DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đình Vân
Chương 72: Kết Thúc



Đây là lần thứ hai mợ Cả trông thấy vẻ đau khổ thất thố như vậy trên gương mặt Thẩm Tế Nhật.
Lần đầu tiên là mấy hôm trước, bà nhìn thấy con trai tựa như người xa lạ ở bệnh viện.
Thẩm Tế Nhật là đứa con bà dứt ruột đẻ ra, cũng là do một tay bà nuôi lớn, mặc dù sau khi dần lớn tuổi, đứa con này thường chả chịu tâm sự những lời trong lòng với bà nữa.

Nhưng sao mà bà không hiểu tính nết của nó như thế nào, có điều gì là có thể thay đổi, có điều gì lại là bất khả thi.
Mợ Cả thật sự chẳng muốn chấp nhận sự thực như vậy, song trông con trai đau khổ như thế, lại không dập tắt nổi tiếng vọng bên tai lời Thẩm Kim Linh liên tục thuyết phục bà mấy ngày nay.
Đại ca đã từ bỏ quá nhiều vì gia đình này, nếu vẫn còn muốn đặt gánh nặng nối dõi tông đường lên người huynh ấy, cứ ép buộc huynh ấy vứt bỏ người mình yêu chỉ để kéo dài cái được gọi là hương khói cho gia tộc, như vậy đúng đắn thật ư?
Thẩm Kim Linh hỏi bà, mẹ, rốt cuộc điều mẹ thực sự quan tâm là hạnh phúc của Đại ca, hay là cái nhìn của người dưng?
Sau cùng mợ Cả chả nói nặng thêm gì nữa, bà kéo Thẩm Tế Nhật vào lòng, vùi mặt xuống bả vai người con trai trưởng.
Bà cứ ôm Thẩm Tế Nhật như thế một hồi lâu, lâu đến mức có tiếng trò chuyện loáng thoáng truyền vô từ phía ngoài.

Đó là Du Thiên Lâm hỏi Lam Hương, sao bên trong vẫn chưa có động tĩnh, nếu không thì trở vào xem một tí?
Nhớ đến ban nãy Du Thiên Lâm bảo vệ Thẩm Tế Nhật trước mợ Hai mợ Ba, trong lòng bà ít nhiều có phần yên tâm.

Chí ít nhân phẩm của người mà con trai mình vừa ý chẳng thuộc loại xấu, biết không để người ngoài ức hiếp nó.
Mợ Cả buông Thẩm Tế Nhật ra, đỡ anh đứng dậy, chọn nhời: "Mẹ không gây khó dễ cho con, con và nó muốn ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi.

Đệ đệ con đã như vậy rồi, mẹ cũng chả thể vô lý không chấp thuận chuyện của con.

Nhưng con phải hứa với mẹ, không được vì nó mà không lo cho nhà mình.

Cha con vẫn chưa tỉnh lại, Quan Lan thì ở xa ngái tận Bắc Kinh, con là chỗ dựa cuối cùng của mẹ, hiểu chưa?"
Mợ Cả tha thiết nói.


Thẩm Tế Nhật gật đầu xúc động, chẳng biết có phải vì vừa trải qua niềm vui quá lớn hay không, mà lại cười ngây ngô suốt.

Nom dáng con vui mừng như thế, mợ Cả cũng không khỏi giãn mày, kéo anh ngồi xuống, hỏi vết thương của anh thế nào, mấy bữa nay ăn cơm có ngon miệng hay không, sao gầy hơn trước nhiều vậy.
Anh trả lời từng câu một, mợ Cả lại bắt đầu hỏi về con người Du Thiên Lâm này, từ phẩm chất cho tới gia thế, rồi đến việc họ quen biết qua lại yêu nhau.

Hỏi hết sức tỉ mỉ kỹ càng, thậm chí nhiều vấn đề hỏi Thẩm Tế Nhật chả đáp được, đỏ mặt vài lần.
Họ trò chuyện ở trong chính phòng, âm thanh sẽ không truyền ra ngoài.

Du Thiên Lâm chờ đợi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ, trong bụng cực kỳ lo lắng.

