DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 27: Bảo Vệ



Nhìn thấy roi sắp đánh vào người cậu thiếu niên da đen, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc như thế, một bàn tay đầy sức mạnh đột ngột xuất hiện nắm lấy đầu roi, một người đàn ông cao lớn bảo vệ cậu trai da đen kia ở sau lưng mình, chau mày nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng thấy Brendon thành công ra tay ngăn mình lại thì đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ không phục, hung bạo nói: “Anh tránh ra cho tôi!”
Giết một người dân thường ngay dưới mắt anh, để xem kỳ này anh tính làm thế nào!
Brendon siết chặt đầu roi kia, mím môi nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp đang hếch cằm khiêu khích, mãi một hồi sau, đáy mắt mới hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Thật ra thì anh ấy đã chú ý đến Kỷ Lăng từ lâu rồi, cho nên mới có thể đúng lúc lao đến ngăn cản.

Nhưng cũng chính vì như thế, nên vừa liếc mắt là anh đã nhận ra, thực tế thì Kỷ Lăng hoàn toàn không có ý định tổn thương ai hết.

Roi Kỷ Lăng quất ra tránh được những bộ phận yếu hại trên người đối phương, động tác cũng không đủ nhanh, không đủ ác, cực kỳ dễ dàng cho người ngoài xông đến ngăn cản…
Anh ấy đã gặp rất nhiều loại người rồi.

Kẻ thực sự nổi lòng tàn ác, xem mạng người như cỏ rác nào phải như thế, cả ánh mắt cũng chẳng hề giống thế… Trong mắt cậu thiếu niên, thái độ khiêu khích ấy rõ ràng nhằm vào anh ấy.
Cậu gây chuyện nói trắng ra cũng chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của anh ấy và Cảnh Tùy mà thôi, chứ vốn dĩ đâu có hề muốn làm tổn thương đến ai.
Hệt như một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, nhìn hung tợn dã man là thế, chứ thật ra chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ thấy chú méo ấy chỉ đang làm ra vẻ như thế mà thôi.
Kỷ Lăng đứng đực ra chờ đợi Nguyên soái Brendon nổi tiếng mặt lạnh vô tình tuân theo khuôn phép lên tiếng ra lệnh trừng phạt mình, vậy nhưng cậu đợi cả buổi trời, cũng chỉ thấy được đôi mắt Brendon nhìn mình đầy phức tạp, không nói lời nào mà chỉ khe khẽ thở dài, vẻ mặt thể hiện sự nuông chiều chẳng biết nên làm sao mới phải.
Kỷ Lăng: ?
Anh trai à đừng có thế chứ? Anh mắc bệnh gì à? Tôi đã quá quắt đến thế rồi thì ít ra anh nên làm gì đó đi chứ hả?!
Ngay lúc ấy, Cảnh Tùy cũng chầm chậm bước đến.
Anh ta biết Brendon sẽ ngăn Kỷ Lăng lại nhưng không đến mức để cậu không có bậc thang nào leo xuống, vậy nên bước chân anh ta vẫn rất từ tốn.
Brendon có thể nhìn thấu ý đồ của cậu thì tất nhiên anh ta cũng có thể nhìn ra.

Rõ ràng vừa nãy cậu thiếu niên có lén liếc mình một cái rồi mới ra tay, thật là… làm cho anh ta chẳng biết nên làm gì cậu đây.

Ngày hôm qua vừa mới nổi nóng một lần rồi mà.
Thế mà chẳng chịu nghỉ ngơi một chút nữa.
Kỷ Lăng nhìn vẻ mặt Cảnh Tùy cũng thấy sai sai, thầm nghĩ: ‘Hỏng bét rồi, chẳng lẽ biểu hiện của mình còn chưa đủ ác nữa hả? Nhưng mà mình không làm được mấy chuyện quá đáng hơn nữa đâu!’
Kỷ Lăng dùng sức kéo cây roi trong tay nhưng hoàn toàn không kéo ra được, dứt khoát buông tay bỏ nó đi, chỉ đành trừng to mắt: “Mấy anh muốn gì hả!”
Vậy nhưng còn chưa đợi Kỷ Lăng tiếp tục tìm cơ hội quấy phá thêm, Cảnh Tùy đã thẳng thừng bế bổng cậu lên, xoay người, sải bước rời khỏi nơi này!
Mặc dù anh ta biết cậu thiếu niên không có ý gì xấu, nhưng mà hành động vừa rồi của cậu sẽ khiến có người dân nổi giận, nếu cứ để cậu ở lại đó thì cậu sẽ trở thành mục tiêu bị chỉ trích.

