Lúc Vân Trinh đi ra nhìn thấy ngự y đang chờ ở trong khách sảnh, Cơ Băng Nguyên thấy hắn thì hất cằm lên: "Ngồi đó để ngự y xem bệnh cho ngươi, thời tiết còn lạnh, mắc mưa sẽ bị cảm, lần sau trẫm sẽ thông báo cho Cao Tín chú ý thời tiết hơn."
Tiểu nội thị cầm gối dựa đi tới, Vân Trinh duỗi tay đặt lên tr3
cho ngự y bắt mạch, cười đùa tí tửng nói: "Ngự tiền thị vệ mà còn không chịu được việc dầm mưa là hỏng rồi, Hoàng Thượng đừng nói với Cao thống lĩnh, để Cao thống lĩnh đỡ chướng mắt ta."
Cơ Băng Nguyên nói: "Người khác có chướng mắt hay không rất quan trọng với ngươi hay sao? Mình tốt là được rồi."
Vân Trinh đỏ mặt lên: "Vấn đề là ta cũng không biết mình có tốt được không nha."
Ngự y bắt mạch xong thì hành lễ đi xuống viết kết luận mạch chứng, cung nhân lần lượt đi vào bày bữa.
Cơ Băng Nguyên ngồi vào chỗ, nhìn Vân Trinh ngồi xuống thì gắp thức ăn cho hắn như bình thường. Vân Trinh thấy sắc mặt hành động của Cơ Băng Nguyên vẫn giống như trước, trong lòng cũng thấy hơi yên tâm, liền dùng bữa tối bình thường. Nhưng không biết vì sao hôm nay thật sự rất nóng, có lẽ hắn mặc nhiều, trong phòng lại ngột ngạt, hắn ăn không ngon lắm, chỉ muốn tuỳ tiện ăn một chút rồi nhanh chóng về phủ, cởi đống áo thị vệ tr3
người ra.
Đã thấy Đinh Đại trở về từ đâu đấy, tự mình bê một bát thuốc tới cho Vân Trinh: "Hầu gia, đây là ngự y kê thuốc khử ẩm cho ngài, hôm nay ngài mắc mưa, cần phải uống để tránh bị bệnh."
Vân Trinh vừa nhìn thấy bát thuốc đen sì kia đã cảm thấy đắng hết lưỡi: "...Mới chỉ dầm mưa một lát thôi, hơn nữa vừa rồi ta cũng đã uống chút rượu..."
Cơ Băng Nguyên gõ bàn một cái: "Uống." Giọng nói tràn đầy uy hiếp.
Vân Trinh không dám nói nữa, vội vàng bưng lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, không còn thừa một ngụm nào cả, sau đó cả khuôn mặt đều nhăn lại — mùi vị thực sự khó mà nói hết.
Thanh Tùng vội vàng đưa mứt hoa quả tới, Vân Trinh nhanh chóng nhét vào miệng, đủ mọi màu sắc hiện ra tr3
mặt như đèn kéo quân, Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng: "Sao, có còn muốn thêm một ít đá lên tr3
không, ê ẩm ngọt ngào lành lạnh?"
Vân Trinh đau khổ nói: "Bệ hạ ngài tha cho ta đi, ta đột nhiên khát nước, lúc trước nữ quan Hỉ Mi lại từng chăm sóc ta, nhìn cố nhân thấy thân thiết, liền mở miệng mà không suy nghĩ, bệ hạ ngài là đại nhân không so đo với tiểu nhân, tha thứ cho ta đi?"
Cơ Băng Nguyên sâu xa nói: "Ừm — nhìn thấy thân thiết."
Vân Trinh nói: "Đúng vậy, lúc trước ta và mẫu thân tiến cung, đều là nàng chăm sóc ta, có đôi khi mẫu thân phải bàn chuyện với ngươi, nàng liền ca hát, chải đầu mặc quần áo cho ta, ta nhớ ra nàng."