Hắn vừa chẳng biết Thẩm Tế Nhật và mợ Cả bàn luận ra sao, vừa lo nghĩ mợ Cả thế nào cũng không chịu bằng lòng, muốn làm khó Thẩm Tế Nhật.

Mấy lần đã không kìm nổi tính vào trong, kết quả đều bị Lam Hương ngăn cản.
Đợi xấp xỉ một tiếng rưỡi, Thẩm Tế Nhật mới đẩy cửa bước ra.
Du Thiên Lâm lập tức tiến lên hỏi anh sao rồi, anh vừa ngó thấy Du Thiên Lâm là giãn mày, nét cười trong mắt vừa ung dung vừa tự tại: "Mẹ đồng ý rồi."
"Thật à?" Du Thiên Lâm không ngờ lại thuận lợi như vậy, đang định kéo anh hỏi xem đã nói những gì, thì nghe thấy Lam Hương truyền lời: "Du trưởng ty, mợ Cả mời ngài vào nói chuyện ạ." đằng sau mình.
Du Thiên Lâm vẫn cầm tay Thẩm Tế Nhật nấn ná, Thẩm Tế Nhật cảm thấy lòng bàn tay hắn đã ra mồ hôi, liền nắm tay hắn động viên: "Yên tâm, nếu ưng thuận rồi thì mẹ huynh sẽ không cật vấn đệ đâu."
Mồ hôi vã trong lòng bàn tay Du Thiên Lâm là vì sốt ruột trong lúc chờ anh đi ra, không phải vì sợ gặp mẹ vợ tương lai đâu.

Vốn định nói với anh thêm một hai câu, song dường như Lam Hương chả muốn họ dây dưa nhiều lời, lại thúc giục một lần nữa.
Du Thiên Lâm đành phải tiến vào, lần này đổi thành Thẩm Tế Nhật chờ đợi hắn ở bên ngoài, khoảng chừng nửa giờ thì Du Thiên Lâm trở ra đây.
Thẩm Tế Nhật vội vàng chạy tới, vừa định mở miệng đã thấy mợ Cả cũng bước ra.

Mợ Cả căn dặn Lam Hương trước mặt anh: "Lát nữa, kêu người đi quét dọn gian phòng trống trong viện của Đại thiếu gia, đồ đạc cần phải sắm thêm đều chuẩn bị đầy đủ.

Qua mấy ngày, Du trưởng ty ra viện, thì tạm thời dưỡng thương ở trong nhà chúng ta."
Hình như Lam Hương hoàn toàn chẳng giật mình chút nào, mang theo ý cười đi làm ngay.

Thẩm Tế Nhật ngạc nhiên nhìn mợ Cả, chỉ thấy mợ Cả nêu lời mời Du Thiên Lâm: "Du trưởng ty, bây giờ sắp dùng cơm tối, mấy hôm nay hai người cũng chưa được ăn món nào ngon lành, cứ ăn xong rồi hẵng quay lại bệnh viện nhé."
Du Thiên Lâm cười đáp: "Cảm ơn mợ Cả, cháu sẽ không khách sáo ạ."
Mợ Cả gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Tế Nhật: "Hai đứa về phòng nghỉ ngơi trước, đợi cơm tối được rồi mẹ sẽ sai người đi gọi hai đứa."
Bà nói xong liền xoay người đi vào luôn, Thẩm Tế Nhật gọi một tiếng: "Mẹ".

Mợ Cả dừng chân giây lát, nhưng chả ngừng hẳn.

Trông tấm mành đã hạ xuống đằng sau bà, bóng dáng quết một màu mận chín ấy lại không vào trong buồng, mà đứng ở chỗ cửa ra vào, cách những khe hở trên màn trúc quay lưng với họ.
Một nỗi lo trào dâng trong lòng Thẩm Tế Nhật.

Ngàn lời muôn tiếng nhưng chẳng tài nào mở miệng, anh chỉ có thể khom mình thật thấp hành lễ với bóng lưng của mợ Cả.
Sau khi trở lại phòng mình, anh sai Tùng Trúc trải giường chiếu, cởi áo khoác giúp Du Thiên Lâm, đỡ Du Thiên Lâm nằm xuống.