Có vài lời vẫn nên rời khỏi đó rồi mới nói riêng với nhau được, những chuyện còn lại, anh ta tin là Brendon có thể xử lý ổn thỏa.
Kỷ Lăng không ngờ Cảnh Tùy chẳng nói chẳng rằng đã ôm mình đi thẳng một mạch, ngay lập tức giãy dụa.


Thế nhưng sức lực của cậu so với Cảnh Tùy chỉ như con kiến đục vỏ cây, mình thì đỏ hết cả mặt mà người kia chẳng mảy may suy suyển!
Lúc Cảnh Tùy sải bước bế cậu vào trong phòng mình, đến tận khi nghe được tiếng cửa kim loại tự động đóng lại, bấy giờ mới buông tay thả Kỷ Lăng xuống.
Bởi vì giãy dụa nên đầu tóc Kỷ Lăng có hơi rối loạn, cậu lảo đảo lùi về sau rồi mới nhìn Cảnh Tùy.
Vẻ mặt của người đàn ông thân hình thon dài cao lớn lúc này đang rất căng thẳng, dường như đang phủ lên một lớp sương lạnh giá, môi anh ta thì mím lại thành một đường thẳng.

Kỷ Lăng nhớ lại hành động mang mình đi có thể coi là thô lỗ ban nãy thì sửng sốt một hồi rồi lập tức dấy lên vẻ mừng rỡ! Xem ra nước đi này đúng rồi, cuối cùng thì Cảnh Tùy cũng tức giận rồi!
Mình phải không ngừng nỗ lực, tiếp tục tranh cãi phi lý, tranh thủ đánh nát ảo tưởng của Cảnh Tùy với mình trong lần này luôn, phải để anh ta thấy rõ bản chất của mình!
Bấy giờ, Kỷ Lăng hất cằm, hốc mắt lại đỏ ửng lên, ra vẻ khó chịu nói Cảnh Tùy: “Bệ hạ lại ngăn cản em vì một gã dân thường sao, em thấy anh vốn có bận lòng gì em đâu! Hồi trước anh chỉ gạt em thôi chứ gì!”
Cảnh Tùy nhìn thấy ánh mắt tóe lên lửa giận của cậu thiếu niên… Thế ra, đứa nhỏ này vẫn còn trách mình nhỉ.
Anh ta tiến lên một bước.
Kỷ Lăng bước lùi về sau theo bản năng.

Rồi sau đấy, chẳng đợi cậu kịp phản ứng lại, Cảnh Tùy đột ngột vươn một tay nắm lấy eo cậu, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lồng ngực mình.

Làn hơi khẽ khàng phất qua lỗ tai cậu, giọng nói trầm thấp cũng lọt vào tai cậu: “Xin lỗi em, là ta đã ngó lơ em…”
Kỷ Lăng: ???
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu.

Đối diện với cặp mặt của Cảnh Tùy với một khoảng cách gần đến thế, cậu có thể thấy rõ ràng trong đôi đồng tử màu vàng kia dần dần dấy lên đôi nét dịu dàng tiếc thương.
Cảnh Tùy vươn một tay nâng cằm Kỷ Lăng lên, khóe môi nhoẻn một nụ cười đầy bất đắc dĩ: “Gần đây là do ta bận quá, chứ không phải cố ý lờ em đi đâu.