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu: "Nữ quan Hỉ Mi này đã từng hầu hạ Trưởng công chúa và ngươi, đương nhiên là có công, nàng cũng đã đến tuổi xuất cung, nếu ngươi thấy thân thiết, không bằng trẫm thưởng nàng cho ngươi làm thông phòng?" Giọng của y rất bình tĩnh, tuỳ ý giống như trước đó thưởng đá quý, bạch mã vậy.
Vân Trinh suýt nữa phun mứt hoa quả ra ngoài, cuống quít ho khan vài tiếng che giấu: "Hoàng Thượng! Ta chỉ coi nàng như tỷ tỷ thôi!"
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt của hắn, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đã không còn nhỏ, cần nữ tử lớn tuổi tính tình tốt dạy vài chuyện đời, nếu ngươi không thích người này thì thôi, ngươi xem mình thích tính tình thế nào, hoạt bát, ôn nhu, đều được cả, trẫm sẽ bảo Đinh Đại chọn mấy nữ quan trong sạch, tính tình nhã nhặn ở trong cung cho ngươi, ngươi có nhìn trúng ai chỉ cần nói với trẫm."
Vân Trinh xua tay: "Bệ hạ tuyệt đối đừng, đừng phá huỷ tiền đồ con gái nhà lành, vẫn nên thả các nàng trở về đoàn tụ với người nhà thôi."
Cơ Băng Nguyên nói: "Ngươi là hầu tước nhất phẩm, lại có rất nhiều tiền đồ, tuổi trẻ tuấn tú, có thể vào Hầu phủ chính là chuyện cả họ được nhờ, có gia đình bình thường nào lại không thích đâu."
Vân Trinh không biết rốt cuộc tại sao lại nói đến chủ đề này, chỉ có thể không ngừng từ chối suy nghĩ tặng người cho mình của Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, mỗi ngày ngài đều bề bộn nhiều việc quốc sự, thật sự không cần phí sức về việc nhỏ của thần."
Cơ Băng Nguyên nói: "Ngươi cũng gọi ta một tiếng cữu cữu, cha mẹ ngươi không còn, trẫm làm trưởng bối của ngươi, đương nhiên là phải sắp xếp ổn thoả cho ngươi rồi. Ngươi còn trẻ không biết nặng nhẹ tiết chế, lại không có ai ở trong phủ quản lý, trẫm không mặc kệ được."
Vân Trinh thở dài: "Hoàng Thượng ngài vẫn đừng phí công quan tâm, ta không thích nữ tử, chỉ thích nam tử." Hắn đột nhiên cảm thấy cắt đứt suy nghĩ của Cơ Băng Nguyên là thích hợp nhất, dù sao đời thứ nhất mình làm ra chuyện kinh thế hãi tục, muốn thành hôn với Chu Giáng, Cơ Băng Nguyên lại không hề trách tội.
Hoàng Thượng thánh minh, còn không bằng sớm ngày thẳng thắn tránh để y đã lãng phí thời gian với mình, hôm nay thưởng mấy cung nhân, ngày mai lại thu xếp lấy cho mình cưới vợ, người được trong cung thưởng không dễ xử lý, nếu tứ hôn thì càng đắc tội cả gia tộc, vẫn nên cắt đứt suy nghĩ tặng người này của Hoàng Thượng thì hơn.
Hắn bổ sung: "Ta không có ý định lấy vợ sinh con, Hoàng Thượng tuyệt đối đừng lãng phí thời gian vào việc này."
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Cơ Băng Nguyên vốn đang định nhận lấy khăn ấm từ trong tay Đinh Đại, nghe Vân Trinh nói vậy thì dừng tay, một lát sau mới cầm lấy khăn, chậm rãi lau tay: "Sao thự nhiên lại có tính trẻ con như vậy... Là ai dẫn ngươi đến mấy chỗ hạ cửu lưu như nam phong quán sao? Học được chút mới mẻ liền nói bừa, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Mỗi ngày một suy nghĩ, đừng có mà ngày mai lại tới quấn lấy trẫm nói coi trọng danh môn thục nữ nhà ai, muốn trẫm tứ hôn đấy."
Vân Trinh cười hì hì nói: "Ôi trời, ta biết cữu cữu sẽ không dạy dỗ ta mấy thứ nối dõi tông đường, chuyện lớn đời người gì đó mà, dù sao ta không thích nữ nhân, Hoàng Thượng đừng lãng phí thời gian là được rồi."