Đến lúc Tùng Trúc rời khỏi đây, thì không thể chờ thêm được nữa, hỏi mợ Cả đã nói những gì ngay.
Ngó bộ dạng hồi hộp ấy của anh, Du Thiên Lâm liền muốn đùa anh tí, cố tình nhíu mày bịa: "Mẹ vợ uy hiếp anh."
Thẩm Tế Nhật hỏi rối lên: "Rốt cuộc mẹ huynh nói gì vậy?"
Du Thiên Lâm nắm tay anh, đặt vào lòng bàn tay mình từ từ xoa đều: "Mẹ vợ nói, nếu anh đối xử không tốt với em, thì lập tức chuốc say em, tìm một cô gái sinh con cho em.


Sẽ không cho anh có cơ hội lần thứ hai."
Thẩm Tế Nhật dòm hắn hoang mang: "Mẹ huynh nói thế thật à?"
Coi anh vẫn dễ dàng mắc lừa như vậy, Du Thiên Lâm chả bốc phét nổi nữa, cười giải thích: "Bác gái không nói thẳng như thế, nhưng đệ nghe được ý tứ của bác.

Thực ra cho dù bác có nói như thế thiệt, đệ cũng cảm thấy chẳng sao cả.

Huynh là đầu quả tim của bác, bác cứ giao huynh cho đệ như vậy, đệ chỉ có muôn phần biết ơn bác."
Thẩm Tế Nhật thở phào nhẹ nhõm: "Như thế thì tốt rồi."
"Bác còn nói gì với huynh những hơn một tiếng vậy? Tại sao bác lại chấp thuận dễ dàng như thế?" Du Thiên Lâm hỏi.
Thẩm Tế Nhật bèn thuật lại đại khái nội dung cuộc trò chuyện hồi nãy, Du Thiên Lâm càng nghe ý cười trong mắt càng sâu sắc, đến khi Thẩm Tế Nhật kể xong, hắn liền ngoắc đầu ngón tay, để Thẩm Tế Nhật dựa vào đây.
Thẩm Tế Nhật cúi đầu, ghé tai cạnh miệng hắn, còn tưởng là hắn định thì thầm điều gì, không ngờ hắn thò tay ôm cổ mình, vừa đưa đầu lưỡi đã dán lên vành tai mình.
Lần này bất ngờ chẳng kịp phòng, Thẩm Tế Nhật nhột run người, đang tính đẩy hắn ra thì nghe thấy hắn thong thả nói: "Giờ thì tốt rồi, cha đệ và mẹ huynh đều đồng ý.

Thật ra vừa nãy ở trong đó đệ còn hỏi mẹ huynh một vấn đề."
Thẩm Tế Nhật chống hai tay cạnh mạn sườn hắn, hơi nhỏm mình dậy một tẹo, dè chừng hắn hỏi: "Vấn đề gì cơ?"
Du Thiên Lâm nhìn anh đăm đắm, tình ý trong mắt dịu dàng hệt như gió xuân đang lướt nhẹ qua cánh mẫu đơn trắng ngoài kia: "Đệ hỏi bác, đệ có thể đặt sính lễ, cưỡi bạch mã tới Thẩm gia đón huynh, để tất cả người ở Nghi Châu đều biết đệ muốn lấy huynh được không?"
Thẩm Tế Nhật chậm chạp trợn tròn mắt, rõ là tính mắng hắn ba hoa, lời đến miệng lại đổi thành hỏi một câu: "Vậy mẹ trả lời thế nào?"
Du Thiên Lâm ngoắc ngón tay với anh lần nữa, ý đồ trong mắt càng không thể lộ rõ hơn.
Thẩm Tế Nhật biết hắn muốn làm gì, cũng chả đợi hắn giở mánh, cúi thẳng xuống hôn lên môi hắn: "Nói mau."
"Gấp vậy trời? Có biết biểu cảm của huynh đang viết muốn gả liền cho đệ hông?" Du Thiên Lâm tiếp tục giỡn anh.