Đừng giận mà, em giận rồi, ta sẽ đau lòng lắm đấy.”
Trong nháy mắt, Kỷ Lăng rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục, đôi mắt dấy lên vẻ tuyệt vọng, cậu tức tới nỗi cả người run lên.
Cho nên nãy giờ tôi làm trò cả buổi trời, anh chẳng những không tức giận một chút nào, mà còn cảm thấy mình đã lơ là tôi, cảm thấy tôi đang nũng nịu giận dỗi với anh sao hả?!
Sao người ta lại tả anh là một Hoàng đế mặt lạnh công tư phân minh vậy? Ai ghi anh là một Hoàng đế luôn hướng về quyền lợi dành cho lớp bình dân vậy? Dù gì anh cũng là nam chính trực thuộc phe chính diện đấy anh ơi! Chứ anh đâu phải là trùm phản diện điên cuồng tam quan nát bét như Carlos đâu chứ hả.
Đối mặt với một tên cậu ấm làm loạn vô lý muốn giết dân thường như tôi mà anh còn sợ tôi sẽ tức giận nữa hả?!
Kỷ Lăng nổi giận đùng đùng: “Ai thèm để ý chuyện đó chứ! Em ghét là ghét cái tên dân đen đó dám vô lễ nhìn em như vậy!”
Cảnh Tùy chiều chuộng đáp: “Đúng rồi, em nói đúng lắm.”
Kỷ Lăng: “...”
Cảnh Tùy ôm ghì cậu thiếu niên vào trong lòng.

Ở với cậu trong khoảng cách gần kề thế này mới nhận ra cơ thể cậu quả là quá nhỏ yếu, cứ như chỉ cần dùng sức một chút thôi là sẽ gãy vỡ ngay vậy… Thế nhưng, dưới thân thể gầy gò yếu đuối ấy lại có một tấm lòng kiên định và cố chấp, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu anh ta, vì anh ta mà chẳng tiếc hy sinh tính mạng.
Ta đã thấu rõ hết những điều này rồi, sao có thể vì lớp ngụy trang giả vờ mình mạnh mẽ của em mà lại khinh thường tấm lòng em thêm một lần nữa kia chứ?
Hơn nữa, đứa trẻ này rõ ràng là vì để tâm đến mình, nếu không em ấy cần gì phải đi gây chuyện như thế, suy cho cùng cũng là vì da mặt mỏng nên không chịu thừa nhận thôi.
Trong lòng Cảnh Tùy dường như đang tan chảy.
Anh ta vuốt một sợi tóc của cậu thiếu niên, đôi mắt kề sát gần cậu, cười rất vui vẻ: “Ta đã biết lỗi rồi, phải làm gì thì em mới tha thứ cho ta đây? Chỉ cần em nói… Ta đảm bảo mình có thể làm được, em chịu không nào?”
Kỷ Lăng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng cưng chiều của Cảnh Tùy, nội tâm cậu nát bét.
Tôi đã ác đến cái mức này rồi mà anh không tức giận là thế quái nào!
Cậu hận sao không thể nắm cổ áo của Cảnh Tùy mà lay lay anh ta.

Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy anh luôn đấy anh hai, làm ơn đi rửa mắt giùm đi, filter anh đang xài cho tôi chắc không phải là kính cận thị đâu nhỉ… À không, anh mù luôn rồi! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang muốn hấp dẫn sự chú ý của anh vậy hả… Ừ đúng, đúng là tôi cố ý kéo sự chú ý của anh, nhưng mà đó là để anh nhìn thấy tôi ác độc cỡ nào, chứ không có mượn anh đến dỗ tôi!
Anh hiểu sai ý tôi rồi anh ạ!
Cảnh Tùy nhìn đôi mắt thoắt cái đã trở nên mờ mịt chẳng rõ của cậu thiếu niên, trong lòng rất đỗi mềm mại.
Anh ta nhìn đăm đăm vào đôi môi đỏ thẫm của thiếu niên, trông vô cùng ngọt ngào quyến rũ, mà lúc này đây, khi cậu đang ở trong lòng anh ta, Cảnh Tùy có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát bên cổ cậu, kiềm lòng không được mà nhớ về buổi đêm hôm ấy, suýt nữa đã hôn lên rồi.

Trong lòng anh ta lại dâng lên một khát vọng khác thường nào đó…
Kỷ Lăng vốn đã thấy tuyệt vọng lắm rồi, tức tối không buồn nói gì nữa, nhưng rồi cậu lại thấy ánh mắt Cảnh Tùy nhìn đột nhiên trở nên u ám, có hơi giống đêm hôm ấy… cơ thể phút chốc cứng đờ, một mối dự cảm nguy hiểm trong nháy mắt xông thẳng lên khiến da đầu cậu tê dại.
Ngay giây sau, Kỷ Lăng chợt vươn tay ra đẩy Cảnh Tùy, đôi mắt láo liên, nói: “Được rồi, em tha cho anh đấy…”
Cảnh Tùy ngẩn ngơ, nhìn gò má đỏ bừng của thiếu niên một hồi lâu… Dục vọng trong mắt tán đi, chỉ còn lại sự cưng chiều chan chứa.

