*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trưởng ty, sao ngài bị thương vậy ạ?"
Hồng Dật mở cửa ra liền thấy ngay Du Thiên Lâm đang lau sạch vết máu nơi khóe miệng, vội vã đỡ lấy hắn hỏi.
Du Thiên Lâm khước từ sự giúp đỡ của cậu ta, chống nạng ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Hồng Dật nhận lấy bình trà từ người hầu bưng tới, định cho người đi mời bác sĩ, thì chuông điện thoại reo vang.
Hồng Dật nhấc điện thoại, nói hai câu để đầu dây bên kia chờ, che ống nghe quay về phía Du Thiên Lâm báo: "Trưởng ty, là Phương thiếu gia. Ban nãy ngài ấy đã gọi điện thoại tới một lần ạ."
Du Thiên Lâm thờ ơ nhìn cậu ta: "Hỏi cậu ta chuyện gì vậy?"
"Phương thiếu gia nghe nói ngài bị thương, gọi tới gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ngài ạ." Hồng Dật thuật lại.
Du Thiên Lâm sai cậu ta đưa điện thoại lại gần đây, vừa mới áp tai vào ống nghe đã thấy tiếng thăm hỏi ân cần truyền đến từ bên kia: "Thiên Lâm, thương thế của cậu sao rồi? Tại sao đang yên đang lành lại tai nạn xe?"
Người gọi điện đến có tên Phương Cảnh Nguyên. Ông bạn chí cốt của Du Thiên Lâm này cũng là người duy nhất ở Bắc Bình biết chính xác mục đích lần luân chuyển chức vụ này của hắn.
Du Thiên Lâm trưng bộ mặt chán nản ngó cái trần nhà: "Đừng nhắc đến nữa, rất xui xẻo."
"Sao thế? Vết thương nghiêm trọng lắm à?"
"Ờ, bị thương nhưng thực ra là vì chuyện sau đó. Cậu chờ một lát." Du Thiên Lâm tạm ngưng, bảo Hồng Dật cùng đám người làm ra ngoài, tận đến khi xung quanh không còn ai, mới tiếp lời: "Tôi vừa làm một việc thật ngu xuẩn, quậy cho mọi chuyện hỏng bét."
"Là gì...?" Phương Cảnh Nguyên hoài nghi hỏi.
Du Thiên Lâm thở vắn than dài, tường thuật chuyện xảy ra trong phòng khách sạn cho ông bạn nghe. Ai ngờ Phương Cảnh Nguyên nghe xong chẳng những không an ủi hắn, trái lại ở đầu dây điện thoại bên kia vuốt tóc cười ồ lên châm chọc: "Đáng đời! Ai bảo ngài đây nôn nóng như vậy? Chuyện này mà đổi thành tôi á, chưa tẩn cho cậu một trận là còn nhân từ chán."
"Tôi đã đủ thảm rồi. Cậu có còn lương tâm hay không mà cười trên nỗi đau khổ vậy hả?" Du Thiên Lâm cũng biết mình thất sách. Cho nên khi Phương Cảnh Nguyên cười nhạo hắn chả thực sự tức giận, đành buồn bực ném mình lên sô pha. Hậu quả là kéo tới miệng vết thương ở chân, đau đến hít một hơi lạnh.
"Rồi không cười cậu. Thế ngài đây tính tấn công gì tiếp?"
"Còn làm gì nữa, chỉ có thể khiến huynh ấy hạ hỏa chút đã."
"Vậy chuyện cậu bị thương là thế nào? Thật sự là tai nạn xe cộ hở?" Phương Cảnh Nguyên nghiêm túc hẳn.
Nhắc tới vấn đề này Du Thiên Lâm càng đau đầu. Hai ngày nay Hồng Dật đều truy lùng chuyện này, tuy nhiên cậu ta tiến hành rất thận trọng. Lợi dụng hắn chấp hành nhiệm vụ bí mật động tay động chân, quả bom kia cách mấy thước đã nổ mạnh. Nếu không phải lúc ấy có người đi trước bảo vệ hắn, thì sao chỉ có mỗi mấy vết thương cỏn con như này.
Dù sao nhiệm vụ hắn chấp hành là tuyệt mật, chưa điều tra rõ thì trước tiên không nên rút dây động rừng bất luận kẻ nào, ngay cả Phương Cảnh Nguyên cũng không tiện đề cập. Vì thế hắn bao biện qua loa: "Đừng nghĩ nhiều. Đúng thật là lúc lái xe tôi thiếu tập trung."