Cơ Băng Nguyên đặt khăn lên tr3
khay, thản nhiên nói: "Mỗi ngày ngươi lại bày một trò, nếu không phải cha mẹ ngươi không còn, trẫm cũng lười dạy dỗ ngươi — không cho phép nói bừa ở bên ngoài, làm hỏng thanh danh của mình."
Vân Trinh nói: "Ta cũng chưa nói với ai cả, chỉ vì hôm nay lỡ lời... nên mới không dám giấu giếm bệ hạ."
Cơ Băng Nguyên nhìn mặt Vân Trinh, thấy màu ửng đỏ sau khi tắm xong đã biến mất, mới nói: "Ngươi còn cảm thấy nóng không?"
Lúc này Vân Trinh mới phát hiện có vẻ bát thuốc kia đúng là có tác dụng trừ lạnh, cảm giác nóng rực tr3
người và tr3
mặt đã biến mất, vội vàng cười nói: "Không nóng nữa, chắc là trời tối, khí nóng tản đi hết rồi?"
Cơ Băng Nguyên dặn dò: "Phía nam mới tiến cống sơn trà và lê, trẫm cho người đưa ngươi một ít mang về phủ, cửa cung cũng sắp đóng rồi, gọi bọn họ hầu hạ ngươi trở về đi."
Vân Trinh thở dài một hơi, vội vàng nói: "Không thể tốt hơn! Cảm ơn bệ hạ đã thưởng, ngài cũng đừng phê sổ con quá muộn đấy!" Hắn nhanh chóng đứng dậy, sợ Hoàng Thượng lại nhớ tới việc phạt hắn viết chữ.
Cơ Băng Nguyên nhìn Thanh Tùng lặng lẽ đưa con khỉ nhỏ đi, mới quay đầu nhìn về phía Đinh Đại, ánh mắt vừa lạnh vừa trầm.
Đinh Đại hầu hạ bên cạnh Cơ Băng Nguyên nhiều năm đã quỳ xuống, ông ta biết tuy Hoàng đế không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng đã rất tức giận.
Ông ta thấp giọng báo: "Ngự y nói trong rượu trộn lẫn một ít thuốc bộ như máu hươu, lộc nhung, nhục thung dung và cẩu kỷ, không tạo ra ảnh hưởng quá lớn với cơ thể, mặc dù Hầu gia còn trẻ, thiếu niên hỏa lực vượng, làm cho thân thể khô nóng, nên đã kê cho một liều thuốc thanh bổ, chờ nó tan đi dần sẽ ổn thôi."
"Về phần lai lịch thuốc cũng đã hỏi rõ ràng, nữ quan Hỉ Mi ở trong cung mười tám năm, cũng quen biết nhiều người, nàng nói với đại phu trong Ngự Dược Phòng là mình bị lạnh, ngự y kê đơn thuốc cho nàng, lấy mấy thứ trong dược phòng, lại xin thêm mấy thứ như cẩu kỷ về ngâm nước uống."
"Nàng cũng đã khai là bởi vì sắp xuất cung về quê, trong nhà nghèo khó, phụ thân thích cờ bạc, bây giờ đã lớn tuổi, không gả được cho người tốt, lo lắng trở về sẽ bị người trong nhà bán đi, lại thấy Chiêu Tín Hầu từ nhỏ đã mềm lòng hiền lành, còn biết Chiêu Tín Hầu rất được Hoàng Thượng sủng ái, nếu mở miệng xin người với Hoàng Thượng, người sẽ không thể không cho, bởi vậy mới bí quá hoá liều. Buổi chiều có mưa to, cung nhân vốn dĩ phải phục vụ trong Thể Nhân Cung liền thiếu đi, thay ca cũng là chuyện thường. Hầu gia bỗng nhiên trở về muốn tắm rửa, đám nội thị cung nhân nhóm vội vàng nấu nước chuẩn bị, nàng vốn là nữ quan có cấp bậc trong Thể Nhân Cung, chủ động nói muốn giúp đỡ, thái giám trực ban chỉ huy không nghĩ quá nhiều."
