh Thượng đã xây bảy cái giường đất rồi.

Cố Nguyên Bạch vừa nhìn thấy bản vẽ này, thì như cảm nhận được hơi ấm từ giường sưởi tỏa ra, cả người đều ấm áp hẳn lên.


Y lấy bản thiết kế của riêng giường sưởi ra xem, lỗ thông khí, ống khói, khoảng trống giữa tường và giường sưởi, ngay ngắn rất là xinh đẹp.

Trí tuệ của cổ nhân thật sự không thể khinh thường, ngoại trừ những điều Cố Nguyên Bạch nói, các thợ thủ công còn thêm thắt rất nhiều chi tiết nhỏ khác, mọi thứ đều thỏa đáng hữu dụng.

Cố Nguyên Bạch liền nói ngay: "Được.

Ngay trong ngày hôm nay hãy đi lấy ngân lượng, bắt đầu xâu dựng giường sưởi đi."
Hoàng cung bởi vì một tiếng mệnh lệnh này của Thánh Thượng mà bắt đầu khí thế ngất trời lao vào làm việc.

Tuyên Chính Điện cũng có người đi vào làm giường đất, thỉnh thoảng có vị đại nhân đi ngang qua nghe thấy tiếng động bên trong, liền truy hỏi thử xem đang làm cái gì đấy.

Cố Nguyên Bạch một mực nói: "Xây giường đất."
Đồ vật mà Thánh Thượng dùng, thường thì sẽ làm các quan viên học tập theo.

Mà một khi các vị quan viên dùng nhiều, các bá tánh cũng sẽ muốn dùng.

Giống như lần trước Thánh Thượng mặc áo bông, áo bông vừa ra, các vị quan viên hay mặc cẩm la tơ lụa cũng muốn đổi sang áo bông mà dùng.

Thế nhưng toàn bộ áo bông đều đã được đưa đến biên cương, rất khó để có được một chiếc.

Nhưng chính vì như vậy mới càng được người ta săn đón.

Sau khi hiểu được tác dụng của giường sưởi, các quan viên ra vào Tuyên Chính Điện đều có chút động tâm.

Đồ vật mà Thánh Thượng dùng đều là thứ tốt, thế nhưng bản thiết kế này nằm trong tay hoàng thất, mặc dù các đại thần muốn, cũng không biết nên nói như thế nào.


Vì thế bèn đi tìm Hộ Bộ thượng thư, Hộ Bộ thượng thư vừa nghe xong, trong đầu liền lóe lên một ý tưởng kiếm tiền, hắn tìm riêng Cố Nguyên Bạch thảo luận: "Thánh Thượng, các vị đại thần rất quan tâm đến giường sưởi trong cung, không bằng sau khi các thợ thủ công xây xong giường sưởi trong cung, chúng ta thu thêm chút tiền rồi để thợ đến phủ các tông thân đại thần xây giường đất? Như vậy, triều đình cũng có thể kiếm thêm được một khoản."
Cố Nguyên Bạch đang lật xem tấu chương, nghe vậy buồn cười: "Triều đình đã nghèo đến mức để một Hộ Bộ thượng thư như ngươi phải tìm mọi cách kiếm tiền như thế này sao?"
Hộ Bộ thượng thư cười gượng, không chịu từ bỏ: "Thánh Thượng, trong kinh thành này ít nhiều gì cũng có mấy vạn người có thừa kinh tế để làm giường đất.

Nếu thật sự như lời các thợ thủ công nói, giường sưởi có khả năng sưởi ấm tuyệt vời như vậy, đợi đến khi vào đông, chúng ta có thể kiếm không ít tiền từ giường sưởi a."
"Giường sưởi của trẫm còn chưa làm xong đâu, các ngươi đã bắt đầu tính toán rồi." Cố Nguyên Bạch đau đầu: "Trẫm vốn định đợi sau khi xây xong trong cung điện, sẽ phái người đến phủ quan viên và tông thân để xây giường đất, lấy đó làm khen thưởng cho công lao của bọn họ đối với triều đình.

Nếu ngươi chen ngang như vậy, chẳng lẽ trẫm thu tiền xong, lại ban ân sủng xuống sao?"
Hộ Bộ thượng thư nghĩ ngợi: "Thánh Thượng, thợ thủ công trong hoàng cung tự mình đến phủ thi công đã là ân sủng lớn lao rồi.

Các vị đại thần sẽ biết ơn và ghi nhớ ân đức của Thánh Thượng.

Thế nhưng sau khi nhóm thần tử dùng cảm thấy tốt, sẽ nhớ tới phụ mẫu thê nữ của mình, một hộ nhà phải xây đến mười mấy cái giường đất, nếu như vậy, thật sự là đếm không xuể a."
Cố Nguyên Bạch thả tấu chương trong tay xuống: "Nói tiếp đi."
Hộ Bộ thượng thư hành lễ nói: "Thần nghĩ, ngoại trừ các đại thần tông thân, các thương nhân, bá tánh cũng quan tâm đến phương pháp giường sưởi.