Thấy cái tên này vớ bở còn không biết tem tém lại, Thẩm Tế Nhật gỡ bàn tay đang ôm cổ mình, giả vờ đứng dậy.

Du Thiên Lâm nhanh chóng níu tay anh: "Ơ kìa ơ kìa, đệ nói đệ nói."
Thẩm Tế Nhật lại nhìn hắn.
"Mẹ vợ bảo này nè, mẹ không cho em lên kiệu hoa.


Nếu chúng ta thực sự muốn làm hôn lễ, thì chỉ có thể là em tới cưới anh." Du Thiên Lâm cười thú thật.
Thẩm Tế Nhật còn tưởng rằng mợ Cả sẽ từ chối thẳng thừng, nào ngờ mợ Cả lại sẵn lòng thỏa hiệp như thế.

Chỉ là để anh cưới Du Thiên Lâm, thì ăn nói ra sao với Du Trường Nho bên kia? Đây chẳng phải là một chuyện bất khả thi hở?
Du Thiên Lâm vừa quan sát gương mặt của anh là hiểu anh đang băn khoăn điều gì, nói thẳng: "Chuyện hôn lễ để sau này bàn, thực tình chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau quang minh chính đại, thì có hôn lễ hay không cũng không quan trọng."
Thẩm Tế Nhật cũng nhất trí: "Bây giờ cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua rồi, hiện tại điều duy nhất huynh lo lắng chính là vết thương của đệ.

Bác sĩ cũng khuyên, lần này đệ bị thương nhìn có vẻ không nghiêm trọng, nhưng về sau có thể hồi phục như bình thường hay không, vẫn phải xem quá trình điều dưỡng kế tiếp."
Thẩm Tế Nhật vòng tay ra sau eo hắn, nhẹ nhàng mò chỗ quanh vết thương ấy, nói tiếp: "Hôm nay tạm thời bỏ qua cho đệ, lần sau không được giải quyết như thế này nữa."
Du Thiên Lâm trêu ghẹo anh bẻ ngoắt câu chữ: "Sao hả? Sợ eo đệ không khỏe, sau này không thể làm huynh hạnh phúc hửm?"
Thẩm Tế Nhật nguýt hắn: "Huynh có ý này à?"
Du Thiên Lâm vỗ nhẹ đùi mình, dụ dỗ: "Ngồi lên đi, đệ nói cho huynh nghe một tư thế có thể giúp đệ thả lỏng hưởng thụ."
Thẩm Tế Nhật chả tài nào nghĩ ra việc thư giãn hưởng thụ của hắn có liên quan tí gì với việc mình ngồi lên.

Nhưng Du Thiên Lâm giục anh một lần nữa, anh đành phải cởi giày, ngồi bắt ngang lên đùi Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm vén vạt áo trường sam của anh, ánh mắt thích thú ấy chưa bao giờ rõ ràng hơn, anh lập tức kéo tà áo về che chắn.

Du Thiên Lâm nhướn mày với anh, cười thật là muốn đánh.

Cuối cùng anh cũng có phản ứng tên khốn này đang ám chỉ chuyện gì, lại đỏ bừng cả mang tai, định xuống giường, bị Du Thiên Lâm ngăn chặn.
Du Thiên Lâm cầm tay anh, đan ngón tay cùng anh, tình yêu nồng nàn trong đôi mắt y như lần đầu tiên thổ lộ với anh, chưa từng phai nhạt chút nào.
Anh lắng nghe chất giọng trầm của đệ ấy cất lên, tựa như tiếng trống gióng vào tiếng lòng, khiến nhịp đập gấp gáp của trái tim anh lại dần dần mất kiểm soát.
Du Thiên Lâm mặt dày: "Huynh ngồi dịch lên một chút, sau khi nhắm chuẩn thì nhấc người lên rồi lại ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại nhấc người lên, thế không phải là đệ chẳng cần mất tí sức nào hay sao?"
(Toàn văn hết)


Đọc truyện chữ Full