"Cậu vốn không phải là người bất cẩn như vậy." Phương Cảnh Nguyên bàn đến tận cùng.
Du Thiên Lâm bị bẻ gãy lời bao biện này e rằng khó mà bác lại, đành cười khổ lươn lẹo: "Lúc lái xe tôi nhớ về huynh ấy, được chưa?"
"Ôi dào ngài nha ngài, chậc thật đúng là nghiệp chướng." Phương Cảnh Nguyên thở dài: "Được rồi, chuyện cậu bị thương tôi còn chưa nói cho Tuyết Duy. Gần đây cậu ấy bị viêm phổi, nằm viện vài ngày. Chắc cậu cũng chưa biết."
Du Thiên Lâm ngạc nhiên: "Trời nóng thế này sao cậu ta bị viêm phổi?"
Bởi thế Phương Cảnh Nguyên kể: "Lúc trước cậu ấy đi họp ở Nam Kinh bị lây bệnh. Bác sĩ chẩn đoán là bệnh do siêu vi trùng, cũng may điều trị kịp thời."
"Đợi lát nữa tôi gọi điện thăm hỏi cậu ấy một chút." Du Thiên Lâm đáp.
"Tốt nhất là đừng. Cậu ta ngàn căn vạn dặn bảo tôi đừng báo với cậu, ngại ngần cái gì mà cậu một thân một mình ở đất Nghi Châu, tránh để cậu lo lắng. Cậu nói xem, hai người ở đây củi khô lửa bốc. Cậu không cho cậu ta biết đến Nghi Châu để làm gì. Cậu ta lại không cho cậu biết mình bị bệnh. Nếu chẳng phải cả ba chúng ta lớn lên cùng nhau từ thời để chỏm, tôi còn nghĩ rằng cậu coi hai bọn tôi chả ra cái gì đó." Phương Cảnh Nguyên trêu ghẹo.
"Được rồi, đầu óc cậu đừng có suốt ngày chất đầy suy nghĩ đồi bại vứt đi nữa. Tôi gọi cho cậu ấy cuộc điện thoại, cúp máy trước." Du Thiên Lâm kết chuyện xong chẳng chờ Phương Cảnh Nguyên trả lời đã dập ống nghe xuống. Nhưng hắn không lập tức quay số, mà ngắm cái điện thoại đến ngẩn người.
Thực ra điều hắn muốn làm nhất là đến Thẩm gia, hỏi một câu xem Thẩm Tế Nhật về phủ chưa, lắng nghe chút xíu giọng nói của người nọ. Thế nhưng hắn rõ mười mươi người mà Thẩm Tế Nhật ghét nhìn thấy nhất bây giờ chính là mình, đành bất đắc dĩ đứng dậy, bước lên lầu rửa mặt.
Hắn ở đây ảo não. Người bên kia cũng chẳng ổn tí nào.
Thẩm Tế Nhật thất thểu đi một hồi về đến phủ rồi tự nhốt mình trong phòng. Lần này dẫu cho mẹ gõ cửa anh vẫn không mở, tận buổi chiều hôm sau mới ăn mặc tử tế bước ra, đến phòng mẹ.
Gương mặt anh không bày tỏ bất cứ cảm xúc gì, vẫn là dáng vẻ xưa nay chững chạc điềm đạm đĩnh đạc. Mẹ lo âu hỏi anh có việc gì sao. Anh chỉ thưa là sự vụ ở thương hội hơi khó giải quyết, để mẹ khỏi bận tâm.
Mẹ anh yên lòng, sai Lam Hương thu xếp Âu phục cho anh thử.
Vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục từ chối, nào ngờ chưa nói quá hai câu anh đã đồng ý. Lúc mẹ giúp chỉnh y phục, anh còn chủ động hỏi vị Vương tiểu thư kia khi nào thì đến.
Mẹ anh vui như mở cờ trong bụng, chắc mẩm cuối cùng anh đã suy nghĩ thông suốt, vội sai người lấy ảnh chụp Vương tiểu thư cho anh xem, tả cho anh những điểm tốt đẹp của vị Vương tiểu thư này. Anh chả có vẻ gì là kiên nhẫn, chỉ là tránh ngắt lời, thật vất vả chờ mẹ nói cho xong, mới hỏi thêm lần nữa bao giờ thì Vương tiểu thư đến.