Sau khi Thánh Thượng ban ân sủng, trong triều nhất định sẽ biết được thứ đó tốt thế nào, khi ấy chắc chắn sẽ muốn làm nhiều hơn, nhưng dù sao cũng không tiện trực tiếp đến gặp Thánh Thượng.

Không bằng cứ để các thợ thủ công trong cung tiếp nhận việc này, chỉ cần làm ăn với các quan lại và tông thân thôi.

Còn các bá tánh và thương nhân, chúng ta sẽ đưa bản vẽ cho thợ thủ công bên ngoài, để bọn họ tiếp nhận viêc này, sau đó dựa theo số lượng giường đất, cứ một cái thì giao một phần tiền cho triều đình."
"Như vậy, chúng ta cũng có thể giúp các thợ thủ công bên ngoài có thêm thu nhập, trải qua một năm tốt đẹp.

Làm phòng của các bá tánh ấm áp, thoải mái dễ chịu vượt qua mùa đông giá rét."
Thánh Thượng suy tư một hồi, gật đầu nói: "Các ngươi viết một bản kế hoạch tường tận đi."
Hộ Bộ thượng thư mừng rỡ: "Vâng!"
Rất nhanh sau đó, giường sưởi trong cung đã có thể sử dụng.

Điều khiến Cố Nguyên Bạch vui sướng nhất không phải là triều đình kiếm thêm được một khoản thu nhập từ giường sưởi, mà là rốt cuộc y cũng có thể ấm tay ấm chân mà ngủ một giấc ngon lành rồi.

Từ đó đến nay, giấc ngủ ngon duy nhất của y chính là hôm Tiết Viễn bôn ba vạn dặm về kinh, ôm tay ôm chân sưởi ấm cho y.


Hôm đó, y ngủ một đêm không mộng, sảng khoái vô cùng.

Sang ngày hôm sau không còn ai làm công cụ ấm giường nữa, mọi thứ lại trở về như trước đây.

Giường sưởi tuy rất tốt, thế nhưng lại quá hanh khô.

Sáng sớm Cố Nguyên Bạch tỉnh dậy, cần phải uống đến mấy chén nước mới cảm thấy đỡ khát, sau đó sờ sờ lên môi, bên trên đã khô đến nứt nẻ hết cả rồi.

Điền Phúc Sinh chú ý đến sự thay đổi trên thân thể Thánh Thượng từng giây từng phút, hiện giờ đang là mùa đông, giường sưởi tuy ấm nhưng lại quá khô, hắn lo lắng Thánh Thượng sẽ bị nóng trong người, nhưng sau khi ngự y bắt mạch xong, nói: "Thời gian này còn tốt, giường sưởi có thể ngăn chặn khí lạnh thấm vào người, rất hữu ích.

Thánh Thượng chỉ cần uống nhiều trà hạ nhiệt là được, nếu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, gan dạ dày nóng rực, như vậy mới là bị nóng trong người, cần phải ăn kiêng."
"Lạnh không được, nóng cũng không được." Cố Nguyên Bạch thở dài: "Được rồi, trẫm đã biết, lui xuống đi."
Sau khi ngự y rời đi, Điền Phúc Sinh lấy thuốc mỡ ra: "Thánh Thượng, ngự y đã nói với tiểu nhân, hanh khô quá sẽ khiến da tay da mặt bị nứt nẻ, cần phải bôi thuốc mỡ."
Cố Nguyên Bạch đưa tay cho hắn, đợi sau khi bôi thuốc xong thì rút tay về, ngay lúc này, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi thảo dược nhè nhẹ, y nâng tay lên trước mũi ngửi thử: "Hình như lúc trước trẫm từng ngửi thấy mùi này."
Đồ đệ của Điền Phúc Sinh đưa trà lên, cũng ngửi thử một cái, lập tức nhớ ra: "Thánh Thượng, lúc trước khi Tiết đại nhân còn làm ở tiền điện, đã từng hỏi tiểu nhân mấy thứ dưỡng da tay.

Thứ kia cũng được bỏ thêm thảo dược, có lẽ mùi hương giống cái này mấy phần."
Đồ dưỡng da tay?
Cố Nguyên Bạch nghĩ không ra: "Khi nào?"
"Chính là cái lần người bị nhiễm phong hàn." Tiểu thái giám nói rành mạch: "Sau tiết hoa đăng, ngay sau hôm người làm một chiếc hoa đăng trong phủ Chử đại nhân đấy ạ."
Cố Nguyên Bạch nhớ ra, y như suy tư gì đó: "Là lần đó à."
Y bị bỏng miệng, Tiết Viễn tiến lên kiểm tra, kết quả động tác quá thô bạo, ngược lại bàn tay thô ráp còn ma sát làm đau môi y.

Khó trách sau này lúc ở trong hành cung tránh nóng, y cảm thấy tay hắn trở nên mềm mại hơn một chút.

Thế nhưng mấy ngày trước khi hắn vội vàng trở về, bàn tay sờ lên người Cố Nguyên Bạch hình như lại nổi lên mấy vết chai thật dày rồi.

Thì ra hắn đã có tâm tư với y sớm như vậy?
Tiết Cửu Dao, thật biết giấu diếm a..


Đọc truyện chữ Full