Đứa trẻ này quả nhiên chỉ cứng miệng nói thế thôi, lúc trước hung hăng như thế, vậy mà bây giờ anh ta còn chưa kịp nói gì hết thì cậu đã chịu tha thứ cho anh rồi.
Còn bảo không phải làm vì anh ta.
Kỷ Lăng cắn môi dưới, hoàn toàn chẳng dám nhìn Cảnh Tùy, lắp bắp thỏ thẻ: “Sao, sao anh còn chưa buông em ra nữa.

Em không lộn xộn nữa đâu mà.”
Vì để bảo vệ nụ hôn đầu của mình, Kỷ Lăng “khuất nhục” đầu hàng!
Đôi môi Cảnh Tùy nhoẻn lên, mặc dù vẫn chưa muốn nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Nhắc mới nhớ, trước kia mình thật sự không thích cậu thiếu niên kiêu căng phách lối như thế, cảm thấy em ấy vừa không hiểu chuyện còn khiến người ta chán ghét, nhưng mà lúc này đây… nhìn thấy em ấy nghĩ trăm phương nghìn kế để xuất hiện trong tầm mắt mình, làm đủ thứ để hấp dẫn sự chú ý của mình, lại không cảm thấy chán ghét dù chỉ một chút.
Giống như đang nhìn con mèo con mà mình yêu thích vậy.

Vì để hấp dẫn của chú ý của anh ta, sẽ quậy tung cả căn nhà lên, đó là vì quan tâm nên mới làm thế, nếu không quan tâm anh ta thì vì lý do gì lại làm như vậy? E rằng nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái nữa là.
Cảnh Tùy chỉ cần nghĩ đến những việc như vậy thì chẳng thể tức giận dù chỉ một chút, trái lại còn thấy lòng mình thấm đẫm hương vị ngọt ngào, càng muốn trêu chọc cậu hơn, muốn xem thử xem cậu còn có thể vì anh ta mà làm điều gì nữa.

Ngay cả dáng vẻ vì anh ta mà hơn thua với người khác cũng đáng yêu đến mức khiến người ta sinh lòng thương tiếc đến vậy…
Tròng mắt sâu hun hút màu vàng kim của Cảnh Tùy chứa chan sự dịu dàng.


Anh ta vươn tay xoa xoa đầu Kỷ Lăng rồi bảo: “Chờ đến khi ta xử lý xong xuôi việc ở đây sẽ đến chơi với em nhé.

Còn trong lúc này thì em ngoan ngoãn đợi ở căn cứ, có được không nào?”
Thật ra nếu không phải e ngại rằng cậu thiếu niên sẽ tổn thương vì bị người khác chỉ trích, thì anh ta vốn dĩ chẳng muốn ngăn cản cậu làm bất kỳ điều gì cả, còn muốn cậu càng tùy ý khoe khoang nữa kìa.

Nhưng lời người như dao bén, có vài chuyện dù là một Hoàng đế thì anh ta cũng khó lòng kiểm soát được, nên anh ta không hy vọng sẽ thấy cậu thiếu niên bị thương.
Cậu thiếu niên ấy quá trong sáng, không chịu đựng nổi những thứ tối tăm ấy.
Kỷ Lăng sợ Cảnh Tùy lại hùng hổ lao tới, nhớ lại đường về não của vị Hoàng đế lúc này có hơi trật đường ray thì không dám hó hé gì thêm, chẳng còn cách nào khác ngoài việc đồng ý: “Em biết rồi.”
Bấy giờ Cảnh Tùy mới hài lòng thả Kỷ Lăng đi.

Nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng của cậu thiếu niên, nụ cười tươi trên khóe miệng không sao kìm lại được.

Thất bại trong việc đâm đầu vào chỗ chết tận mấy lần khiến Kỷ Lăng phát bực.

Cậu cảm thấy đến cả chuyện độc ác nhất mà cậu cũng làm luôn rồi, chẳng biết còn có thể làm gì được hơn nữa, thế là cậu giam mình cả ngày trong phòng, rầu rĩ ủ ê.
Bỗng có một ngày, ở bên ngoài đột ngột vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Kỷ Lăng sửng sốt mấy hồi, sau đó nhận ra ắt hẳn là Trùng Chúa đã tấn công.