"Về cơ bản đã đối chiếu được khẩu cung của cung nữ thay ca, nội thị, Ngự Dược Phòng và thái giám cung nữ trực, trước mắt không thấy có dấu hiệu xui khiến. Hỉ Mi vẫn luôn khẳng định là thấy Tiểu hầu gia đã trưởng thành, thân phận cao quý, khuôn mặt tuấn tú, liền sinh ra lòng yêu mến, cộng thêm Hầu phủ lại không có trưởng bối quản thúc, cũng không có người sai sử, nhưng tiểu nhân đã bảo Cao thống lĩnh tiếp tục tra xem rốt cục có người ở sau lưng sai sử hay không. Mấy người Hỉ Mi đều bị giải vào thiên lao đợi thẩm tra rồi."
"Việc này là tiểu nhân chưa quản lý Thể Nhân Cung tốt, xin Hoàng Thượng giáng tội."
Đinh Đại quỳ xuống, dán sát trán vào mặt đất màu đen, tr3
lưng đã ướt đẫm mồ hôi, đồ ăn uống bị động tay chân, việc này không kém gì tội mưu phản tội. Trong cung liên tiếp xuất hiện hai lần sơ suất, một lần là Thanh Tùng, một lần là Hỉ Mi, biết bên cạnh Hoàng Thượng gió thổi không lọt nên đều hướng về phía Hầu gia, mình đúng là quá mức khinh thường chủ quan.
Cơ Băng Nguyên không nói gì, một lát sau y mới nói: "Ngươi vẫn luôn cẩn thận, chỉ là gần đây không tập trung vào chuyện của Cát Tường Nhi, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội." Tiểu Cát Tường của y đã trưởng thành, dáng dấp lại tuấn tú xuất sắc như vậy, bị nữ tử có ý khác ngấp nghé cũng là bình thường, nhưng bây giờ lại có một chuyện khác quan trọng hơn.
"Ngươi đi tra xét xem là ai để Cát Tường Nhi sinh ra sở thích long dương."
Đinh Đại khẽ giật mình, vội vàng dập đầu đáp: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi thăm dò xem là ai dẫn Hầu gia đến mấy chỗ không đứng đắn, nếu điều tra ra, nhất định phải nghiêm trị không tha."
Cơ Băng Nguyên lắc đầu: "Lúc trước hắn vẫn luôn giữ đạo hiếu ở nhà, nếu thật sự đến mấy chỗ đó, cho dù trưởng sử trong phủ không báo lên, tấu chương của ngự sử cũng đã sớm ở tr3
bàn trẫm rồi. Ngươi không hiểu được, nếu chỉ hiếu kì tinh nghịch giống mấy công tử huân quý trong kinh, nuôi mấy thư đồng con hát thì thôi, cũng dễ lật lại được. Tỉ mỉ dạy chút đạo lý là hắn sẽ hiểu. Nhưng ngươi nghe hắn nói chính cái gì? Hắn nói là chỉ thích nam tử, không cưới vợ sinh con."
"Mấy ngày nay trẫm thấy mặc dù hắn còn nhỏ tuổi tinh nghịch, xao nhãng bài tập, cả ngày như con ngựa hoang, nhưng trong lòng lại rất biết tính toán. Mấy chuyện như lập công ở miếu Đế Quân nhưng lại từ chối ban thưởng, hay là xử lý Thanh Tùng đều rất rõ ràng, hắn đã nói lời này thì tuyệt đối không phải thuận miệng, mà là nghiêm túc."
"Ngươi và Cao Tín đến Chiêu Tín Hầu điều tra cẩn thận, xem đám thư đồng, môn khách, những người được gọi là "nghĩa tử", bạn bè bình thường qua lại với hắn, nhưng đừng gây ảnh hưởng đến Cát Tường Nhi, không cho phép để hắn phát hiện ra."
Cơ Băng Nguyên chậm rãi nói: "Trẫm phải biết là người nào để Cát Tường Nhi bỗng nhiên ý thức được mình thích nam tử."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
Chương 36: Điều tra
Chương 36: Điều tra