Anh chưa từng quá để ý về đối tượng xem mặt như vậy. Thế nên mẹ anh cười vui vẻ đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều dãn ra, thông báo với anh rằng ngày mai xem mặt, bảo anh phải dành thời gian rảnh để tối mai gặp gỡ.
Anh chẳng chớp mắt cứ đáp vâng với dạ, nán lại trò chuyện với mẹ một lát rồi xin phép đến thương hội. Cả ngày hôm sau anh đều dành thời gian xử lý công việc tại cửa hiệu. Buổi chiều mẹ phái người đến thúc giục trở về chỉnh trang, anh cũng không chậm trễ chút nào. Về phủ anh nghiêm túc chải chuốt bản thân một phen, thay bộ Âu phục mà mẹ đã đặt riêng cho mình.
Tùng Trúc đứng cạnh phụ anh sửa sang. Miệng cậu ta không nhịn được khen Đại thiếu gia đúng là người mặc Âu phục hợp nhất, diện mạo khôi ngô tuấn tú này chắc chắn sẽ khiến Vương tiểu thư yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ngắm mình trong gương, chẳng rõ nguyên cớ gì lại nhớ tới một người trẻ tuổi thường xuyên diện Âu phục. Người nọ luôn giữ ánh mắt ngang ngược bất kham, còn thích làm một vài hành động không hợp quy củ với anh. Ban đầu anh cũng cho qua. Có ai ngờ đằng sau những hành động đó cất giấu tâm tư sâu nặng đến thế?
Tầm nhìn của anh hơi mờ đi, giống như chiếc giường lớn trong khách sạn lại hiển hiện ngay trước mắt. Thật quá khó để gạt đi những hình ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí kia, chúng không ngừng nhắc nhở anh tất thảy hoang đường biết nhường nào. Anh nhắm mắt, ép bản thân không được phép suy tưởng lung tung. Tùng Trúc đã vuốt phẳng vạt áo, vừa ngẩng đầu thì trông sắc mặt anh tái nhợt, bèn hỏi anh có cảm thấy khó chịu hay không.
Anh cài chặt khuy măng sét*, đeo kính rồi soi gương lần cuối, chẳng nói câu nào rời khỏi phủ.
*Khuy măng sét hoặc măng-sét (gốc tiếng Pháp"manchette"): tạm gọi là một loại cúc áo trang trí, được dùng để cố định cổ tay áo sơ mi vốn không có cúc cài mà chỉ có hai lỗ khuyết. Chúng có thể được tháo rời khỏi bộ trang phục. Xuất hiện vào thế kỉ 17 ở Pháp thay thế cho các dải ruy băng hoặc ren bó, khuy măng sét trở nên phổ biến vào thế kỷ 19 khi chất liệu may cổ tay áo quá cứng để cài bằng các loại cúc thông thường. Ngày nay chúng vẫn là phụ kiện trong các dịp trang trọng và được trang trí bằng các loại đá quý. (lược dịch Wikipedia Pháp)
Nơi hẹn gặp mặt Vương tiểu thư là một nhà hàng phong cách phương Tây được bài trí thanh nhã. Mẹ đi cùng với anh. Chờ xe chạy đến nơi đã sắp bảy giờ, mẹ anh sợ tới trễ sẽ thất lễ với Vương tiểu thư, vội vàng kéo anh bước vào.
Đến trước cửa phòng, người phục vụ cung kính mở cửa. Sau đấy, hai mẹ con họ liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy lụa trắng như tuyết và một vị phu nhân ăn vận nền nã thư thả ngồi cạnh cửa sổ, vui vẻ thưởng thức khung cảnh buổi tối bên ngoài.
Trông thấy họ đến đây, cả hai vị đó đứng lên cùng lúc. Mẹ anh và Vương phu nhân niềm nở bắt tay. Ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp kia đúng mực dừng lại trên khuôn mặt anh.
Anh đang phân vân nên mở miệng như thế nào, thì bắt gặp cô gái kia mỉm cười. Son môi được ánh đèn soi chiếu tỏa ra bóng mờ màu ngọc trai quyến rũ. Đồng thời cô gái lịch thiệp đưa tay đến: "Xin chào. Em tên là Vương Hạo Tinh, rất vui được gặp anh."
17/3/2020