Kiếp trước, có một con Trùng chúa đã tấn công vào căn cứ đẩy Brendon vào cảnh nguy hiểm.

Nhưng kiếp này cả hai người họ đều sống lại hết rồi, chắc chắn sẽ không còn vấn đề nguy hiểm gì nữa.
Kỷ Lăng thả lỏng mình.
Bên ngoài đang đánh nhau ì èo, âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc khiến Kỷ Lăng chẳng sao nghỉ ngơi được.

Mặc dù cậu đã trải qua một lần rồi, nhưng khi trải qua lần nữa vẫn khiến lòng cậu thấp thỏm không yên.

Cuối cùng, sự tò mò vượt lên trên tất cả, cậu lặng lẽ đẩy cửa ra, định bụng ra xem tình huống bây giờ là thế nào.
Căn nhà chỗ cậu ở vắng tanh, cả dãy đường đi chẳng gặp được một ai, hẳn là tất cả các binh lính đều ra ngoài tác chiến hết rồi.
Kỷ Lăng đi dọc theo hành lang kim loại mà ra ngoài, có vẻ như trận chiến bên ngoài đã dần đi đến hồi cuối.

Cậu cẩn thận thò đầu ra khỏi hành lang, đánh giá tình hình bên ngoài.
Nhưng rồi bất thình lình một cái xác to ngả ngửa của con Trùng tộc rơi thẳng xuống từ trên đầu cậu.

Máu của con quái vật xấu xí ấy tung tóe khắp nơi, thi thể rơi chính xác xuống thẳng dưới chân Kỷ Lăng.

Có vẻ như là nó chưa chết hẳn, nó co quắp lại, toét miệng nghe răng với Kỷ Lăng, lộ ra hàm răng nanh dữ tợn.

Máu thịt dền dệt bắn lên quần của cậu…
A a a a a a ông đấy sắp bị đập chết rồi!
Kỷ Lăng sợ tới mức ngã oạch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.

Má nó… Đúng là không có số hóng hớt, quả thật là không nên ra ngoài!
Tò mò hại chết mèo mà!
Brendon vừa mới cùng Cảnh Tùy giết sạch hai con Trùng Chúa kia, đang ở căn cứ xử lý nốt, thanh trừ sạch sẽ đám Trùng tộc lọt lưới.

Thế là đúng lúc trông thấy cậu thiếu niên đang dè dặt ló đầu ra từ bên hành lang, và cả sắc mặt tái xám của cậu khi bị thi thể Trùng tộc đập phải.
Ánh mắt Brendon như ngưng đọng lại tại nơi ấy, bất ngờ nhảy khỏi cơ giáp, đáp xuống mặt đất rồi không chút do dự tiến lên đỡ lấy cậu thiếu niên đang sợ đến choáng váng, ôm thân thể run lẩy bẩy của cậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ sống lưng cậu rồi nói: “Không sao, không sao đâu mà…”
Anh ấy có thể cảm nhận được sự sợ hãi của thiếu niên vào lúc này.

Cánh tay anh bị cậu thiếu niên siết rất chặt, lúc này đây, trông cậu thiếu niên sao bé nhỏ yếu ớt vô cùng.
Nhưng Brendon nhớ về hình ảnh ở kiếp trước, thiếu niên đã lái cơ giáp, mở một con đường máu giữa muôn vàn Trùng tộc, vì anh ấy mà đến.
Một người thật sự tham sống sợ chết thì sao có được thứ dũng khí như thế?
Nhìn cậu thiếu niên nhỏ yếu vậy thôi, chứ vào thời khắc mấu chốt lại có thể bộc phát sự dũng cảm vô cùng vô tận như thế, đến mức có thể sẵn sàng mặc kệ sinh tử, đây là chuyện mà có mấy ai làm được.
Nhưng đời này, tôi thà rằng em không cần phải bộc phát thứ dũng cảm mạnh như thế, cũng không cần em phải trả giá như thế… Em chỉ cần giống lúc này, được người bảo vệ là tốt rồi.
Bởi vì tôi muốn bảo vệ em, không phải vì em đã cứu tôi, mà chỉ là… vì tôi muốn bảo vệ em thôi.
Trong đôi đồng tử màu xám tro của Brendon vừa phức tạp lại dịu dàng khôn xiết.

