Trở về Vũ Gia đã là quá trưa, cả hai ở lại ăn cơm cùng ông bà Vũ.
Ngồi trên bàn ăn, ánh mắt cô dâng lên chút ý buồn, từ khi 5 tuổi cho tới bây giờ có lẽ đây là lần đầu cô cảm nhận lại được một bàn ăn có ba có mẹ.
Hạo Thần ngồi bên cạnh, mọi hành động cũng như ánh mắt của cô đều thu vào mắt anh.
Đưa đũa gắp vài miếng thịt vào chén cô
- Em ăn đi!!
- Ừm!!
Ông bà Vũ nhìn qua liền hiểu nên cũng không dám lên tiếng.
Tới khi kết thúc bữa ăn, cô mới quay qua nói với anh
- Tối nay, chúng ta về Lục Gia được không?
- Ừm, đợi trời bớt nắng anh sẽ đưa em về!!
Chiều hôm ấy, như lời đã hứa Hạo Thần lái xe đưa cô về Lục Gia.
Cả quãng đường cô đều im lặng, anh càng lúc càng muốn biết rốt cuộc Lục Gia và cô là thế nào.
Cả hai nhanh chóng tới Lục Gia.
Anh cùng cô bước vào, hình ảnh vui vẻ ban sáng hoàn toàn biến mất thay vào đó là một Thẩm Vy lãnh khốc và băng giá, ánh mắt sắc lẹm cô nhìn dàn người làm đang cúi đầu
- Phu nhân đâu?
- Dạ bà chủ đi siêu thị mua chút đồ rồi ạ!!
- Được rồi, đi làm việc của các người đi!!
Thẩm Vy quay người lên lầu, Hạo Thần vẫn đi theo cô từ sau.
Vừa bước lên lầu thì những âm thanh chói tai vang, từng tiếng rên rỉ, thở dốc bủa vây ngay căn phòng gần đó.
Tay Trinh Trinh đã nắm chặt lại, ánh mắt bắt đầu dâng lên sự hận thù, cô khẽ nhếch mép mà bước đi.
Hạo Thần cơ bản cũng biết âm thanh kia là thứ gì nhưng không dám lên tiếng hỏi cô chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Tới phòng mình, Thẩm Vy nhìn anh
- Anh có muốn biết chuyện của Lục Gia không?
- ...??
- Những âm thanh ban nãy là của lão ta!!
Anh nhíu mày nhìn cô gái trước mặt mình, đối lập với anh cô chỉ nhàn nhạt ngồi xuống sofa, ánh mắt có đôi phần hận thù dâng lên
- Nhưng không phải giữa lão với mẹ tôi!! Mà là giữa lão với những ả chân dài quán bar!! Từ khi 5 tuổi tôi đã luôn chứng kiến cảnh tượng đấy, chỉ là mỗi lần âm thanh đó vang lên thì hận thù trong tôi càng nhiều, mẹ tôi đã vất vả rồi....
- ...
- Lão lấy mẹ tôi là vì cơ ngơi này đấy!! Nó vốn là của Nguyễn Gia, chỉ là lão cướp đi mất thôi!!
Anh gật gù hiểu ra mọi việc, nếu là anh chắc anh đã phá nát cái cơ ngơi này lâu rồi, chỉ là người con gái trước mặt anh sao lại mạnh mẽ đến vậy...đâu đó trong tim anh khẽ nhói lên, vì cô.
Thẩm Vy khẽ cười nhìn anh
- Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không nghĩ mọi đàn ông đều giống lão ta!! Chỉ có lão ta là loại cặn bã thôi!!
- Được rồi, đừng nghĩ nữa.
Xuống nhà đi, lỡ mẹ về thì sao?
Anh và cô bước ra khỏi phòng cũng là lúc lão ta và ả ban nãy bước ra.
Cô khoanh tay trước ngực bước thẳng xuống lầu khiến ông Lục khẽ gọi
- Thẩm Vy, con về rồi sao?
- .....
- Con nên chào hỏi ta đấy!!
Cô quay lại nhìn lão rồi nhếch mép
- Hạo Thần à, em đói!!
Hạo Thần lúc này mới cúi người chào ông rồi bước xuống lầu.
Lúc này cô mới đưa ra ánh mắt khinh miệt nhìn ông
- Tôi không chào ông chính là giữ chút thể diện cho ông trước mặt con rể đấy!! Ông thèm khát đến mức trời chưa tối đã dẫn gái về nhà sao?
Ả kia trợn mắt chỉ vào mặt cô
- Này, mày nói ai là gái thế hả con kia?
Ả dự đưa tay lên tát cô thì bị một lực giữ lại, Hạo Thần với ánh mắt khó chịu nhìn ả
- Những sự dơ bẩn xin đừng đụng vào người vợ tôi!!
Anh quay lại đưa tay kia nắm lấy tay cô kéo xuống nhà.
Tới bếp anh đưa bàn tay vừa nãy nắm tay ả kia tới trước mặt cô
- Em muốn làm gì không?
Cô nhăn mày kéo anh lại vòi nước mà đưa xà bông vào rửa tay cho anh khiến anh bật cười trước sự trẻ con của cô.
Bà Lục lúc này mới trở về nhà thấy con gái cùng con rể khiến bà vui không siết
- Tới chơi sao? Để mẹ nấu gì cho hai đứa ăn!!
- Vâng mẹ!!
Anh nhanh chóng đáp rồi vào bếp phụ bà.
Cả quá trình anh nhìn người phụ nữ trước mặt, rồi nhìn cô.
Hóa ra phụ nữ ở Lục Gia lại khổ như vậy.
Thẩm Vy nhìn mẹ mình rồi lên tiếng
- Mẹ à, mẹ về sống với tụi con được không?
- Không cần đâu con, mẹ không sao!!
Anh im lặng nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con rồi nhìn về phía ông Lục ở ngoài phòng khách.
Anh bước ra ngoài như cố ý như không mà nói với lão
- Thứ dơ bẩn nhất cuộc đời của người đàn ông chính là phản bội vợ và con mình!! Tôi tuy là con rể của ông nhưng tôi sẽ chẳng ngại nếu ông làm vợ tôi khóc đâu!!.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh
Chương 7
Chương 7