Lòng anh ta dường như đang xuyến xao một thứ tình cảm xa lạ nào đó, anh ấy cố gắng đè giọng mình xuống, chậm rãi cất lời để tránh hù dọa cậu thiếu niên: “Đừng sợ, tôi hứa sẽ bảo vệ cậu mà.”
Ban nãy thật sự Kỷ Lăng đã bị dọa chết khiếp, còn chưa tỉnh táo lại thì đã bị Brendon ôm vào lòng.

Giờ phút này, khi nghe thấy Brendon nói như vậy, cơ thể cậu cứng ngắc ngay lập tức.
Tôi tham sống sợ chết lại nhát cáy như chuột thế… mà anh còn đi an ủi tôi làm gi? Kiếp này tôi đâu có cứu anh đâu.
Kỷ Lăng càng thêm tuyệt vọng về tất cả mọi thứ hơn nữa, vẻ mặt cậu thẫn thờ, chẳng buồn diễn tiếp nữa.
Ngay khi cậu đang rối bời không biết nên ứng phó thế nào thì bỗng dưng trước mặt cậu vang vọng tiếng bước chân cực kỳ có lực.

Bước chân người đàn ông mang giày lính đen, mặc quân phục đen rất mực trầm ổn, từng bước từng bước vang rền, nhanh chóng đi về hướng này!
Cảnh Tùy nhìn Brendon đương ôm Kỷ Lăng, tia sáng trong đôi mắt chợt trở nên lạnh buốt, anh ta như đang ngẫm nghĩ về điều gì đó, sau đấy mới từ tốn cất lời: “Bên phía đông còn cần xử lý cho ổn thỏa, cậu đi một chuyến đi, ở đây để tôi lo.”

Nhưng lần này, Brendon lại không trả lời lại ngay, còn nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tùy, bầu không dường như ngưng đọng trong nháy mắt.
Cảnh Tùy nhìn Brendon, đôi mắt có hơi tối xuống, lạnh lùng mà kiên định.
Một lúc sau, Brendon mới buông tay ra, anh quyến luyến nhìn Kỷ Lăng thật lâu mới xoay người, rời đi không hề do dự nữa.
Dù anh ấy không muốn buông tay, nhưng… người Kỷ Lăng cần là Cảnh Tùy.
Và vẫn luôn là Cảnh Tùy.
Chuyện này, từ kiếp trước, anh ấy đã biết rõ rồi.
Cảnh Tùy nhìn Brendon đi khuất, bấy giờ mới chầm chậm đi đến trước mặt Kỷ Lăng, dịu dàng bế bổng cậu lên, đưa cậu về phòng.
Kỷ Lăng ngoan ngoãn nằm trong ngực Cảnh Tùy, bởi vì mấy lần trước bị Cảnh Tùy “dọa sợ” rồi nên chẳng dám hó hé gì nữa.

Cậu được Cảnh Tùy cẩn thận đặt lên giường, sau đó thì thấy Cảnh Tùy ngồi vào bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Dọa em rồi à?”
Thật đấy… Tôi đúng là con quỷ nhát gan! Mà anh lại ghét nhất là mấy đứa nhát cáy mà! Mặt Kỷ Lăng tái nhợt, nghiêm mặt gật đầu.
Tia sáng trong đôi mắt Cảnh Tùy thoáng chập chờn, nhớ lại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi thì trong lòng nặng nề, thở dài bảo: “Ta đã bảo là em ngoan ngoãn đợi ở đây rồi mà.”
Kỷ Lăng mấp máy môi, đôi mắt đảo quanh chẳng đáp lời nào.
Cảnh Tùy tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, nhưng chẳng nỡ trách cứ cậu thiếu niên lấy một câu.

Vừa nãy, thật sự anh ta đã rất lo… cậu thiếu niên của anh ta yếu ớt đến vậy, hoàn toàn không thể chịu được bất kỳ nguy hiểm nào.
Cậu yếu ớt đến mức… không thể chịu nổi một cú tấn công của Carlos… cứ thế chết đi trong lòng anh ta.
Cảnh Tùy nhắm mắt lại, che giấu đi nỗi đau đớn trong mắt mình.
Nỗi đau khổ và hối hận đeo bám suốt vô số đêm dài lại dấy lên lần nữa.

Anh ta có rất nhiều lời chưa kịp nói cho cậu biết, có rất nhiều chuyện chưa chia sẻ cho cậu hay, thậm chí chưa kịp đối xử với cậu tử tế hơn một chút… Khi đó anh ta đã nghĩ, mình chẳng còn cơ hội nào để bù đắp nữa rồi…
Bởi vì loại người như anh ta, không xứng được ai cứu rỗi.
Một lúc lâu sau, Cảnh Tùy mới vươn tay, dịu dàng đắp kín chăn cho Kỷ Lăng, nhìn cậu say đắm: “Ngủ đi, mọi chuyện đã xong cả rồi.”
Lần này, để ta bảo vệ cho em.
Và cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai tổn thương em nữa.

Cảnh Tùy cứ ở đấy mãi đến khi Kỷ Lăng vào giấc, bấy giờ mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

Khi anh ta đi ra ngoài, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong đêm tối, căn cứ sắt thép này tĩnh lặng như mực, chỉ có mùi máu tanh quyện trong không khí mới là minh chứng cho biết tại nơi này đã từng diễn ra một trận chiến cực kỳ tàn nhẫn.
Người đàn ông tóc đỏ với đôi mắt xám tro đứng ngay cửa, trông hệt như một người bảo vệ, chẳng biết anh đã đứng đấy bao lâu.

Rồi anh ấy ngẩng đầu, lộ ra gương mặt với đường nét sắc bén, nhìn Cảnh Tùy chằm chằm.
Cảnh Tùy mở miệng, giọng nói hờ hững: “Cậu đang đợi tôi.”
Brendon cứ nhìn Cảnh Tùy như cũ.

Gương mặt anh ta rất tuấn tú, đôi đồng tử màu vàng kim vẫn luôn lạnh giá như từ trước đến giờ, khiến người ta chẳng cách nào chạm đến đáy lòng anh ta, cứ như thế anh ta sẽ không bao giờ bận lòng về bất kỳ điều gì vậy.
Lần này, cậu thật sự đặt Kỷ Lăng vào lòng mình rồi sao?
Hay có lẽ chỉ vì sự áy náy ở kiếp trước?
Hai tay để thõng bên người của Brendon chầm chậm siết chặt lại.
Và còn nữa, tại sao, chỉ cần mỗi khi anh ấy nhớ về cảnh Kỷ Lăng được Cảnh Tùy ôm trong ngực, nhớ về ánh mắt yêu mến mà Kỷ Lăng dành cho Cảnh Tùy… Chỉ cần nhớ lại những thứ ấy, đáy lòng anh ấy dường như có nỗi chua xót nào đó đang xao động.
Thứ cảm xúc này, ngay cả khi Cảnh Tùy và Ninh Ngọc ở bên nhau kiếp trước, mình cũng chưa hề cảm giác được.
Thứ cảm xúc này, chính là ghen tị đấy sao?
Hóa ra, mình cũng biết ghen tị cơ đấy…
Ghen tị Cảnh Tùy có thể thoải mái nhận được tình yêu của cậu thiếu niên, có được tất cả của cậu thiếu niên.

Mà anh ấy, chỉ có thể buông tay từng chút một, từng chút một nhìn bọn họ rời đi, rồi thậm chí cả tư cách đến gần anh ấy cũng không có.
Brendon hít sâu một hơi, nhìn lại ánh mắt của Cảnh Tùy, giọng nói ngắc ngứ, nói chậm từng chữ: “Nếu như cậu không thật lòng với cậu ấy mà chỉ vì áy náy, thì không cần ở bên cạnh cậu ấy như thế nữa… Cậu ấy sẽ tổn thương.”
Cảnh Tùy nheo mắt lại, tia nhìn sắc bén nhìn thẳng vào Brendon.

Anh ta hiểu rất rõ người bạn này, cũng biết rõ chuyện cả hai đều sống lại.
Vậy còn cậu… chỉ có sự áy náy khi đối diện với em ấy thôi sao?
Đôi môi mỏng của Cảnh Tùy hé mở, tia sáng trong mắt lạnh như lưỡi dao, giọng như ngấm phải sự lạnh lẽo của màn đêm khuya khoắt: “Sao cậu biết, rằng tôi không thật lòng chứ?”.


Đọc truyện chữ Full